Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 208: Tộc thợ săn ở Thiên Sơn




Dãy Thiên Sơn hùng cứ Cao Xương, Yên Kỳ và phía bắc Quy Tư theo hướng tây bắc đông nam, đi ngang qua cả lãnh thổ bao la của Đột Kỵ Thi, Hồi Hột, Đột Quyết, hình thành nhiều địa thế biến đổi phức tạp, cũng là bức bình phong thiên nhiên che chở và ngăn cách các quốc gia, các sa mạc, ốc đảo, thảo nguyên, đồi núi, sông suối, ao hồ ở trong đó, trở thành nơi các dân tộc du mục lớn nhỏ tranh giành nhau, từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi.

Thiên Sơn vắt ngang qua phía bắc sa mạc Taklimakan với hơn ba ngàn dặm, rộng hơn ba trăm dặm, tạo thành những nếp đứt gãy uốn khúc, hình thành nên những lòng chảo và hang sâu, trong núi chằng chịt những sông băng, sườn núi phía bắc là những rừng vân sam chạy dài, mặt phía nam là đất của Quy Tư, còn lại là thảo nguyên và đồi núi.

Từ Quy Tư đến thành Toái Diệp, đường không dễ đi, phải đi dọc theo chân núi Thiên Sơn đi về phía tây, lướt qua nhánh sông Quy Tư, sau khi đến bờ đông sông Bát Hoán, rẽ về phía bắc, lướt qua vùng núi lại đi về phía tây bắc, đến hồ Nhiệt Hải – hồ nước lớn nhất trong vùng.

Thành Toái Diệp ở về phía tây bắc hồ Nhiệt Hải hơn trăm dặm.

Hoang Nguyên Vũ dẫn Long Ưng dong ruổi trên thảo nguyên, những thung lũng lớn, ở mạn bắc Thiên Sơn, trùng điệp những ngọn núi đầy tuyết, cây rừng xanh tốt, có xanh như tấm đệm, những ngọn tùng cao vút chĩa lên trời xanh, rải rác đây đó lều và dê bò của dân du mục.

Long Ưng mờ mịt không biết Hoang Nguyên Vũ muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng đây là địa bàn của y, đương nhiên Long Ưng phải tin vào cái nhìn của y. Ở một nơi rộng lớn và địa hình phức tạp như thế này, muốn tìm mấy ngàn tên mã tặc, giống như mò kim đáy bể.

Lúc hoàng hôn, hai người đến bờ đông một dòng sông. Nơi này đã thuộc khu vực chân núi Thiên Sơn, đồi núi chập trùng, dòng sông phát xuất từ một thung lũng trên Thiên Sơn, trong bóng chiều tà, ánh nắng chiều rơi xuống dòng sông, nước sông phản chiếu ánh vàng óng ánh, đẹp không thể tả.

Nhìn dòng nước cuồn cuộn, Long Ưng thở ra, giọng thán phục:

- Sau khi trải qua cuộc hành trình đến Taklimakan, nhìn thấy nước là ta lại mừng như điên, nước chảy xiết như vậy, ẩn chứa năng lực phi thường có thể chống lại khô hạn.

Hoang Nguyên Vũ chỉ vào phía bắc đỉnh núi băng, nói:

- Huynh còn chưa thấy cảnh đông hàn ở đây. Bây giờ đầu xuân, ánh mặt trời khiến tuyết đọng trên sông băng tan rã, nước tuyết từ núi cao chảy qua hẻm núi, thung lũng, đổ xuống từ phía bắc, khiến các dòng sông lớn nhỏ trên rừng núi và thảo nguyên hồi phục sinh khí, thảo nguyên cũng tỉnh lại từ giấc ngủ say, hoa nở khắp nơi, khắp nơi đầy sức sống. Giữa hè là lúc chúng tôi vui sướng nhất, nước sông Điền lại xuyên qua sa mạc, đổ vào sông Tháp Lý Mộc (sông Tarim).

Long Ưng thầm nghĩ phải nhanh chóng quay về cao nguyên, nếu không, không có cách nào kịp được nhìn thấy con của mình ra đời. Hắn hỏi:

- Chúng ta sẽ đi đâu?

Hoang Nguyên Vũ đáp:

- Muốn nắm được hành tung của Biên Ngao, chỉ với hai chúng ta, chắc chắn không làm được điều đó, cần tìm người đến hỗ trợ. Đến đây đi!

Hai người quất ngựa, đi vào vùng núi. Lúc này sắc trời dần tối, càng lúc càng khó đi. Hai người dắt ngựa mà đi, may mắn là Hoang Nguyên Vũ thuộc nằm lòng đối với vùng này, lại có vầng trăng soi đường, rốt cuộc nửa đêm đã tới một lòng chảo ẩn sâu trong núi.

Tới trước miệng hang, từ chỗ cao vọng tới tiếng huýt sáo lảnh lót, Hoang Nguyên Vũ dừng lại, chúm môi huýt sáo. Tiểu tử này không hổ là người giỏi ca múa, ngay cả tiếng huýt sáo cũng êm tai, dễ nghe hơn người khác.

Bỗng nhiên một bóng đen từ trên cao đáp xuống, hóa ra là gã trẻ tuổi mặc đồ thợ săn. Nhìn thấy Hoang Nguyên Vũ, gã liền ôm lấy y.

Hai người thân mật nói chuyện bằng tiếng Quy Tư, Long Ưng không hiểu gì hết, hắn thấy hai người gặp nhau rất vui mừng, biết là họ có quan hệ rất thân thiết.

Hoang Nguyên Vũ lại giới thiệu gã thợ săn với Long Ưng bằng tiếng Đột Quyết. Gã trẻ tuổi này thuộc tộc Thiên Sơn, tộc này ở rải rác trong vùng núi Thiên Sơn, sinh sống bằng nghề săn bắn, là những thợ săn tài giỏi, ai cũng có bản lĩnh cao cường. Đến lúc này, Long Ưng mới biết vì sao Hoang Nguyên Vũ lại dẫn hắn tới đây.

Gã thợ săn tên là Đạt Đạt, bản lĩnh cao cường, là một trong những thợ săn xuất sắc nhất của tộc Thiên Sơn. Tiếng Đột Quyết của gã không thạo, bập bõm nói chuyện với Long Ưng, nhưng thái độ hết sức nhiệt tình.

Bọn Long Ưng tới thăm, khiến gần hai trăm người trong cốc choàng tỉnh. Họ không lập lều trại mà làm nhà trên cây để ở, khiến Long Ưng mở rộng tầm mắt.

Sau khi chào đón nồng nhiệt, tộc trưởng dẫn bọn hắn leo lên nhà ông ta ở trên cây. Tộc trưởng tên là Khách Lâm Gia Định, tuổi hơn bốn mươi, nhưng vẫn rất cường tráng nhanh nhẹn.

Nhìn từ phía dưới lên, dường như nhà trên cây rất nhỏ, nhưng bước vào nhà rồi, mới thấy nó khá rộng rãi, có một tấm màn ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách. Tộc trưởng Khách Lâm Gia Định có hai vợ, đều chừng ba mươi tuổi, dáng người khỏe đẹp cân đối, đường cong lồ lộ, khiến người ta phải sáng mắt lên.

Sau khi giới thiệu Long Ưng, Khách Lâm Gia Định dùng tiếng Quy Tư nói chuyện với Hoang Nguyên Vũ, Long Ưng ngồi lên ghế đệm, lưng tựa vào tường, thong thả uống trà, hưởng thụ cảm giác thú vị khi ở trong một ngôi nhà trên cây.

Nói chuyện một lúc lâu, Hoang Nguyên Vũ nhìn Long Ưng nói:

- Tộc trưởng cũng nhận được tin tức Biên Ngao tàn sát dân làng ở Cao Xương, tỏ vẻ rất tức giận.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Dường như họ không tranh quyền thế, sao lại hiểu được chuyện xảy ra bên ngoài?

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Đúng là họ không tranh quyền thế, bởi vì không ai dám đến trong núi chọc họ, ngay cả người ngang ngược như Tham Sư Thiện cũng không động vào phụ nữ tộc Thiên Sơn, bởi vì sợ trở thành kẻ thù của người Đột Kỵ Thi. Nhưng về tin tức nhạy bén, trong phạm vi mấy trăm dặm thảo nguyên, không có gì giấu diếm được họ. Mỗi lần họ đi săn, có thể đi tới mấy tháng, ra xa ngoài ngàn dặm. Hơn nữa, tộc Thiên Sơn có hơn trăm bộ lạc, phân bố rải rác trong vùng núi Thiên Sơn, có thể thấy tai mắt của họ rất đông đúc. Hiện giờ chắc huynh đã biết vì sao ta mất hai ngày trời để đến gặp họ.

Trong lúc hai người nói chuyện, tộc trưởng và hai bà vợ của ông ta ngồi hai bên, nhìn Long Ưng không chớp mắt với vẻ dò xét, hắn đành phải liên tục đáp lại họ bằng nụ cười ấm áp.

Long Ưng vui vẻ hỏi:

- Họ chịu giúp đỡ sao?

Trước hết Hoang Nguyên Vũ nhìn tộc trưởng giải thích lại những câu mình và Long Ưng vừa nói bằng tiếng Hán, mặt tộc trượng lộ vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên “bản lĩnh” nịnh nọt của Hoang Nguyên Vũ không hề kém kiếm thuật của y. Sau đó, y mới nói với Long Ưng:

- Họ không tôn trọng người Hán, cho nên cũng không tin tưởng các huynh, chỉ đến khi ta nói huynh là Long Ưng, cái nhìn của họ đối với huynh mới thay đổi.

Long Ưng kinh ngạc:

- Ông ta lại biết có một người như ta!

Hoang Nguyên Vũ hơi bực:

- Đã nói là tin tức của họ rất bén nhạy! Huynh có biết bây giờ tên tuổi của mình vang dội cỡ nào không? Ở thành thị thì truyền khắp đường khắp ngõ, ở đây thì truyền khắp núi rừng dân dã. Tộc trưởng còn muốn thấy thuật bắn cung của huynh, sáng mai trước khi đi, huynh dành chút thời gian biểu diễn cho ông ta xem.

Y lại tiếp:

- Vốn là họ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, nếu chỉ dựa vào quan hệ giữa ta và họ, cũng chưa đủ để thuyết phục ông ta, nhưng bởi vì có sự kiện tàn sát dân làng, khiến họ rất căm phẫn, quyết định dốc sức giúp mình. Lần này Biên Ngao chỉ có chạy đằng trời!

Y lại quay qua tộc trưởng giải thích lại lời vừa nói với Long Ưng.

Tộc trưởng nghe xong, lại nói một tràng.

Hoang Nguyên Vũ phiên dịch:

- Tộc trưởng chỉ rõ chiến thuật lợi hại nhất của Biên Ngao, là đến và đi nhanh như gió, xuất quỷ nhập thần. Nếu như hôm nay đến đây cướp thiên thạch, lần đầu tiên bị người đoán được hành tung, hẳn là do làm nhiều việc ác, nên bị sơn thần trừng phạt.

Hoang Nguyên Vũ cùng tộc trưởng bàn bạc cụ thể việc hợp tác, tộc trưởng làm dấu cầu phúc cho bọn hắn, rồi lui về phòng ngủ sau lều.

Hoang Nguyên Vũ tắt ngọn đèn, nói:

- Ngủ đi! Còn cả canh giờ nữa trời mới hừng sáng.

Long Ưng ngạc nhiên:

- Ngủ ở đây sao?

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Nếu không thì kiếm tàng cây nào đó mà ngủ, nhưng như thế chắc chắn tộc trưởng sẽ không vui. Ta cũng không định đi ngủ. Đi, để ta dẫn huynh đến chỗ này xem mặt trời mọc ở Thiên Sơn.

Hai người trèo lên một đỉnh núi cao lân cận, hướng về phía đông.

Vầng trăng chiếu chênh chếch, xa xa phía sau, núi tuyết uốn khúc, vùng sườn núi phía dưới mở rộng ra vô tận, khe suối uốn khúc, rừng sâu thăm thẳm, vân sam, tùng, tuyết liên, cây tường vi lay động theo gió, vẻ tươi đẹp khiến người ta cảm thấy hết sức sảng khoái.

Hoang Nguyên Vũ hít sâu một làn gió núi, chỉ về phía Quy Tư ở phương xa không thìn thấy rõ, nói:

- Thiên Sơn chặn gió lạnh phương bắc, lãnh thổ của nước chúng tôi mặc dù giáp sa mạc Taklimakan ở phía nam, may mắn là có sông Tháp Lý Mộc làm một lá chắn thiên nhiên, rừng nguyên thủy rậm rạp hai bên bờ chống bão cát xâm lấn, lại tưới tiêu ốc đảo của chúng tôi, nguồn nước đầy đủ, quanh năm không dứt, hình thành vùng bình nguyên phì nhiêu, nước chúng tôi được thiên nhiên ưu đãi hơn hẳn so với các nước lớn nhỏ ở phía bắc núi Côn Lôn và Đại Sa Hải.

Long Ưng thầm nghĩ, nguyên nhân chính là như thế, Quy Tư cũng trở thành miếng thịt lớn khiến nhiều người tranh giành, luôn phải đứng mũi chịu sào, thảo nào hai anh em y không ngừng vì thế tận tâm tận lực để bảo vệ quê hương. Nếu không đạt được mục tiêu, với tính cách đặc biệt của họ, không biết họ sẽ trở nên như thế nào? Bất kể vì nguyên nhân nào, Long Ưng cũng muốn dùng hết sức mình để duy trì sự hòa bình, bình yên trên mảnh đất tươi đẹp này, bất kỳ ai gây chiến tranh, đều là xem thường nơi chốn thiêng liêng này.

Hoang Nguyên Vũ lại chỉ về phía nam, nói:

- Ở đó có núi Công chúa, tên được đặt theo một truyền thuyết bi thương, bởi vì trước đây rất lâu, có một nàng công chúa xinh đẹp của nước Yên Kỳ đã tự tử ở đó.

Trong lòng Long Ưng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, mỗi dân tộc đều có truyền thuyết và tín ngưỡng rung động lòng người của riêng mình, nếu có thể như Lão Tử Lý Nhĩ miêu tả “Dân nước nhỏ, người dân cả đời không qua lại với nhau”, sẽ tốt biết bao nhiêu?

Giọng nói đầy cảm xúc của Hoang Nguyên Vũ tiếp tục lọt vào tai hắn:

- Sông Khổng Tước chảy qua vùng phụ cận núi Công chúa, vùng thượng du của nó có một hẻm núi cheo leo dài hơn hai mươi dặm, là con đường chủ yếu đi vào Đại Sa Hải. Thời nhà Tấn của quý quốc, từng đặt ải Thiết Môn Quan ở chỗ này, vách đá cửa ải dựng đứng ngàn mét, sườn núi hẹp, hang núi sâu, địa thế vô cùng hiểm yếu.

Long Ưng nghe vậy, không biết nói gì.

Gió đêm từng cơn thổi tới, tay áo hai người bay phần phật.

Hoang Nguyên Vũ thấy hắn không trả lời, hỏi:

- Ưng gia đang suy nghĩ chuyện gì vậy?

Long Ưng thở ra một cái, nói:

- Ta đang nghĩ, nếu như không có chiến tranh, không có tình trạng xây thành lập ải canh chừng lẫn nhau, cõi nhân gian này sẽ biến thành chốn cực lạc.

Hắn không khỏi nhớ tới Tiên môn, sau khi theo cánh cửa này rời đi, phải chăng cũng có thể vứt bỏ tất cả mọi phiền não, phân tranh?

Hoang Nguyên Vũ ngẫm nghĩ lời nói của hắn, hồi lâu sau cất tiếng:

- Huynh muội chúng tôi hiểu nhất sự đáng sợ của chiến tranh, trong vòng một đêm, tất cả những gì đang sở hữu đều biến mất, không còn sót lại chút gì, người quen biết cũng trở thành người xa lạ, đối với ngày mai không còn bất kỳ hy vọng nào.

Long Ưng nói:

- Chiến tranh loạn lạc đã đả kích rất lớn đối với các ngươi.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Không phải là rất lớn, mà là vĩnh viễn không thể quên được, cho đến tận bây giờ, điều đó vẫn còn ảnh hưởng tới chúng tôi. May mắn là huynh đã đến rồi.

Long Ưng ngạc nhiên quay lại, nhìn y bằng ánh mắt dò hỏi.