Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 217: Sớm có tiền định




Quyển 4 – Chương 217: Sớm có tiền định.

Thần Ưng bay lượn mấy vòng trên nền trời trong xanh, phát ra tiếng kêu lớn, rồi mới lao xuống, sau khi đến độ cao khoảng hai trượng trên đầu họ, nó dang rộng đôi cánh, vỗ để giảm tốc, chầm chậm hạ xuống cánh tay đang đặt ngang của Phong Quá Đình, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chủ nhân, rồi lướt qua Long Ưng và Vạn Nhận Vũ. Không hiểu tại sao, mọi người đều cảm thấy nó có linh tính.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Giờ đến việc đi tìm ngựa ngoan của chúng ta rồi.

Phong Quá Đình nói:

- Sao phải tìm chứ? Để Ưng nhi gọi chúng về.

Hắn huýt ra một tràng chỉ lệnh, Thần Ưng vỗ cánh bay lên, nhanh chóng bay ra xa.

Long Ưng vui vẻ nói:

- Tuyết Nhi và những con ngựa khác nhất định đang ở ngoài trăm dặm. Chúng ta hãy đi lấy binh khí yên ngựa, đợi chúng trở về rồi lập tức lên đường.

Rồi lại nói:

- Các ngươi không phải cùng tiểu đệ đến cao nguyên đâu, từ đây nhập quan về Thần Đô, ít nhất có thể tiết kiệm được lộ trình nửa tháng, huống hồ ta còn phải ở lại cao nguyên ít nhất mười ngày, nửa tháng nữa, thời gian ở lại đó cần phải xem tình hình của Mỹ Tu Na Phù.

Ba người vừa nói vừa đi về cánh rừng đặt binh khí và yên ngựa.

Vạn Nhận Vũ mong ngóng được về Thần Đô gặp Nhiếp Phương Hoa, rõ ràng rất xúc động, nói với Phong Quá Đình:

- Công tử thấy thế nào?

Phong Quá Đình lơ đãng nói:

- Đối với ta, đến cao nguyên là tiện đường, sau khi tới Kim Sa Giang, ta sẽ đi đến nơi khác.

Long Ưng và Vạn Nhận Vũ nhìn nhau, đều cảm thấy bất thường.

Phong Quá Đình nói:

- Đừng truy vấn ta.

Vạn Nhận Vũ thở dài:

- Không có các ngươi đi cùng, đoạn đường sẽ trở nên rất dài, sau khi đến thành La Ta rồi tính sau vậy!

Long Ưng giơ tay đặt lên vai Phong Quá Đình, rồi nói đầy ngụ ý:

- Huynh đệ! Dù đến nơi đâu, hãy để tiểu đệ đi cùng ngươi! Ta cảm nhận được rằng, ta sẽ có ích với ngươi, mặc dù ta vẫn không biết đã từng xảy ra chuyện gì với ngươi.

Vạn Nhận Vũ cầm lấy cánh tay hắn ở bên cạnh:

- Nếu so với việc của ngươi, về sớm về muộn chỉ là chuyện nhỏ, ta cũng bắt đầu nhiễm linh cảm của Long Ưng, cảm thấy có chúng ta đi cùng, sẽ tốt hơn.

Phong Quá Đình cười khổ:

- Cuối cùng các ngươi cũng không chịu nổi rồi, làm thế này chẳng phải là ép cung hay sao?

Long Ưng thản nhiên nói:

- Thế nào cũng được. Trải qua thời gian này, công tử đã hiểu được rằng, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao... Ha ha! Đúng là chí lý.

Phong Quá Đình nói:

- Chuyện này có liên quan gì đến một cây với ba cây.

Ba người đến bên cạnh cây đại thụ có khắc ấn ký giấu binh khí yên ngựa, dừng lại tiếp tục nói chuyện.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Điều này cũng có nghĩa là, sự việc thành bại, phải xem ý trời. Vì vậy ngươi càng phải cần đến tiểu tử Long Ưng hơn, hắn có thể làm được việc mà người thường không thể.

Phong Quá Đình nói:

- Chuyện của ta, có lẽ đến nửa đời sau vẫn chẳng thành hiện thực được, làm phí thời gian quý báu của các ngươi, ta cảm thấy rất khó xử. Và có áp lực rất lớn.

Long Ưng nói:

- Yên tâm đi! Ta có một trực giác, giấc mơ của công tử nhất định sẽ thành sự thật, đây gọi là điều đã được định trước. Còn được gọi là...

Vạn Nhận Vũ nói:

- Còn gọi là “thiên địa chi gian, mạc bất hữu số” (mọi thứ đều được định trước), phải không? Công tử đừng để ý đến những lời nói nhảm của hắn. Chẳng bằng hãy nói tâm sự của mình ra, để xem chúng ta có giúp đỡ được gì hay không?

Phong Quá Đình nói với Long Ưng:

- Có phải ngươi có trực giác như vậy thật không, đừng lừa ta, nếu không ta tuyệt giao với ngươi đấy.

Long Ưng nói nghiêm túc:

- Thật ra ta luôn có cảm giác như vậy, vào lần đầu tiên ngươi sờ vào Thiên Thạch chưa được rút vàng ra, cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn, dường như công tử có một mối quan hệ thần kỳ với một sự vật nào đó ở phía đông nam xa xôi, vì vậy lúc đó ta đã có một suy nghĩ, tặng Thiên Kiếm cho ngươi.

Mắt Phong Quá Đình sáng lên.

Vạn Nhận Vũ hỏi thân thiết:

- Tiểu tử này bịa chuyện sao?

Tiếng vó ngựa vang từ xa tới.

Phong Quá Đình không nhìn ánh mắt hai người, nói:

- Lên đường rồi nói tiếp!

Sau khi ba thanh Thiên Kiếm ra lò, Thắng Độ, Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Hoang Nguyên Vũ, Phong Mạc lần lượt ra tay, đúc phôi thành hình. Cách đúc cũng phải để ý rất nhiều, đại khái là nặng trước nhẹ sau, đến khi thân kiến cân xứng, rồi mới rèn lạnh, tôi lửa, mài, khai phong... Yêu cầu về thể lực và kỹ thuật đều vượt qua sự tưởng tượng của những tân thủ như Long Ưng. Khống chế sức lửa càng quan trọng hơn, nếu không sẽ xuất hiện bị tồn tro, hay méo thép. Thứ khó khăn nhất là điều chỉnh nhiệt độ lửa khi rèn lại, khiến thanh Thiên Kiếm đạt được độ cứng và dẻo dai tốt nhất.

Sau khi làm trong xưởng chín ngày chín đêm liên tục, cuối cùng đã hoàn thành ba thanh Thiên Kiếm, vượt khỏi sức tưởng của tất cả mọi người, không những không có màu sắc của Ô Đao của Long Ưng, mà còn tinh khiết trắng ngần, lưỡi đao mỏng như giấy, không hề bị nứt, mà cũng không hiểu tại sao, càng rèn, càng mỏng hơn, giống như có thể gãy bất cứ lúc nào. Có điều khi Phong Quá Đình thử kiếm, lấy ra đánh với Ô Đao của Long Ưng, Thiên Kiếm đã thể hiện uy thế của vương giả, vô cùng cứng cáp, dù Long Ưng có đánh mạnh đến đâu, lưỡi kiếm vẫn hoàn hảo, khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

Điều kinh người nhất là Thiên Kiếm rơi vào trong tay kiếm thủ cấp tông sư như Phong Quá Đình, liền giống như chớp giật, nhanh như sét đánh, ngay cả Long Ưng cũng không chịu được tốc độ đó.

Sau khi đúc kiếm thành công, Thắng Độ tạm thời ở lại Quy Tư, Vương Bạch Xích Quy Tư phái người thông báo cho đại hãn Hiệt Kiết Tư về chuyện Thiên Kiếm, mời y phái người đến đón đại sư đúc kiếm Thắng Độ về nước.

Ba người Long Ưng thì cùng Phong Mạc và những người khác, mang theo di thể đi đường tắt về Thả Mạt. Hoang Nguyên Vũ, Hoa Tú Mỹ đòi đưa họ một đoạn, đến tận cửa vào đường tắt. Cuối cùng Hoa Tú Mỹ đã lĩnh giáo được “bất khi ám trướng” của Long Ưng.

Đến Vu Điền, đã là mùa hè, Long Ưng và những người khác tạm biệt với đám Phong Mạc, từ chối lời mời nhiệt tình của Lạc Đà Vương, ngay lập tức đi tìm Ưng nhi và đám ngựa.

Sau khi đi hai ngày, ba người vào khu núi Côn Lôn, lập trại nghỉ trong một sơn cốc.

Họ đốt lửa trại, nướng thú rừng bắt được, ba con ngựa trong đó có Tuyết Nhi thì nghỉ ngơi ăn cỏ ở một bên.

Ba người ngồi quây lại nói chuyện, Vạn Nhận Vũ nói:

- Thật kỳ lạ, ba con ngựa yêu của chúng ta, sức chạy hơn hẳn trước kia, như được thoát thai hoán cốt vậy.

Phong Quá Đình nói:

- Nhãn thần của chúng cũng thay đổi.

Long Ưng nói:

- Đây gọi là hàng ngày cố gắng sẽ có thành quả. Mấy năm gần đây, chúng ta không ngừng thúc giục chúng bằng chân khí, nhưng dục tốc bất đạt, khi chúng ta để chúng về với tự nhiên, chúng có được cơ hội rong ruổi thoải mái, đương nhiên sẽ dần dung nạp hấp thụ chân khí tích lũy lâu dài trong cơ thể, thực sự khiến chúng trở thành cao thủ trong lũ ngựa. Ha ha! Đại khái là vậy!

Vạn Nhận Vũ vui vẻ nói:

- Hi vọng những gì ngươi đoán là chuẩn xác, ít nhất có thể khiến chúng sống thọ hơn, không bị bệnh.

Thấy Phong Quá Đình như có suy nghĩ, bèn hỏi:

- Công tử đang nghĩ gì vậy?

Phong Quá Đình hỏi Long Ưng:

- Ngươi thực sự có cảm giác sao?

Câu này tự nhiên bật ra, nhưng hai người đều hiểu hàm ý của gã nói, và cũng biết rằng gã lo được lo mất, nên cố ý không chủ động nhắc tới chuyện này.

Long Ưng gật đầu:

- Ngày đó ta đi gặp Tịch Diêu, y từng nói tới suy nghĩ về “Dịch Kinh”, nói quẻ 8864 là một hệ thống hoàn mỹ, nếu chúng ta biết vận dụng, có thể khiến linh tính vốn dĩ giấu trong người chúng ta được phát huy ra ngoài, thậm chí có thể đoán được hung cát họa phúc. Thiên Kiếm của công tử, bằng với “Dịch Kinh” của Tịch Diêu, thông qua nó, linh tính của công tử cũng được dẫn ra. Cảm giác của ta có đúng không?

Phong Quá Đình thở gấp mấy hơi, rồi thở dài:

- Ta bắt đầu cảm giác không phải ngươi tìm cách để an ủi ta rồi.

Vạn Nhận Vũ mừng rỡ:

- Không ngờ là thật, công tử có cảm giác đặc biệt sao? Chuyện trên thế gian, thật sự rất kỳ lạ. Ôi! Sau khi nghe bí mật tiên môn, còn chuyện gì không chấp nhận được cơ chứ?

Long Ưng nói:

- Trời và đất trước mắt chúng ta, tinh không trên đầu, vốn đã là một bí ẩn vô cùng vô tận, chỉ là chúng ta đã quen với việc không nghĩ đến nó.

Rồi hắn nói với Phong Quá Đình:

- Đến lượt công tử nói rồi!

Phong Quá Đình nói:

- Việc này phải nói từ lúc bước vào đường tắt màu xanh, đêm đầu tiên đã đã có một giấc mơ kỳ lạ. Ta ở trong một lòng chảo sông rất đẹp, bên sông đầy lều trại, trong doanh địa những kỵ sĩ võ trang đi lại không ngớt, nhưng như không nhìn thấy ta vậy. Ta bước đến bên sông, ngồi xuống nhìn vào dòng nước, đột nhiên ban ngày biến thành ban đêm, đầy trời sao, dưới ánh sáng sao, trong nước xuất hiện bóng, nhưng không phải là bóng của ta, mà là, mà là... Ôi! Sau đó ta bật tỉnh. Ta chưa từng mơ một giấc mơ rõ ràng đến vậy.

Vạn Nhận Vũ chau mày:

- Ngươi quen bóng người đó không?

Phong Quá Đình buồn bã gật đầu:

- Mấy đêm liền sau đó, ta đều nằm mơ giấc mơ giống như vậy. Sau đó là những đêm không mơ mộng gì. Có lẽ vì đã quá mệt mỏi. Đến tận khi Long Ưng nói về việc Tiên Môn, ta như ngộ ra vậy, giấc mơ không những trở nên phong phú, mà trong mơ còn nhận ra rằng mình đang tạo ra giấc mơ, biết rằng mình muốn tìm chủ nhân của cái bóng trong mơ. Nhưng lại hữu tâm vô lực, cuối cùng cứ luôn mất phương hướng trong mơ.

Hai mắt Long Ưng đầy ma mang, chầm chậm nói:

- Nàng ấy đã về rồi, đang gọi ngươi qua Thiên Thạch, vì vậy khi ngươi sờ vào Thiên Thạch, ta cũng có cảm ứng.

Vạn Nhận Vũ không hiểu:

- Ngươi đang nói gì vậy?

Hai mắt Phong Quá Đình sáng lên, trầm giọng nói:

- Thật sự có chuyện luân hồi chuyển thế sao?

Long Ưng nói:

- Nếu chúng ta tin tưởng Tịch Diêu, thì có lẽ chuyện này là thật.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Nàng ấy là ai?

Trong ánh lửa bập bùng, Phong Quá Đình buồn bã nói:

- Đừng hỏi, ta đã quen không nghĩ tới chuyện trước kia nữa.

Long Ưng nói:

- Chuyện trước kia không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là nàng ấy đã trở về.

Phong Quá Đình nói:

- Ngươi cảm thấy được nàng ấy sao?

Long Ưng nói:

- Khi ngươi sờ vào Thiên Thạch, ta đã cảm nhận được mối liên hệ giữa ngươi và nàng ấy, đó là cảm giác không thể hình dung ra được.

Phong Quá Đình buồn bã:

- Linh cảm của ta không bằng ngươi, lúc đó ta chỉ đột nhiên nhớ đến nàng ấy, nhớ đến nơi chôn nàng ấy. Ôi!

Long Ưng và Vạn Nhận Vũ ngơ ngác nhìn Phong Quá Đình, đau lòng vì chuyện cũ của người bạn. Phong Quá Đình ngẩng mặt nhìn trời, trên mặt lộ ra nét bi thương không thể tả bằng lời, chầm chậm nói:

- Ta phải đi tìm nàng, nhưng tìm được nàng thì đã sao? Nàng đã không phải là người đó nữa.

Một trận gió lạnh thổi tới, khiến ngọn lửa bốc mạnh, bập bùng không ổn định. Mặc dù Phong Quá Đình nói về chuyện hư vô luân hồi, nhưng lại rất thật. Hai người bèn cảm thấy lạnh trong lòng.

Long Ưng nói:

- Công tử định đến đâu tìm nàng?

Phong Quá Đình chìm trong hồi ức đau thương, nói như mơ:

- Khi nàng còn sống đã từng nói, nơi nàng sống, là nơi đẹp nhất trên thế giới. Vì vậy nàng sẽ không bao giờ rời xa. Nếu nàng ấy về lại nhân thế, có lẽ sẽ tới đó. Ôi! Ông trời ơi, ta sao có thể biết được chứ?