Quyển 5 – Chương 233: Vùng đất tranh chấp (thượng).
Phong Thành ở trên núi Long Vĩ Sơn ở phía nam Nhĩ Hải, một bên tiếp giáp Nhĩ Hải là vách núi dựng đứng, khó có thể leo lên, bên kia thế núi dần bằng phẳng, trở thành đồng bằng Nhĩ Nam, địa thế hơi nhấp nhô, cây rừng tươi tốt, sông hồ chằng chịt.
Phong Thành được xây dựng dựa theo thế núi, mặt hướng về phía nam, phía ngoài là sông đào hộ thành rộng chừng mười trượng, lưng tựa vào Long Vĩ Phong, ngọn núi cao nhất Long Vĩ Sơn. Mặt đông và tây của Long Vĩ Phong như một cánh tay dài che chở, núi non hiểm trở, khó thể leo lên, trở thành một bức bình phong thiên nhiên. Chỉ có phía nam được xây tường cao gần tám trượng, xây đắp bằng đá và đất. Nếu có máy bắn tên sắt lớn, ở vào khoảng cách thích hợp, liên tục bắn nhiều mũi tên vào cùng một vị trí, chắc chắn có thể bắn thủng tường, mở ra lỗ hổng.
Tuy nhiên, bên ngoài tường phía nam, còn có ủng thành, là một bức tường chắn, cửa trên ủng thành lệch đi so với cửa thành nam, khiến hai cửa thành không nối thẳng hàng, sau khi bước vào cửa thành phải đổi hướng. Khi có người ngoài vào thành, có thể cho người kiểm tra ở ủng thành, lúc chiến đấu cũng có thể chờ địch nhân vào ủng thành, rồi đem quân đánh tới, như bắt ba ba trong hũ.
Phong Thành lấy núi làm tường, lấy nước làm hào, trong cao ngoài thấp, dễ thủ khó công, cho nên đã trở thành vùng tranh chấp của những nhà quân sự ở khu Nhĩ Hải. Do địa thế, tòa thành vươn cao, đại khái có thể chia làm năm tầng đất bằng, toàn thành được nối liền bởi con đường dốc, hai bên đường có bậc đá cao dần lên, cửa thành tầng thấp nhất là rộng rãi nhất, có đường phố, nhà cửa. Tầng cao nhất vương bảo, chính là nơi đặt cung điện của Nhĩ Hải Vương Đông Mộ Bạch.
Trong thành có khoảng ba ngàn hai trăm hộ Bạch tộc sinh sống, nhân khẩu hơn ba vạn, là thành trì lớn nhất khu Nhĩ Hải.
Nguyên nhân có tên Phong Thành, là do Thương Sơn dài trăm dặm chặn luồng không khí, mùa đông - xuân gió tây thịnh hành, xuyên qua ngọn Tà Dương Phong của Thương Sơn và những khe núi dài hẹp của dãy Cao Ai Lao, hình thành gió tây bắc thổi quanh năm không ngừng. Bởi vậy, nhà cửa ở Phong Thành đều được xây tránh gió. Gió Phong Thành không mang theo bụi cát, cộng thêm ảnh hưởng của Nhĩ Hải, cho nên không khí trong lành mát mẻ.
Đội ngũ của bọn Long Ưng cuồn cuộn đổ vào đồng ruộng, đồi núi khu Nhĩ Nam. Phong Thành đứng sừng sững ở phía trước, thật sự có khí thế của một cửa ải hiểm yếu. Bên ngoài thành, lều trại dựng khắp nơi, hiển nhiên là lều trại dựng tạm của những người Bạch tộc tránh loạn lạc chiến tranh.
Phía đông nam, cách Phong Thành hai dặm, lều trại như rừng, cắm đầy cờ hiệu của người Thi Lãng Chiếu, cho thấy bọn Trạch Cương không vào thành, khiến ba người cảm thấy kỳ lạ.
Trạch Cương nghe thông báo liền đến, chặn bọn hắn lại, nói:
- Chúng tôi muốn giúp đỡ, nhưng vì thái độ của Đông Mộ Bạch mà không có cách nào. Tới nơi trú quân của ta trước đã, rồi bàn bạc kỹ hơn.
Ba người đều bất ngờ, đành phải theo Trạch Cương tới quân doanh của người Thi Lãng.
Trạch Cương nắm chặt tay nói:
- Trước kia ta đã biết Nhĩ Hải Vương là người hồ đồ ngu ngốc, vô cùng ham mê tửu sắc, bây giờ càng rõ ràng. Chẳng những hắn nhát gan sợ phiền phức, mà còn là một tên đần độn, sắp chết đến đít mà vẫn không hay biết!
Bốn người nói chuyện bên bờ một con sông nhỏ bên cạnh nơi đóng quân, những chiếc xe la chở đầy hàng hóa, vẫn nối đuôi nhau tiến vào nơi đóng quân.
Long Ưng nén cơn giận hỏi:
- Chuyện như thế nào?
Trạch Cương nói:
- Trước hết ta phái người đến Phong Thành báo tin vui cho Đông Mộ Bạch, nói cho hắn biết tình hình trận đại thắng và tặng vũ khí, lương thực cho hắn, cũng bày tỏ nguyện vọng muốn giúp hắn phòng thủ Phong Thành. Nào ngờ, hắn từ chối thẳng thừng, nói là không muốn dính vào cuộc chiến tranh giữa Thi Lãng Chiếu chúng tôi và Tông Mật Trí, muốn giữ trung lập.
Phong Quá Đình cau mày hỏi:
- Hắn không biết là Tông Mật Trí đã tuyên chiến đối với bọn hắn sao?
Trạch Cương tức giận nói:
- Tên này là đồ rùa đen rút đầu, không lý gì tới sự sống chết của người Nhĩ Tây, chỉ muốn đóng kín cửa xưng vương. Nhìn kìa! Người Nhĩ Tây chạy nạn tới đều bị từ chối vào thành, rất nhiều người đã đổi ý, chạy về Diêu Châu hoặc Điền Trì, trong hai ngày đã có hơn vạn người chạy đi.
Vạn Nhận Vũ ngẩn người:
- Vậy hắn cũng sẽ không nhận những cô gái Bạch tộc mà chúng ta cứu về?
Trạch Cương nói:
- Đối với hắn, phụ nữ càng nhiều thì càng tốt, nhưng làm sao chúng ta có thể nhẫn tâm đưa họ vào Phong Thành sắp bị phá nay mai?
Long Ưng nói:
- Chuyện này tùy theo ý nguyện của họ đi! Trước hết cho họ biết rõ tình thế hiện giờ, để họ tự quyết định. Nếu như họ chịu theo các ngươi quay lại Xá Lợi Châu, các ngươi có thể chăm sóc tốt cho họ được không?
Vẻ mặt Trạch Cương hơi dịu lại một chút:
- Phụ nữ là tài sản rất quý giá, đặc biệt là phụ nữ trẻ tuổi, nếu các nàng chịu theo chúng tôi, chúng tôi nhất định đối xử tử tế với họ.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Ngươi có đề cập tới bọn ta khi nói chuyện với Đông Mộ Bạch không?
Trạch Cương chưa nguôi tức giận, nói:
- Không có. Đơn giản là không có cơ hội. Ta cầu kiến ba lần, hy vọng có thể gặp mặt để phân tích lợi hại, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
Phong Quá Đình hỏi:
- Bây giờ ngươi định như thế nào?
Trạch Cương đáp:
- Đành phải về Xá Lợi Châu trước rồi nói sau. Phong Thành khó làm được việc, sao chúng ta không cùng quay về Xá Lợi Châu?
Long Ưng nói:
- Chúng ta cần ở lại xem tình thế ra sao. Làm sao có thể trà trộn vào nội thành?
Trạch Cương nói:
- Chỉ cần các vị báo tên người Hán ra là được. Đông Mộ Bạch không từ chối bất cứ người Hán nào vào thành, còn những người Bạch tộc muốn vào thành buôn bán, thì phải có giấy thông hành do hắn cấp.
Y lộ vẻ thất vọng:
- Long thần vu và hai vị đại ca có cùng kề vai chiến đấu với chúng tôi nữa không?
Long Ưng nói:
- Chuyện này là lẽ đương nhiên, hễ chưa tiêu diệt được Tông Mật Trí, chúng tôi chưa rời khỏi Nhĩ Hải. Các ngươi chuẩn bị khi nào lên đường?
Trạch Cương nói:
- Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, cũng đã phái người đi dò đường. Địch nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, Phong Thành đã trở thành nơi nguy hiêm nhất, không nên ở lâu. Cho nên sáng mai chúng tôi sẽ khởi hành, nhưng hàng hóa, lương thực nhiều lắm, chúng tôi chỉ có thể mang đi một phần.
Vạn Nhận Vũ nhìn bốn phía sông nước, núi rừng xung quanh, nói:
- Chúng ta có thể tìm một khu rừng rậm ở vùng phụ cận, đem những đồ dùng không thể mang đi hết, chôn sâu trong rừng, để sau này sử dụng.
Trạch Cương vui vẻ nói:
- Biện pháp hay! Tuy nhiên chỉ có đồ chứa trong rương hòm, mới có thể vùi sâu trong đất. Điền Bang tặng chúng ta ba trăm cái hòm, xử lý theo cách này, nói chừng có một ngày, chúng ta có thể dùng tới chúng để đánh lại quân địch chiếm đóng Phong Thành.
Y lại nói:
- Về phần lương thực, có thể chia một nửa cho người dân chạy nạn, ý ba vị thế nào?
Vạn Nhận Vũ vui mừng nói:
- Ngươi là người có tấm lòng, chỉ bằng vào điểm này, đã đủ cho chúng tôi nguyện bán mạng cho ngươi.
Long Ưng nói:
- Chỉ còn hai canh giờ là trời tối, thời gian không nhiều, chúng ta lập tức hành động.
Sáng sớm hôm sau, các chiến sĩ Thi Lãng nhổ trại lên đường. Ba người Long Ưng đi theo họ một đoạn đường, còn có hơn bốn ngàn dân chạy nạn xin theo họ trở lại Xá Lợi Châu.
Quan hệ giữa người Thi Lãng Chiếu và Bạch tộc luôn tốt đẹp, làm ăn lui tới chặt chẽ, đến Xá Lội Châu tị nạn, đương nhiên còn hơn ở ngoài Phong Thành chịu gió rét.
Hơn bảy trăm cô gái trẻ, trừ một số nhỏ tìm được người thân ở bên ngoài Phong Thành, đều tự nguyện đi tới Xá Lợi Châu. Tuy không khí chiến tranh bao trùm toàn bộ khu Nhĩ Hải, nhưng dưới sự bảo vệ của người Thi Lãng dũng mãnh thiện chiến, cũng tạm thời có được những giờ phút an toàn quý báu.
Các chiến sĩ Thi Lãng vẫn còn ở trong không khí của cuộc đại thắng, lại biết trong tương lai, ba người sẽ tiếp tục chiến đấu bên cạnh mình, tinh thần đều dâng cao.
Quanh co năm dặm, đội ngũ chiến sĩ, xe la và dân tị nạn Nhĩ Hải rẽ về phía tây, tiến vào bình nguyên Nhĩ Tây, đi về phía Xá Lợi Châu. Khi vượt qua vùng giáp giới Nhĩ Tây Tập, bọn Long Ưng mới chia tay bọn Trạch Cương, dẫn Tiểu Uyển men theo bình nguyên phía tây đến nơi chôn cất Mi Nguyệt ở gần Thương Sơn.
“Mặt nước mênh mang lấp lánh như chiếc gương trời, sắc núi bốn mùa như những tấm bình phong xanh biếc” (1)
Thương Sơn trải dài như một tấm bình phong, cây rừng trùng điệp xanh biếc, ở phía tây Nhĩ Hải liên tục trăm dặm, mười chín ngọn núi cheo leo thẳng đứng, giữa hai ngọn núi đều có một dòng suối chảy về phía đông.
Bắc Nhĩ Hải có Di Tư Hà và Di Tỷ Hà đổ vào, phía đông nam hội tụ thành sông Ba La, phía tây nhận nước của mười tám dòng suối Thương Sơn, nguồn nước phong phú, lại từ dòng Tây Nhĩ Hà hội hợp với Dạng Giang, từ cao nguyên cuồn cuộn đổ vào sông Lan Thương bao la hùng vĩ.
Vùng Thương Sơn Nhĩ Hải có vùng đồng bằng và cao nguyên phì nhiêu nhất Nhĩ Hải, từ xưa đến giờ được gọi là vùng đất lành chim đậu của Bạch tộc Nhĩ Hải, hôm nay quyền lợi và cuộc sống của họ đang phải chịu một sự đe dọa chưa từng có tiền lệ trong lịch sử.
Dãy Thương Sơn quanh năm tuyết đọng, bao phủ trong một chiếc áo màu trắng bạc, cảnh sắc tráng lệ, mây bay như những dải lụa, tụ lại lưng chừng núi, thiên biến vạn hóa, muôn hình vạn trạng, vụt lên cao vụt xuống thấp, hồ nước, bãi băng chằng chịt trong núi. Ưng Oa ở trên đỉnh núi cao, là nơi Thần Ưng của Phong Quá Đình ra đời, chỉ nghe tiếng đã khiến người ta say mê.
Bốn người ba ngựa, thỏa thích phi nước đại trong vùng đất tranh chấp của những thế lực quân đội, vì cảm xúc trước mảnh đất xinh đẹp màu mỡ này mà thấy bất bình.
Không phải Tiểu Uyển không biết cỡi ngựa, mà bởi vì ở nơi nguy hiểm, cho nên Phong Quá Đình thấy cần ở bên cạnh để bảo vệ cho nàng.
Thần Ưng biết sắp được về cố hương, bay lượn vòng vòng trên không, thỉnh thoảng kêu lên như phấn khích.
Từng đàn lớn ngựa hoang xuất hiện ở ngoài nửa dặm, như muốn so tốc độ với Tuyết Nhi, chạy băng băng cùng một hướng, Tuyết Nhi và hai con ngựa hưng phấn, không ngừng ngửa đầu hí vang.
So với bọn hắn, sự háo hức của Thần Ưng và mấy con ngựa, đặc biệt khó có thể làm dịu xuống.
(1) Nguyên văn: Thủy quang vạn khoảnh khai thiên kính, sơn sắc tứ thì hoàn thúy bình.