Tiếng gõ cửa đánh thức Long Ưng dậy, hắn cảm thấy mình mẩy đau ê ẩm, nhưng so với tình trạng gần như kiệt sức lúc vừa đặt lưng xuống giường thì đã khá khẩm hơn rất nhiều. Đinh Na bước vào, ngồi xuống cạnh giường, cúi sát vào người hắn, dịu dàng nói:
- Có cần người ta cởi quần áo, vào trong chăn với ngươi không?
Long Ưng thực sự vô cùng kinh ngạc, giọng điệu khẩn cầu:
- Ngươi nghĩ ta làm bằng sắt hay sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?
Đinh Na cười quyến rũ, nói:
- Dọa ngươi thôi. Xem kìa, người anh hùng một mình phá hủy gần một nửa số máy bắn đá của kẻ thù của chúng ta mà hóa ra cũng biết sợ sao? Bây giờ là lúc ăn tối rồi, Phong gia và Dã gia đang vừa ăn vừa đợi ngươi ở bên ngoài. Bốn chị em chúng ta tối nay nhất định phải hầu hạ ngươi, không được từ chối.
Long Ưng ngồi dậy, cười nói:
- Người đẹp đến bên, lẽ nào ta lại sợ? Huống hồ bốn chị em nàng quyến rũ như vậy. Vạn gia đâu?
Đinh Na nói:
- Ông ấy vẫn đang ngủ. Muốn đánh thức ông ấy dậy cũng không được, ông ấy chốt cửa lại rồi.
Long Ưng bật cười:
- Đúng là tên tiểu tử giữ người như ngọc, may mà không phải ai cũng giống hắn, nếu không thì các ngươi biết làm thế nào.
Rồi ôm lấy nàng ta, ngồi dậy.
Đinh Na ân cần hầu hạ hắn mặc quần áo, lại còn không ngừng đụng chạm thân thể, dáng diệu đầy khiêu khích.
Long Ưng không nhịn được ôm lấy nàng ta hôn lấy hôn để, rồi mới đi ra ngoài. Không ngờ Vạn Nhận Vũ và Mịch Nan Thiên cũng đều đã ngủ dậy, đang ăn cùng Phong Quá Đình, Dạ Tê Dã.
Mịch Nan Thiên thấy hắn bước vào, cười nói:
- Tối nay thật là tuyệt vời, chiêu “máy bắn đá bằng người” đã xoay chuyển cục diện, bây giờ đến lúc kẻ địch phải đau đầu, ngoài trò leo thang tấn công ra thì còn có thể dùng trò gì khác nữa.
Long Ưng ngồi xuống, nói:
- Thắng bại chỉ trong gang tấc. Còn nhớ lời công chúa nói không, Tông Mật Trí sẽ bằng mọi giá, sử dụng mọi thủ đoạn để hủy diệt chúng ta. Chúng ta nằm ở vị trí giáp ranh giữa hai nước Quy Tư và Đột Kỵ Thi, đã từng phải nếm trải thất bại thảm hại. Khi đó chúng ta cũng cho rằng tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, giống hệt tình hình hiện tại.
Cả bốn người đều chấn kinh.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ngươi đã nghĩ tới việc gì sao?
Long Ưng trầm giọng nói:
- Có lẽ ta quá lo xa, nhưng hiện tại chúng ta không phải không có sơ hở, sơ hở nằm ở con đường bí mật từ bãi đá ở sau núi dẫn tới tầng tháp thứ ba. Tông Mật Trí chắc chắn không thể không biết con đường đó, bởi trong đêm nước lũ kéo tới, chúng ta không quay về theo đường cũ mà lại đi đường vòng. Chỉ cần Tông Mật Trí cho quỷ tốt hóa trang thành người của Bạch Tộc tới chi viện là có thể tấn công lên, khiến chúng ta trở tay không kịp.
Dạ Tê Dã nói:
- Vương tử đã sớm nghĩ tới điều này, bởi vậy ở lưng chừng núi đã làm thêm cửa gỗ chặn đúng yết hầu của con đường tắt, phái người ngày đêm canh giữ, nếu không nói đúng khẩu lệnh sẽ giết luôn.
Long Ưng nói:
- Nếu bản thân Tông Mật Trí đến thì làm thế nào? Vách đá hiểm trở chẳng thể ngăn nổi hắn, lại nhân lúc chúng ta bận đối phó với kẻ địch công thành mới tới, lúc đó ai rảnh rỗi để tâm tới tình hình ở con đường tắt chứ?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đây quả thực là sơ hở của chúng ta. Hiện tại chúng ta chỉ có khoảng 80 người có khả năng chiến đấu, ứng phó với công kích từ tầng dưới đã đủ mệt rồi. Nếu kẻ địch tấn công chúng ta liên tục ba ngày ba đêm, chỉ cần một mình Tông Mật Trí leo được lên trên cũng đủ khiến chúng ta bị diệt sạch.
Mịch Nan Thiên đau đầu nói:
- Vấn đề nằm ở chỗ chúng ta tuy biết rõ có khả năng này, nhưng lại không có cách nào để đối phó cả.
Phong Quá Đình nói:
- Dù thế nào chúng ta cũng phải giữ được tầng thứ ba cho tới khi viện binh tới. Nếu không, cuộc chiến này, chúng ta sẽ bị thua.
Kết quả của việc thua trận, tất cả mọi người đều biết rõ, đó chính là sẽ không còn ai có thể sống sót.
Long Ưng nói:
- Cùng tắc biến, biến tắc thông.
Rồi chỉ vào thần ưng đang bay trên trời, nói:
- Chúng ta có thám báo tốt nhất, chỉ cần có thể phân chia lực lượng ra là có thể đối phó với người của Tông Mật Trí, sửa chữa sơ hở này.
Phong Quá Đình nói:
- Tử thủ là hạ sách, nếu như cứ để cho kẻ địch ngày đêm tấn công, sớm muộn cũng bị tan rã.
Long Ưng gật đầu, nói:
- Đúng! Công tử nói rất đúng.
Mịch Nan Thiên nói dứt khoát:
- Việc không thể chậm trễ, trước khi kẻ địch ổn định hàng ngũ, tổ chức đợt tấn công mới, chúng ta phải tấn công, làm cho kẻ địch không kịp trở tay.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đột kích cũng cần có mục tiêu, mục tiêu của chúng ta là gì?
Phong Quá Đình chậm rãi nói:
- Lần này đến lượt chúng ta không kể ngày đêm tấn công kẻ địch, mục tiêu cuối cùng là giành lại quyền kiểm soát cầu đá, cho dù không thực hiện được thì ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian thêm mười mấy ngày, dù thế nào cũng tốt hơn là ngồi đợi chết ở đây. Nếu bị ép lui vào trong vương bảo, viện binh có tới thì cũng vô tác dụng.
Long Ưng đồng ý, nói:
- Công tử nói có lý. Bước đầu tiên chúng ta phải đốt cháy con đường tạm của kẻ địch, đốt tất cả vật liệu gỗ của bọn chúng, khiến cho bọn chúng bị rối loạn.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ngươi không biết số dầu chúng ta còn chỉ đủ để đốt mấy ngọn đèn thôi sao?
Long Ưng cười quái dị, nói:
- Hay quên là bệnh của lão ca mới đúng. Còn nhớ máy bắn tên có thể cùng lúc bắn được sáu mũi tên của chúng ta chứ? Đó mới chính là thứ vũ khí hủy diệt, có thể phá hủy tất cả kẻ địch tấn công thành.
Mịch Nan Thiên nói:
- Việc này thì có liên quan gì với việc đốt cháy con đường gỗ của kẻ địch chứ?
Long Ưng nói:
- Bản lĩnh lớn nhất của tiểu đệ chính là món bắt gà trộm chó. Kẻ địch chắc chắn phải có nơi tích trữ dầu, đầu tiên nơi đó không cách thành quá xa, thứ hai tuyệt đối không thể ở giữa doanh trại, để tránh một khi bốc cháy sẽ lan ra toàn bộ doanh trại. Một nơi tích trữ dầu như vậy, không khó để tìm ra.
Dạ Tê Dã nói:
- Nhưng hiện tại chúng ta bị kẻ thù bao vây chặt, làm sao có thể đi đốt doanh trại kẻ thù được chứ?
Phong Quá Đình nói:
- Ta đã từng hợp tác với Ưng gia một lần, đó là lần ở Thần đô. So với lần đó, doanh trại này của kẻ địch có đáng gì?
Vạn Nhận Vũ gật đầu, nói:
- Ba chúng ta trấn thủ ở đây. Bây giờ là lúc gọi vương tử tới bàn thảo đại kế rồi, tối nay sẽ tiến hành đêm lửa hội lớn nhất trong lịch sử Nam Chiếu.
Phi Thiên Thần Độn lao xẹt đi, găm thẳng vào một tảng đá ở xa chín trượng. Long Ưng quay đầu lại, cười nói với Phong Quá Đình:
- Mời công tử!
Phong Quá Đình lướt về phía trước, mũi chân chạm nhẹ lên sợi dây, chỉ trong chớp mắt đã đáp xuống vách đá phía đối diện, rồi ra hiệu an toàn với Long Ưng. Long Ưng cũng lao vút qua, trong chớp mắt đã đáp xuống bên cạnh hắn.
Cả hai đều đổi trang phục của binh sĩ Mông Tây Chiếu để tiện hành sự.
Cả hai đang ở khu vực ven vách đá hiểm trở phía đông nam của Sơn Thành. Doanh trại của kẻ địch nằm ở trên đỉnh đồi, đèn lửa mờ mờ, giữa doanh trại với nhau chỉ lưa thưa bóng người đi lại. Tuy nhiên, khu vực từ cầu đá cho tới tầng cuối cùng thì đèn đuốc lại sáng trưng, sáng rực cả một khoảng trời.
Long Ưng nhìn lên bầu trời, không thấy mặt trăng, vui mừng nói:
- Đêm nay thật là thích hợp để làm việc bắt gà trộm chó.
Phong Quá Đình nói:
- Nhìn kìa.
Long Ưng nhìn theo hướng hắn chỉ, ở vị trí vốn là trại tù binh đã xây dựng hàng rào gỗ và lầu quan sát, đèn đuốc ở nơi này cũng sáng nhất, ngoài ra còn truyền ra tiếng người nói cùng các loại âm thanh khác.
Phong Quá Đình nói:
- Bình mới rượu cũ, nơi này vẫn là địa điểm trọng yếu của kẻ địch, chắc chắn đang chế tạo gấp một đợt máy bắn đá khác, hoặc là xe công thành, thang leo.
Long Ưng nói:
- Có lẽ là nơi tích trữ dầu của đối phương, chúng ta trộm mười mấy thùng của bọn chúng, rồi tha hồ phóng hỏa giết người.
Phong Quá Đình lắc đầu nói:
- Khoảng cách giữa các doanh trại quá xa, chỉ cần chúng ta bắn mũi tên lửa ra, bị kẻ địch phát hiện ra vị trí, chưa kịp đốt thêm doanh trại nào nữa thì đã bị cao thủ của kẻ thù ngăn lại rồi. Chưa biết chừng Tông Mật Trí sẽ đích thân dẫn quân tới “hầu hạ”, tới lúc đó chạy trốn giữa doanh trại địch chắc chắn không phải là việc thú vị gì.