Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 236: Lưu manh Phong Thành (hạ)




Quyển 5 – Chương 236: Lưu manh Phong Thành (hạ).

Cháo lúa mạch và bánh bao được đưa lên, ba người ăn rất ngon miệng, khen không dứt lời.

Long Ưng nói:

- Những món ăn chính cống là những món ngon nhất. Còn nhớ lương thực thô được ăn ở Vũ Lạc Viện tại Quy Tư không? Hì! Người quan trọng tới rồi.

Một đại hán vừa gầy vừa cao, nước da ngăm đen đi xuyên qua quán ăn về phía họ, đến tận trước bàn của họ. Thấy ba người họ vẫn ăn uống như không hề nhìn thấy y, y hơi bực tức ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện ba người, rồi lại ra dấu tay đuổi tiểu nhị định tới phục vụ y, khá là hống hách.

Hán tử cao gầy trầm giọng nói:

- Bèo nước gặp nhau là bằng hữu. Gặp được nhau là người có duyên. Các ngươi có phải người trên giang hồ hay không, sao ta ngồi đối diện mà cũng không chào lấy một câu?

Vạn Nhận Vũ không ngẩng đầu lên nói:

- Ta còn tưởng ngươi thích bắt chuyện với chúng ta, không phải thế à?

Hán tử cao gầy tức giận:

- Nhiều bàn trống thế này, sao ta phải ngồi bàn các ngươi chứ?

Ba người đanh mặt nhìn về phía y, tất cả đều ngớ ra. Chợt nhìn y chỉ là một người bình thường, nhưng đôi mắt đen nhánh, giống như hai viên đá quý, đen trắng rõ ràng, vô cùng thần bí. Không những đẹp, mà còn có một sức hút mạnh mẽ. Chỉ đôi mắt này thôi, đã khiến nàng có thể so bì với những mỹ nữ như Đoan Mộc Lăng, Nhiếp Phương Hoa, Vạn Sĩ Cơ Thuần.

Người đầu tiên tỉnh lại là Long Ưng, hắn cười hì hì nói:

- Hóa ra là cô nương. Cô nương chẳng phải đã nói chúng ta là loại đầu rắn mắt chuột sao? Vậy mà một đằng thì nói muốn ra gặp chúng ta, một đằng thì chuồn mất. Xin hỏi có chuyện gì vậy? Có gì cần đến ba huynh đệ chúng ta?

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình thầm nghĩ hóa ra là cô gái trẻ gặp ở nơi xảy ra tai họa ở Nhĩ Tây Tập. Lúc đó Long Ưng từng đấu với nàng, còn bị nàng ép ra ngoài cửa. Không ngờ lại gặp nàng ở Phong Thành, mà nàng còn dị dung cải trang để tiếp cận họ.

Gương mặt gốc của nàng thế nào? Có xứng với đôi mắt đẹp rung động lòng người này không? Với sự bình tĩnh của Vạn Nhận Vũ, cũng muốn nhìn trộm gương mặt của nàng.

Cô gái trở lại giọng nói ngọt ngào, khổ sở nói:

- Sao lại bị các ngươi nhận ra ngay vậy chứ?

Long Ưng nói như đọc sách:

- Bởi lẽ chúng ta là những thầy bói vĩ đại nhất Trung Thổ, chúng ta biết làm phép.

Ánh mắt cô gái lộ vẻ ngạc nhiên, nói:

- Ngươi biết lúc đó ta nghe lén ở một bên sao?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Nếu thầy bói Long không có đủ đạo hạnh, sao dám đến đây làm thầy bói chứ?

Cô gái bật cười, lườm Vạn Nhận Vũ, suýt nữa thì làm Vạn Nhận Vũ hồn bay phách lạc, rồi nói với ba người bằng thái độ không biết phải ứng phó thế nào:

- Đều do các ngươi không tốt. Người ta đã nghĩ đủ cách để lừa ba tên ngốc các ngươi, vậy mà cũng không có ích gì. Ta muốn các ngươi đền ta.

Ba người ngớ ra, sự ngang ngược của nàng còn hơn cả Tiểu Ma Nữ Địch Ngẫu Tiên. Và hai người đều có ma lực kỳ lạ càng ngang ngược càng đáng yêu.

Long Ưng thấy Phong Quá Đình nhìn chằm chằm một cô gái trẻ, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, bèn nói:

- Việc bồi thường phải bàn bạc kỹ. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, cô nương phải nói cho chúng ta biết năm nay nàng bao nhiêu tuổi?

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình chăm chú, bởi lẽ Long Ưng là người có trực giác nhạy bén. Không chừng hắn đã cảm nhận được chuyện mà họ không biết. Cô gái não nề nói:

- Ngươi thật khiến người ta phiền lòng. Đâu có phải nói chuyện cưới hỏi, sao lại hỏi tuổi người ta? Mau nói đi, rốt cuộc ngươi có đền hay không?

Long Ưng nháy mắt với hai người, ngụ ý chỉ là tạm hỏi vậy. Nàng võ nghệ cao cường, ung dung tự tại trong khu vực nguy hiểm này, có lẽ tuổi của nàng không nhỏ.

Phong Quá Đình đột nhiên nói:

- Cô nương có phải muốn giết một người không?

Cơ thể cô gái rung động, lần đầu tiên nàng nhìn Phong Quá Đình chăm chú, rồi trầm giọng:

- Ngươi cũng là thầy bói?

Long Ưng và Vạn Nhận Vũ nhìn chằm chằm vào Phong Quá Đình, người vừa thốt ra một câu kinh người.

Phong Quá Đình đang định trả lời, cô gái đột nhiên nhảy lên, buông lại một câu “sẽ tìm các ngươi sau”, rồi vội rời đi.

Long Ưng thấp giọng nói:

- Nàng ấy đang tránh người đang đuổi theo mình.

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình cũng đã nhìn thấy. Bảy, tám người lực lượng đang chạy tới từ một bên của khu chợ, đuổi theo hướng cô gái đi. Một người trong số đó dáng vẻ tuấn tú, tuổi chạc hai mươi lăm, do dự một lát, rồi gã bước tới phía họ.

Long Ưng làm động tác mời gã ngồi xuống, rồi vui vẻ nói:

- Mời bằng hữu ngồi, chúng ta không những muốn biết các hạ là ai, mà còn muốn biết nàng ấy là ai.

Người thanh niên hơi ngạc nhiên, ngồi xuống chiếc ghế cô gái đã từng ngồi trước đó, ánh mắt lấp lánh nhìn ba người, có một khí thế trấn áp người khác.