Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 225: Đuổi giết chủ soái (thượng)




Nhân tình thế hỗn loạn khói lửa tràn ngập, ba người Long Ưng đuổi theo rất nhiều địch nhân hốt hoảng rút lui, lẫn vào trong số đó tiến về phía trận địa địch. Ngựa của ba người chạy qua không ít kỵ binh địch, nhưng không ai nhận ra mình đang đồng hành cùng kẻ địch.

Từ đám cháy phía ngoài nơi đóng quân, từng đám khói vẫn cuốn tới, nhưng cách hai nghìn bước đã trở nên mỏng manh, phía xa hơn đã ẩn hiện ánh lửa của những bó đuốc, càng đến gần càng thêm rõ ràng.

Ba người mắt tinh, nhìn thấy rõ ràng tình thế bên phía quân địch, liền hít vào một hơi lạnh, lòng thầm nói không ổn.

Cách hơn trăm trượng, quân địch đã xếp thành trận thế, một đội quân hai ngàn người, dàn hàng ngang, chặn ở con đường phía trước, phía sau là một gò đất cao, trên đó có khoảng ngàn kỵ binh địch, những tên địch không nhìn thấy hẳn là đang ẩn rải rác trên gò. Đội hình đầy khí thế khiến người ta nhìn thấy đều lạnh người.

Mặc dù trận đầu thất bại, tổn thất mấy trăm người, nhưng với binh lực áp đảo như thế này, một khi đã phòng bị, đổi sang dùng bộ binh, sớm muộn gì quân địch cũng có thể đánh chiếm được nơi trú quân.

Với ánh đuốc sáng rực của kẻ địch, ba người càng không có chỗ để ẩn mình.

Long Ưng nhanh trí truyền âm:

- Bụng ngựa!

Ba người lật người chuyển xuống dưới bụng ngựa, ánh lửa chiếu tới, tạo thành một cái bóng dài phía sau, hơn nữa bọn hắn cố ý trà trộn vào số lớn kỵ binh địch đang rút lui, làm sao đối phương để ý? Chúng tưởng rằng sau khi người cưỡi ngã ngựa, con ngựa theo cả đội rút về.

Tiếng kèn nổi lên, hàng ngũ phía trước của quân địch biến đổi, chừa ra một lối đi cho các kỵ sĩ lùi về có thể đi ra phía sau, nếu đối phương thừa cơ đánh tới, trận địa sẵn sàng chờ đón, tấn công theo chiến lược phù hợp.

Ba người thầm cám ơn trời đất, theo kỵ binh địch như thủy triều lướt qua trận, xâm nhập vào hậu phương của địch. Làn khói không ngừng theo gió đưa tới, lúc dày lúc mỏng, tầm nhìn không rõ, nếu không, bọn hắn đã bị quân địch phát hiện.

Từ vị trí tiếng kèn, ba người Long Ưng đã biết vị trí của chủ soái địch quân ở trên một chỗ cao bên trái phía trước. Địch nhân bốn phía bắt đầu ghìm ngựa chậm lại, tự điều chỉnh theo vị trí đã được chỉ định. Chỉ cần thấy đối phương lui mà không rối loạn, thay đổi theo thứ tự, ngay ngắn rõ ràng, đủ biết binh tướng đối phương đều có kinh nghiệm chinh chiến trên sa trường và là một đội quân tinh nhuệ.

Biết người biết ta, từ lúc bắt đầu san bằng Nhĩ Tây Tập, mỗi hành động cũng như chiến thuật của quân địch đều đã được suy tính kỹ càng, mỗi phản ứng của người Thi Lãng Chiếu đều nằm trong kế hoạch của chúng, nếu bọn Long Ưng không gia nhập, khám phá âm mưu của chúng, chỉ sợ bọn Trạch Cương không ai có thể sống sót rời khỏi nơi đây. Do đó có thể thấy, sau khi hai bộ tộc Mông Tây và Việt Tích liên minh, người chủ sự của họ tất có tài trí mưu lược kiệt xuất, lại đầy tham vọng. Nếu như người đó là Tông Mật Trí, thì y không chỉ là một thần vu có pháp lực cao cường, mà còn là một chủ soái đầy mưu lược, có thể tranh thắng thua từ cách xa ngàn dặm.

Đã biết được điều đó, Long Ưng liền báo cho Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ, đồng thời lật người lên lưng ngựa.

Khi hơn mười kỵ binh gần nhất nhìn ba người bằng ánh mắt kinh ngạc, thì Tiếp Thiên Oanh của Long Ưng, Tỉnh Trung Nguyệt của Vạn Nhận Vũ, Thải Hồng kiếm của Phong Quá Đình tấn công về phía chúng không chút nương tay.

Long Ưng đồng thời vận dụng ma kình, chúm môi phát ra liên tục sáu tiếng huýt gió chói tai, thê lương như tiếng quỷ hú, truyền ngược về nơi trú quân.

Một khi đã xuất hiện công khai trong đất của địch quân, bọn hắn đã không còn đường quay lại, lối thoát duy nhất là đánh tới, giết được càng nhiều quân địch càng tốt, tốt nhất là tiêu diệt được chủ soái của chúng, duy trì cho đến lúc các chiến sĩ Thi Lãng Chiếu tiếp viện.

Bốn phía người ngã ngựa đổ, ba người phá vỡ đội ngũ lui binh của địch như vào chỗ không người, chạy lên sườn dốc, giết quân địch trên đỉnh đồi.

Bởi vì tầm mắt bị khói che lấp, sự cố khác thường lại diễn ra quá nhanh, trong lúc nhất thời, người chỉ huy của địch quân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi binh lính trên gò cao bị Long Ưng xông lên chém giết, y mới hiểu là quân địch đã vào trong trận địa của mình, còn tưởng là có rất nhiều quân địch trà trộn vào, liền vội vàng cho thổi kèn điều quân ứng chiến.

Nếu không phải đang lúc đêm khuya, quân địch cũng không bị khói mù che mắt, thì dù cho ba người Long Ưng có tài giỏi cỡ nào, kết quả cũng là sức tàn lực kiệt mà chết. Nhưng trong tình thế hiện giờ, địch ta khó phân, rất thuận lợi để bọn Long Ưng thoải mái hành động không chút kiêng dè.

Chẳng mấy chốc, đội quân rút lui về đã bị bọn hắn giết gần ba mươi người. Mắt ba người phản chiếu ánh lửa đỏ rực, từ sườn dốc điên cuồng tấn công lên trên. Quân tiền phương của địch cũng rối loạn, chỉ nghe nổi lên tiếng “Giết! Giết” từ phía hậu phương, nhưng lại không thấy rõ đối phương ở đâu.

Long Ưng cầm Tiếp Thiên Oanh toàn lực xuất thủ, chuyển động nhanh như gió. Ba trượng vuông xung quanh Tuyết Nhi, đều nằm trong phạm vi uy lực của nó, bất luận đối phương đâm bằng mâu, chém bằng đao, bổ bằng rìu, đỡ bằng khiên, Tiếp Thiên Oanh vẫn có thể biến hóa ra chiêu thức khắc chế đòn đánh của đối phương, phát huy được một cách tinh tế ưu điểm “một vũ khí bao hàm đặc tính của nhiều vũ khí” của Tiếp Thiên Oanh.

Không có bất kỳ binh khí nào có thể phù hợp với sự linh hoạt đa dạng của Ma Chủng hơn Tiếp Thiên Oanh, có thể phát huy ma lực kinh người của Long Ưng.

Vạn Nhận Vũ theo sát phía sau bên trái của Long Ưng, đổi sang dùng đao bằng tay trái, Tỉnh Trung Nguyệt như từng vầng sáng vàng chớp lóe, mặc dù ở trong tình thế hỗn loạn nơi chiến trường, đao thế vung ra thu vào đều hàm chứa sự uyên thâm tinh tế, những hảo thủ của địch nhân khi bị đao cắt đứt cổ họng hoặc tay mang binh khí ngã nhào khỏi lưng ngựa, vẫn không hiểu mình bị giết bằng cách nào.

Phong Quá Đình chạy theo phía sau bên phải của Long Ưng, tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm, chỉ thấy luồng hào quang xanh biếc bay liệng như ác ưng bay trên trời cao, như cá lội dưới biển sâu, vô tăm vô tích, chạm tới đâu là địch nhân rơi rụng tới đó, máu tươi từ vết thương bắn ra tung tóe, sự sắc bén của nó thật khó miêu tả. Luồng sáng xanh biếc của thanh kiếm tỏa ra khí lạnh run người, khiến địch nhân run rẩy, chưa đánh đã khiếp sợ.

Tuy ở một phía, Long Ưng vẫn có thể chiếu cố tới toàn cục, biết lúc này đã đến thời điểm phân ra thắng bại. Ba ngàn chiến sĩ Thi Lãng của Trạch Cương vừa nghe tiếng huýt báo hiệu của Long Ưng, liền hăng hái tiến lên, binh lực tập trung giống như một con rồng nổi giận lao tới, chỉ sau mười hơi thở là đã tới tiền tuyến của địch quân. Nếu bọn họ không thể làm cho toàn quân của đối phương lung lay dao động, thì ba ngàn quân của Trạch Cương sẽ chỉ như con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Vì vậy, tình thế trước mắt vô cùng căng thẳng.

Phía dưới gò cao là một bãi đất bằng, rồi tới một ngọn đồi cao hơn, trên đồi có hơn mười đội quân xếp hàng, tổng cộng khoảng một ngàn năm trăm người, tay khiên tay giáo, không có vẻ gì muốn xông tới hỗ trợ, cho thấy sứ mạng duy nhất của họ là bảo vệ vị tướng trên đồi, cũng là chủ soái của quân địch.

Trên trạm gác cao, cờ xí tung bay, có hơn hai mươi người đang đứng nhìn xuống một cách ngạo nghễ. Chủ soái của địch quân cũng ở trong số đó, đang chỉ thị cho người thổi kèn phát ra mệnh lệnh của mình, điều hành sự tiến lui của toàn quân.

Trong nháy mắt lên tới đỉnh đồi, Long Ưng vừa liếc mắt đã hiểu ngay tình thế: Dưới sự bảo vệ vững chắc của đội thân vệ đang dàn trận như lâm đại địch như vậy, hầu như không có khả năng phá vỡ được thế trận đó. Hơn nữa, phía sau là truy binh địch đánh tới, bọn hắn chắc chắn lâm vào tình trạng chiến đấu gian nan, mãi mãi không lên được đỉnh đồi kia, chứ đừng nói làm toàn quân địch bị rối loạn.

Bởi vậy, vừa mới lên tới đỉnh đồi, Long Ưng không xông lên phía trước, vòng về bên phải để đánh tới, mà diễn lại trò cũ ở sa mạc Khố Mẫu Tháp Cách (Kumstag Desert), chụp lấy cây đuốc kẻ địch cắm dưới đất, vượt qua khoảng cách hơn năm trăm bước, lao lên chỗ đội thân vệ đang bảo vệ chủ soái trên đỉnh đồi.

Người trong đội thân vệ cầm trường mâu ào ào đâm tới bó đuốc, nào biết bó đuốc ẩn chứa ma kình, trường mâu và bó đuốc chạm nhau “choang, choang”, tia lửa bắn tung tóe lên đầu lên mặt bọn họ. Người thì biết tia lửa không nguy hại, nhưng ngựa thấy vậy thì hoảng sợ nhảy tránh.

Long Ưng đánh thẳng một mạch tới phía bên kia, vì tránh hậu họa, giết sạch đối phương trong vòng mười bước, rút lên hơn mười bó đuốc, khiến cho chủ soái của địch quân không cách nào giữ được thế trận vững chãi như trước.

Kỳ diệu nhất là Tuyết Nhi, nó hiển lộ uy thế một con ngựa của Tà Đế, đôi mắt sáng rực, linh hoạt như thần, ngựa địch thấy nó đều có phần e sợ, không nghe lệnh của chủ, mà chỉ lo tránh đi, khiến sức tấn công của quân địch giảm sút đi nhiều. Đã vậy, Tuyết Nhi còn không ngừng đá, hoặc dùng thân mình xô vào ngựa địch, khiến cho đội ngũ quân địch đã loạn càng thêm loạn.

Ngựa cưng của Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đã quen xông xáo cùng với Tuyết Nhi, sự ăn ý giữa chúng không hề kém ba người Long Ưng, tự nhiên theo Tuyết nhi tả xung hữu đột, phối hợp với nhau không chút sơ hở, như trời sinh đã vậy.

Ba người ba ngựa hợp thành thế trận hình chữ phẩm, phía sau là địch nhân như một bầy ong vò vẽ phát điên đuổi theo đốt người, phía trước cũng là địch nhân liều mạng đánh chặn, bên phải là những kỵ sĩ bố trí khắp sườn đồi đang muốn gia nhập vòng chiến, bên trái dưới chân đồi là một đoàn vệ sĩ của chủ soái địch, mà cỏ dại ở những nơi bó đuốc rơi xuống, cháy lên hơn mười ngọn lửa, lửa không ngừng bốc cao, sự rối loạn đã lan khắp trận địa địch.

Trong phút chốc, Long Ưng lao xiên xiên xuống, liều chết phá vòng vây chạy xuống sườn đồi.