Nguyệt Linh vẫn ăn mặc như vậy, chỉ để lộ ra một đôi mắt, ngồi xuống đối diện bốn người, như thể cuộc nói chuyện lần trước, chưa hề gián đoạn. Vì thế, bốn người cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đôi mắt của Nguyệt Linh long lanh như bảo thạch tỏa ra sức hút cùng thần thái lạnh lùng. Nàng bình tĩnh nhìn Phong Quá Đình nói:
- Nói đi!
Phong Quá Đình hít một hơi sâu, trầm giọng nói:
- Công chúa sinh ra vào một ngày nào đó cách đây 15 năm phải không ạ?
Vào khoảnh khắc này, thời gian như dừng lại.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ cũng như Phong Quá Đình, cả ba đều đang vô cùng khẩn trương như tù phạm chờ phán quyết. Vì phản ứng của Nguyệt Linh sẽ giải quyết dứt khoát mọi chuyện phân rõ sinh tử của bọn họ. Dù không nắm rõ tình hình, nhưng bọn họ cũng cảm thấy việc nữ lang xinh đẹp, kiều diễm thần bí trước mặt lại chưa đủ 16 tuổi là một chuyện thật khó tin.
Như mặt nước hồ không lay động, Nguyệt Linh không có chút phản ứng nào để người khác có thể lần ra manh mối của sự việc, có thể hiểu rõ điều bí ẩn trong tâm hồn thiếu nữ của nàng, thong dong điềm tĩnh như không:
- Ta sẽ không phủ nhận hay khẳng định, trừ phi các người đưa ra được ngày tháng chính xác. Nhưng nếu như muốn ta gả cho ngươi thì nhất định phải nói được cả canh giờ ta sinh ra, thậm chí còn phải nói rõ tên thật của ta, khiến ta kìm lòng không nổi, như vậy mới có thể giải tỏa được lời nguyền ‘Trở thành đại quỷ chủ’ của ta!
Bốn người nghe vậy quay sang nhìn nhau.
Nguyệt Linh nói:
- Cho dù các người có thể đánh bại quân đội của Tông Mật Trí nhưng giết Tông Mật Trí lại không phải là chuyện dễ dàng gì. Y là kẻ có tà linh phụ thể. Trước kia ta vẫn cho rằng Đan Nhiễm Đại Quỷ chủ đấu không lại y nên mới tử vong, nhưng khi Thống soái bắn một mũi tên trúng pháp trượng của y đã làm ta thay đổi ý kiến. Đan Nhiễm Đại Quỷ đã dùng tính mạng của mình để nguyền rủa Tông Mật Trí. Vì vậy đến tận hôm nay, Tông Mật Trí vẫn đang cố gắng tìm kiếm hài cốt của Đan Nhiễm để hóa giải lời nguyền trên người y. Mũi tên của Thống soái không nhắm vào Tông Mật Trí mà nhắm vào tà linh phụ thể.
Mịch Nan Thiên hít vào một hơi khí lạnh:
- Thế gian này có tà linh thật sao?
Nguyệt Linh nhàn nhạt nói:
- Ngươi không cảm thấy nhưng ta có thể nhận ra, tà linh trên người Tông Mật Trí đến từ niên đại xa xưa, là linh thể mạnh mẽ và đáng sợ nhất. Vì thế ta muốn hỏi thống soái, ngươi dựa vào cái gì để tổn thương tà linh?
Long Ưng nói:
- Sao người không hỏi Đình ca của người ấy, hỏi hắn ta vì sao có thể đẩy lui Tông Mật Trí?
Nguyệt Linh không vui liếc qua Phong Quá Đình:
- Đình ca của ta? Đợi đến khi hắn nói ra được ngày sinh và tên của ta hẵng hay! Bây giờ điều ta muốn nói, liên quan đến thành bại cuối cùng. Các ngươi và Đan Nhiễm Đại Quỷ nhất định có một mối liên hệ nào đó, nếu không ta cũng không gặp các ngươi ở Nhĩ Tây Tập. Nếu mục đích của các ngươi là giết chết Tông Mật Trí vậy thì hãy hợp tác với ta.
Vạn Nhận Vũ nắm lấy tay Phong Quá Đình, im lặng cười khổ. Trong lòng ba người đều hiểu rõ, một chút ưu thế bọn họ dùng để áp đảo Nguyệt Linh đã hóa thành hư không khi Nguyệt Linh đưa ra điều kiện kết hôn. Muốn đoán đúng tháng, đúng ngày may mắn lắm mới chính xác được. Canh giờ thì còn có thể đoán mò, nhưng tên thì không thể nào.
Mịch Nan Thiên nhìn Nguyệt Linh rồi lại nhìn ba người.
Bó tay!
Nguyệt Linh như có chút gì đó không đành lòng, ngữ điệu ôn nhu:
- Đình ca dựa vào bảo kiếm kỳ dị của huynh ấy và ý chí không gì có thể lay chuyển được. Đó là trình độ cao nhất của một kiếm thủ. Trong lòng ta đã hiểu rõ việc này. Nhưng mũi tên kia của thống soái, thì ta hoàn toàn không hiểu nổi. Chắc chắn Tông Mật Trí cũng sợ hãi không kém ta là bao.
Sau đó, nàng chuyển hướng sang Long Ưng:
- Ngươi là người ta không hiểu, ở ngoài cảm nhận linh ứng của ta. Lúc Đình ca mới giới thiệu ngươi cho Trạch Cương, gọi ngươi là Long Thần Vu, nhất định là có nguyên nhân! Phải không?
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Sao công chúa lại bên trọng bên khinh như vậy chứ? Chỉ gọi hắn là Đình ca mà không thèm gọi ta là Ưng ca?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Long Ưng nói cho nàng biết đi!
Sau đó, y lại nói với Nguyệt Linh:
- Công chúa cũng nên biểu hiện thành ý với chúng tôi đi chứ. Ít nhất cũng nên chứng thực xem Đình ca có đoán đúng tuổi của công chúa hay không?
Mịch Nan Thiên chen vào:
- Có lẽ tôi là người ngoài cuộc nên tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê. Chẳng phải Nguyệt Linh đã sớm biểu lộ khẳng định Đình ca đã nói đúng năm sinh của mình hay sao? Nếu không cần gì người phải viện cớ rồi còn yêu cầu điều kiện hôn nhân này nọ. Chẳng phải chỉ cần nói một câu “Sai rồi” là xong sao?
Sau đó, y lại quay sang Nguyệt Linh:
- Tôi nói có đúng không?
Trong lòng ba người thầm khen, Mịch Nan Thiên quả là người từng trải trong giang hồ, cố ý lái câu chuyện sang hỏi nàng. Nếu nàng gật đầu xem như đã chấp nhận, nếu không, cũng biểu lộ được thành ý hợp tác.
Nguyệt Linh thở dài, chậm rãi nói:
- Lời nói ra miệng ta không thể thu lại được.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Ta cũng không thể tiết lộ bí mật với một người ngay cả tên ta cũng không thèm gọi.
Mịch Nan Thiên dùng thái độ trung lập để nói:
- Giang hồ có quy củ của giang hồ. Cái gọi là “người kính ta một, ta kính người mười”, Đại Quỷ Chủ cũng nên biểu lộ chút gì đó để bọn họ cảm thấy thoải mái hơn chứ, có đi có lại. Người trong giang hồ, đôi khi hơn thua quá nhiều sẽ tạo nên những điều không hay. Nếu là tôi, công chúa cứ như vậy tôi đã sớm giũ áo bỏ đi rồi.
Ba người biết y đang giúp đỡ mình, thay đổi phương pháp, vừa đấm vừa xoa. Bọn họ nhìn chằm chằm Nguyệt Linh xem nàng có giũ áo bỏ đi hay không. Một cô gái tài trí như nàng, mỗi lời nói, việc làm, suy nghĩ đều khó suy đoán.
Nguyệt Linh đảo mắt, ánh mắt long lanh thu hút người nhìn. Nàng buồn bã nói:
- Đừng ép người như thế nữa được không? Ta đã thể hiện thành ý lớn nhất của mình rồi. Ta đã nói ra điều kiện kết hôn với Đình ca, ta chưa từng nghĩ sẽ thổ lộ điều này với một nam tử nào cả. Đó là ước định thật sự mà!
Mọi người chán nản không thôi. Chạy theo khế ước hôn nhân của nàng còn khó hơn hái sao trên trời.
Đột nhiên Phong Quá Đình cười nói:
- Không phải nàng không chịu gọi tên người khác sao? Sao lại gọi ta là Đình ca?
Nguyệt Linh nhìn nụ cười của hắn, giật mình, hai mắt mờ mịt đáp:
- Là ta không tốt! Lúc ấy ta cảm thấy hai chữ Đình ca nghe rất quen tai nên thốt ra miệng. Ôi trời! Các người đừng có nói mãi việc này nữa đi! Có chuyện gì mà các người cứ nhìn ta suốt vậy?
Mịch Nan Thiên nhìn Nguyệt Linh, lại nhìn sang ba người đang nhìn chằm chằm nàng, khó hiểu:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vạn Nhận Vũ nhìn lên trời đầy sao lẩm bẩm:
- Ông trời của tôi ơi! Tiểu tử phục sát đất!
Long Ưng vỗ mạnh vai Phong Quá Đình, thở dài:
- Mặc dù chỉ còn có một cửa ải, nhưng là người tính không bằng trời tính, cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết dễ dàng!
Nguyệt Linh tỉnh táo lại, cau mày nói:
- Các người đang nói gì vậy? Điên hết rồi sao?
Phong Quá Đình tặng nàng một nụ cười xán lạn, hai mắt tỏa ra thâm tình có khả năng làm rung động trái tim mọi cô gái:
- Chúng ta điên rồi, mừng đến điên rồi! Trở lại chuyện chính, công chúa chỉ cần hiểu Đình ca tôi và thống soái đều có khả năng giết Tông Mật Trí là được, cớ gì công chúa lại phải tra hỏi ngọn nguồn thế chứ?
Nguyệt Linh hoài nghi nhìn thần thái ba người trước mặt, buồn rầu nói:
- Có một số việc các ngươi không hiểu được đâu, nhưng nó có thể làm cho các ngươi thất bại trong gang tấc. Vì thế ta phải nắm rõ tình hình thực tế để định ra kế hoạch tốt nhất.
Long Ưng kìm nén sự hưng phấn khi thấy Phong Quá Đình sắp đạt được ước nguyện lớn. Đó là một quá trình đằng đẵng gian khổ: phỏng đoán từ con số không, mù mịt không manh mối; từ hy vọng đến thất vọng; từ đen tối đến quang minh tươi sáng. Đến bây giờ người không biết bản thân mình là Mi nguyệtđang ngồi sờ sờ trước mặt ba người, tư vị của nỗi buồn niềm vui trong đó chỉ có huynh đệ bọn họ mới hiểu.
Hắn dùng vẻ mặt cợt nhả để nói:
- Công chúa yên tâm, chúng tôi đột nhiên đều biết nghe lời, đẽ dạy dễ bảo rồi! Hì hì! Nhưng công chúa cũng cần hiểu một điều, nói chuyện đừng nói nửa vời như vậy khiến chúng tôi thấy rất khó chịu!
Nguyệt Linh mất thế thượng phong, liếc Phong Quá Đình, thỏa hiệp:
- Được rồi! Trước tiên ta sẽ giải thích tình hình liên quan đến Tông Mật Trí. Muốn giết chết hoàn toàn Tông Mật Trí, phải giết tà linh phụ thể của y ngay thời khắc giết chết y. Nếu không, chúng ta sẽ thất bại. Vì tà linh đáng sợ này đã thông qua Tông Mật Trí, lấy được năng lượng mạnh mẽ nhất, mang đi ý thức của Tông Mật Trí, đầu thai chuyển thế, tiếp tục tồn tại.
Mịch Nan Thiên đáp:
- Linh thể vô ảnh vô hình, làm sao giết chết được?
Nguyệt Linh trầm giọng nói:
- Đúng là vậy! Nhưng từ lúc mũi tên của thống soái trúng pháp trượng của Tông Mật Trí, khiến Tông Mật Trí thổ huyết, đã cho thấy, việc Đan Nhiễm Đại Quỷ lấy cái chết để làm ra lời nguyền, đã trói buộc được tà linh một cách thần kỳ khiến cho tà linh vô hình vô ảnh, biến thành thực thể. Từ đó, tà linh đã bị gắn kết chặt chẽ với thân thể Tông Mật Trí, không còn thần thông quảng đại như trước. Dị lực tà linh đã suy yếu rất nhiều. Vì thế, Tông Mật Trí từ một kẻ không thể bị giết chết biến thành một kẻ có thể bị giết chết.
Mịch Nan Thiên khó khăn thở dài:
- Trên đời lại có chuyện kỳ lạ như vậy, thật khó tin!