Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 213: Thải Hồng, Ngọc Chỉ




Quyển 4 – Chương 213: Thải Hồng, Ngọc Chỉ.

Phong Mạc, Thắng Độ, Hoang Nguyên Vũ, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình và Thịnh Giang Vân bước đến chỗ đống đá, tản ra tìm một hòn đá trơn nhẵn để ngồi. khi họ nhìn thấy hắn chịu ăn thì không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Long Ưng cười khổ, cũng đang tự hỏi hắn nên làm cái gì bây giờ?

Nhưng đầu óc xác thực đã bị thuốc ảnh hưởng. Bởi vì mê muội, đắm chìm trong cừu hận là lựa chọn bất lợi nhất, sẽ làm cho đạo tâm thất thủ. May mà đã qua giai đoạn ma cực. Nếu không thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Hắn lên tinh thần nói:

- Chúng ta có thể tạo một bè gỗ khổng lồ xem sao?

Phong Quá Đình nói:

- Rốt cuộc đã khôi phục lại như bình thường. Chưa bao giờ thấy qua sắc mặt của ngươi khó coi như vậy. Hai mắt cũng không còn lộ hung quang nữa.

Long Ưng cười khổ nói:

- Đáng sợ như vậy sao?

Phong Mạc nói:

- Chúng ta cũng có một phần lỗi. Nhưng cũng là trong cái rủi cũng có cái may.

Bọn họ để cho Thắng Độ tham dự, lại nói bằng ngôn ngữ Đột Quyết.

Sau những lần vào sinh ra tử, đã sớm tiêu trừ cảnh giác đối với Thắng Độ.

Mọi người bỗng nhiên trầm mặc.

Long Ưng thực sự kinh ngạc:

- Tại sao muốn nói rồi lại thôi?

Hoa Tú Mỹ ôn nhu nói:

- Để Tú Mỹ nói thay bọn họ. Đêm hôm trước khi gặp chuyện không may, phu nhân Thải Hồng bỗng nhiên cho đòi Trang Văn đại nhân đến nói chuyện. Khi nói đến chỗ cắm trại, thỉnh thoảng lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía, sợ là điềm báo trước có địch xâm nhập, bảo ông ấy thương lượng với Vạn gia và Phong công tử.

Long Ưng hiểu được, trong nội tâm chùng xuống.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Sau khi chúng ta thương lượng, đều thấy cảm giác của con người là có đạo lý. Bởi vì ngày hôm sau khi tiến vào vùng núi, giao thiên thạch cho Mã tặc, nhưng bọn chúng lại khó có thể chở đi. Huống chi băng qua vùng núi này là thành Cung Nguyệt, cũng là vùng đất địa đầu của người Đột Kỵ Thi. Khi đó làm sao mà dự đoán được Già Nỗ có phản bội Sa Cát hay không?

Phong Mạc nói:

- Cũng may là nơi trú quân của chúng ta nằm gần bờ sông. Cạnh bờ sông có mấy hàng cây, có thể giải quyết vấn đề chuyên chở. Vì để tiết kiệm sức lực, nên chọn những cây cao để làm bè dài. Bè gỗ lớn của người Đột Kỵ Thi được giấu ở bờ rừng, đem quặng đốt thành dung dịch, chỉ đợi Mã tặc đến thì lập tức y kế hành sự.

Vạn Nhận Vũ tiếp tục nói:

- Khi tiếng kèn truyền đến từ nơi trú quân của các người, còn tưởng rằng ngươi cố ý gây ra hỗn loạn, để chúng ta động thủ cướp lại Thiên thạch, nào ngờ rằng thật sự có địch xâm nhập. Bởi vì bốn phía trú quân của người Đột Kỵ Thi đều có cạm bẫy, tường làm bằng đất, cộng thêm tám trăm chiến sĩ tinh nhuệ, căn bản không nghĩ tới sẽ có người công phá. Vì vậy chúng ta cũng không để ý tới, tiếp tục đào ô kim. Công tử tự mình ra tay, chỉ sáu nhát kiếm liền phá vỡ lỗ hổng thật sự khiến cho người ta khó có thể tin. Trong đá có thạch hạch, lớn bằng đá cuội. Chúng ta bỏ ra công sức, cuối cùng lấy được tâm của Thiên thạch.

Long Ưng la lên thất thanh nói:

- Các người đã thành công đào được Ô Kim?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Đúng là như thế. Chúng ta trốn trong tối, luân phiên tấn công. Người Đột Kỵ Thi không thể tiếp tục chống đỡ được.

Phong Quá Đình nói:

- Lúc người của chúng ta phát giác địch nhân xuất hiện ở bờ bên kia đang qua sông công tới, liền dùng tên bảo vệ chặt bờ sông. Chúng ta cũng phát giác được tình thế không ổn, xâm phạm cũng không chỉ hai ba ngàn Mã tặc Tiết Duyên Đà, mà là hơn một vạn người Đột Quyết liền mang theo ô kim, nhảy lên bè gỗ lớn, liều chết phá vòng vây. Những thứ khác, ta không muốn nói nữa.

Ánh mắt Long Ưng chuyển sang Thắng Độ đang cúi đầu.

Thắng Độ chán nản nói:

- Ta cũng đã mất đi tâm trạng và dũng khí chế tạo Thiên Kiếm.

Hoa Tú Mỹ vỗ cánh tay Long Ưng, nhẹ nhàng nói:

- Thôi không sao.

Long Ưng mỉm cười:

- Tiểu thiết bài này cũng nên cho vào Thiên thạch đi.

Vạn Nhận Vũ thản nhiên nói:

- Thật sự muốn được nhìn thấy sắc mặt của Mặc Xuyết khi nhìn thấy bốn chữ này.

Phong Quá Đình nói:

- Chúng ta có được có mất, phải chăng vẫn còn muốn tới thành Toái Diệp?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Đang không có gì che giấu. Đến thành Toái Diệp chỉ là tự hãm thân mình vào hiểm cảnh. Vả lại hiện tại thành Toái Diệp đang trong tình trạng thần hồn nát thần tính. Mỗi người đều cảm thấy bất an. Chúng ta đến thành Toái Diệp cũng không có ý nghĩa gì cả.

Long Ưng trầm ngâm nói:

- Sa Cát đã bị ba sự đả kích nặng nề. Đầu tiên là mất đi thiên thạch lập uy. Tiếp theo là mất đi tinh binh mãnh tướng. Cuối cùng, nghiêm trọng nhất chính là Già Nỗ công khai phản bội, khiến cho thực lực và uy danh của y bị giảm bớt. Hiện tại lại bị người Đột Quyết tùy thời xâm nhập trong bóng tối. Già Nỗ, Mặc Xuyết hiểu rõ Sa Cát như lòng bàn tay. Một khi tấn công, Sa Cát chỉ có thể bị đánh bại.

Hoang Nguyên Vũ vỗ tay nói:

- Cuối cùng Ưng gia cũng đã hồi phục lại bản sắc.

Hoa Tú Mỹ ân cần nói:

- Vậy có thể nói rõ hơn không?

Long Ưng nói:

- Trước mắt Sa Cát sợ nhất chính là gây thù. Cho nên chỉ cần lấy danh nghĩa của ta, viết một lá thư. Ngoài mặt thì nói khách khí nhưng trên thực tế buộc y lập tức đem Nhạc Y trả lại Quy Tư. Nếu không lão tử không buông tha cho y. Đảm bảo y sẽ bị dọa sợ mất mật lập tức phái người tiễn Nhạc Y đến Quy Tư ngay. Trong thư còn đưa ra kỳ hạn, chúng ta ở lại Quy Tư mười lăm ngày, xem y có nghe lời hay không. Đến lúc đó thì đất cũng phải chảy nước.

Phong Quá Đình nói:

- Y không nghe lời thì thế nào?

Hoa Tú Mỹ lạnh lùng nói:

- Cho phép y không nghe lời sao?

Thịnh Giang Vân đồng ý, nói:

- Y không có tư cách đắc tội với người Quy Tư chúng ta. Nếu chiếu theo lý thì lại càng không thể nói nổi. Lần này rất nhiều chiến sĩ bỏ mình vì chúng ta, chân của y đứng không vững rồi.

Long Ưng hỏi:

- Di thể của bọn họ thì sao?

Thịnh Giang Vân nói:

- Chúng ta đã phái người đến chiến trường xử lý, hy vọng có thể tìm được Trang Văn đại nhân. Ông ấy là một người rất đáng tôn kính.

Long Ưng nói:

- Chúng ta nên lợi dụng thời gian từ mười đến mười lăm ngày để chế tạo hai thanh Thiên Kiếm.

Thắng Độ uể oải nói:

- Ta đã mất đi ý chí đúc kiếm và dũng khí chiến đấu. Ai, đã chết rất nhiều người rồi.

Hai mắt Long Ưng tản ra ma quang rực rỡ, gằn từng chữ:

- Vừa lúc có sự khác biệt. Ngươi có thể lại càng tỉnh táo hơn trước đây. Đây chính là sứ mệnh đã định của ngươi, sẽ tạo nên hai thanh kiếm. Một cái gọi là Thải Hồng, một cái gọi là Ngọc Chỉ. Ngươi hiểu chưa?

Ánh mắt của Thắng Độ sáng lên.

Tài nghệ đúc kiếm của người Quy Tư, ngoại trừ Hiệt Kiết Tư ra thì Tây Vực là tân tiến nhất. Công nghệ chế tạo của bọn họ được truyền vào từ Trung Thổ, cộng thêm tài nguyên khoáng sản Thiên Sơn phong phú, khiến cho việc chế tạo càng phồn vinh phát đạt.

Chế tạo xuất sắc nhất là ở tác phường góc tây nam Vương Bảo. Điều làm cho Thắng Độ tán thưởng chính là “Hỏa Long Diêu”, dài đến hai mươi trượng, do mười ba hầm lò tạo thành. Một bên thiết lập máy quạt gió, một bên kết nối các lò lại. Từng căn lò đều được mở một cái lỗ, có thể trong thời gian ngắn thông qua quạt gió, khiến nhiệt độ trong lò có thể làm nóng chảy cả sắt đá.

Long Ưng và toàn bộ người Mạt đã trở thành trợ thủ của Thắng Độ. Mặc dù trong cái nóng bức kinh người của tác phường, nhưng người ta loay hoay bận rộn đến thiên hôn địa ám thì cũng quên đi hết thảy.

Ngày thứ nhất là làm gốm phạm. Thắng Độ vẽ đồ hình trước, sau đó giao cho Long Ưng xem qua. Rồi Long Ưng giao lại cho Phong Quá Đình, để y sửa chữa.

Long Ưng cầm bản vẽ sau khi được chỉnh sửa đưa cho Thắng Độ nói:

- Như đã quyết định, hai thanh kiếm hình dáng giống nhau, chỉ là danh tự bất đồng. Cam đoan là thanh kiếm sắc bén nhất.

Thắng Độ líu lưỡi nói:

- Ở chỗ chúng tôi, muốn tạo ra một thanh kiếm mới, không khỏi nhiều lần cân nhắc sửa chữa phải mất hơn mười ngày. Nhưng không ngờ các người hoàn thành nhanh như vậy.

Long Ưng nói:

- Chuyện chế tạo là giao cho người phía dưới làm sao?

Thắng Độ nói:

- Tất nhiên là không. Mọi chuyện đều tự mình ta làm. Hắc, tên của hai thanh kiếm rốt cuộc là dùng Hán văn hay Mạt văn vậy? Khắc kiếm là khắc âm dương hay hình chữ?

Long Ưng nói:

- Đương nhiên là dùng Mạt văn rồi, như thế mới có giá trị kỷ niệm. Người sẽ vì kiếm mà vĩnh viễn lưu truyền. Ngươi cứ ở đây làm việc, chúng ta đến gặp Quy Tư Vương.

Sau khi bái kiến Quy Tư Vương, Bạch Xích thông cảm cho bọn họ bởi vì phu nhân Thải Hồng đã mất đi tâm trạng vui vẻ, nên đã theo đám người Hoang Nguyên Vũ trở lại Vũ Nhạc viện. Còn người Mạt là khách của cư quốc, buổi sáng mời họ đến Vương Bảo đúc chế hai thanh Thiên Kiếm.

Sau khi trở lại Vũ Nhạc viện, ba người rửa mặt thay quần áo, tụ tập tại phòng khách Đông Đường nói chuyện phiếm.

Vạn Nhận Vũ nhìn Long Ưng nói:

- May mà ngươi còn biết tìm việc để làm. Nếu không trong hơn mười ngày này chẳng biết sống làm sao.

Long Ưng nói:

- Người chết thì đã chết rồi, nhưng chúng ta vẫn phải sống. Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Mặc Xuyết. Nhưng đối với Thượng Khôi Tín, Biên Ngao và Già Nỗ cũng không thể tha thứ.

Phong Quá Đình thấy hắn chịu bàn luận về địch nhân, cảm thấy vui mừng, nói:

- Trong ba người này chọn một người để giết thì ngươi sẽ giết ai?

Long Ưng không chút nghĩ ngợi nói:

- Ta sẽ chọn Biên Ngao. Người này trí dũng nhiều mặt. Thủ hạ mã tặc trên dưới một lòng, xuất quỷ nhập thần đi lại như gió, tàn nhẫn hiếu sát. Nếu y làm tay sai cho Mặc Xuyết, thì có thể nói rằng người Đột Quyết như hổ thêm cánh. Nếu như vậy, muốn giết Mặc Xuyết thì đầu tiên phải giết Biên Ngao trước.

Hai người không thể tưởng tượng được hắn đánh giá cao Biên Ngao như vậy, nên đều cảm thấy kinh ngạc.

Hoang Nguyên Vũ đến, ngồi xuống nói:

- Ưng gia đã đưa ra chủ kiến cũng cùng đại kế với đại vương, do Yên Kỳ và sứ thần chúng ta liên thủ đưa tin. Khiến cho Sa Cát hiểu rằng, Nhạc Y Quy Tư không chỉ là việc của chúng ta và hắn.

Ba người vỗ tay khen hay.

Hoang Nguyên Vũ hạ giọng nói:

- Ta định mang các người ra bên ngoài giải sầu, nhưng xá muội lại kiên quyết đích thân xuống bếp làm mấy món ăn sáng mời ba người. Ha ha, nhưng thẳng thắn mà nói, ta chưa bao giờ thưởng thức qua thứ gì muội ấy làm. Thật là khó có cơ hội như vậy, xin các vị chấp nhận.

Long Ưng xoa tay cười nói:

- Chỉ cần nàng làm ra thứ gì, ta sẽ khen trên trời dưới đất đều không có.

Vạn Nhận Vũ cười nói:

- Chúng ta xin nương nhờ ánh sáng của Ưng gia.

Thái độ chuyển biến của Hoa Tú Mỹ đối với Long Ưng, ngay cả kẻ đi đường cũng đều nhìn thấy.

Long Ưng chuyển đề tài nói:

- Công tử có cảm giác gì đặc biệt đối với hạch Ô Kim không?

Hai mắt Phong Quá Đình hiện lên thần sắc kỳ dị, gật đầu nói:

- Thật là có chút cảm giác, nhưng không mạnh.

Y ít khi nào có vẻ mặt này. Cho nên ba người đều cảm giác y nghĩ một đằng nói một nẻo, biết y không nói rõ nguyên nhân thì đương nhiên cũng không bóc trần.

Long Ưng nói với Vạn Nhận Vũ:

- Năm đó ở Thần Đô, không phải ngươi mang theo mấy khối khoáng thạch có thể luyện đao sao? Phương diện này ngươi lành nghề hơn so với chúng ta. Một khối Ô Kim Hạch nặng bốn lăm cân, làm sao để luyện hai thanh kiếm?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Phải cần những phối liệu khác nữa, ví dụ như đồng, sắt, thiếc và chì. Về phương diện này ngươi nên hỏi Thắng Độ.

Chuyển sang Hoang Nguyên Vũ nói:

- Nếu như Mặc Xuyết đánh Đột Kỵ Thi, các ngươi sẽ làm sao?

Hoang Nguyên Vũ bất đắc dĩ nói:

- Có thể làm gì được chứ? Cho dù mạnh như dân tộc Hồi Hột cũng phải câm như hến. Hiện tại, tất cả hy vọng của mọi người đều ký thác trên người Ưng gia.

Long Ưng nói:

- Yên tâm đi, đem Thiên thạch cho Mặc Xuyết, chứng kiến Long Ưng cười tặng tiểu thiết bài, đảm bảo y sẽ sợ đến hồn bay phách lạc. Quân Thượng Khôi Tín thì lập công thay cho lĩnh tội. Vì không biết được rõ ràng sinh tử của ta, tuyệt đối sẽ không dám động võ với Sa Cát.

Hắn lại hừ lạnh nói:

- Sa Cát phải nên cảm kích ta.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Lý ra phải như thế. Lần này thật sự là sai rồi.

Gã lại nói:

- Ta vốn định theo các vị đến Trung thổ. Nhưng tình thế ở đây căng thẳng, đành phải bỏ suy nghĩ đó.

Long Ưng nói:

- Tương lai sẽ cùng Mặc Xuyết giao đấu sa trường. Lão ca ngươi ngàn vạn lần chớ vắng mặt.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Nhất định, nhất định.

Mao Thanh đến, mời bọn họ đến Tây Đường dùng bữa.