Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 186: Tĩnh thổ trong sa mạc (thượng)




Quyển 4 – Chương 186: Tĩnh thổ trong sa mạc (thượng).

Những cảnh tượng đơn điệu lặp lại, gây áp lực nặng hề cho tinh thần của họ, trừ phi nguồn nước xuất hiện ở gần đây, được khứu giác mẫn cảm của hắn cảm thấy độ ướt trong không khí, nếu không hắn không thể đoán được ốc đảo phía đằng xa. Nhưng giờ đây, đối mặt với thời khắc giữa sống và chết, sự an toàn của toàn đội đều đặt lên vai, khiến hắn lấy lại tinh thần, phát huy tiềm lực của Ma Chủng.

Tại Hổ Khiêu Hạp, thứ hắn phải chinh phục là đá to nước chảy xiết.

Ở Khương Đường, hắn phải khắc phục thời tiết thay đổi khôn lường.

Nhưng ở sa mạc Taklimakan, hắn lại không biết đối thủ của mình là ai, chỉ có sự tĩnh mịch vĩnh hằng và những cơn cuồng bạo đến bất ngờ.

Tiếng bước chân trên cát vang lên từ xa đến gần.

Chính trong lúc này, dường như trong bóng đêm đen kịt, Long Ưng nhìn thấy một ánh lửa le lói, nắm bắt được một chút sự sống đến từ phía đông bắc, đồng thời hiểu được rằng hắn không phải là một người dẫn đường chuyên nghiệp, đã đi lệch đường tắt đến ba mươi dặm.

Long Ưng thầm toát mồ hôi, rồi mở mắt ra.

Phong Mạc lo lắng ngồi xuống bên cạnh bốn người rồi nói:

- Có hơn hai mươi người ốm rồi, rất đau đầu.

Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ nhìn về Long Ưng.

Phong Mạc ngạc nhiên nói:

- Địch đại ca biết chữa bệnh sao?

Vạn Nhận Vũ trả lời thay hắn:

- Tiểu đệ này của ta có rất nhiều kỳ tài, chữa rất tốt bệnh hàn nhiệt.

Phong Quá Đình thêm mắm thêm muối:

- Trong sa mạc có một căn bệnh kỳ lạ khó chữa tên là “U linh giữa trưa”, không mấy ai biết cách chữa, mà tiểu đệ của chúng ta lại là một trong số đó.

Thiết Cương kinh ngạc:

- Đại phu đi cùng không phải là đại phu nổi tiếng Thả Mạt sao?

Mạc Phong cười khổ nói:

- Người đầu tiên bị bệnh chính là y, đến giờ còn chưa bò dậy được, nâng y lên một chút là nôn thốc tháo.

Rồi y quay về phía Long Ưng nói đầy kỳ vọng:

- Địch đại ca thực sự biết chữa căn bệnh kỳ lạ của sa mạc sao?

Long Ưng vốn muốn ưỡn ngực, nhưng lại không thể ưỡn nổi, bởi lẽ hắn đang mệt mỏi sợ hãi. Đột nhiên đầu hắn lóe lên, nói:

- Có đồ gì để châm cứu được không?

Phong Mạc trả lời vui vẻ:

- Đương nhiên là có rồi!

Giờ đây một nữ binh xinh đẹp của Thải Hồng phu nhân thướt tha đi tới, nói rằng Thải Hồng phu nhân mời Long Ưng.

Hai người Vạn, Phong cùng nghĩ thầm, chẳng lẽ tên này lại nổi số đào hoa rồi sao. Họ cùng lúc ngửi thấy mùi thơm sau khi tắm của nữ binh, điều này mới thực sự khiến họ hâm mộ.

Long Ưng đứng dậy nói:

- Tướng quân hãy chuẩn bị đồ châm cứu, sau khi gặp phu nhân, tiểu đệ sẽ ra tay chữa bệnh. Ha ha! Suýt nữa thì quên mất, ngoài biệt danh một trong Tam Anh Đại Mạc, còn có người gọi tiểu đệ là “Thần Y xấu xí”.

Hai người Vạn, Phong suýt nữa thì phun lương khô ra khỏi miệng.

Căn lều to lớn của Thải Hồng nằm ở giữa doanh trại.

Nữ binh xinh đẹp không nói gì suốt cả đoạn đường, mai khi đến trước căn lều, mới thấp giọng nói với Long Ưng:

- Ta và một tỷ muội khác rất cảm ơn tiên sinh, nếu phu nhân có bất trắc gì, chúng ta cũng đừng nghĩ đến việc sống.

Long Ưng nói:

- Phải gọi tỷ tỷ thế nào đây?

Mặt nữ binh xinh đẹp hơi đỏ, nàng nhẹ nhàng đáp:

- Ta tên Ngọc Văn. Tỷ muội kia tên Ngọc Chỉ, là người hầu cận thân của phu nhân, cũng cùng ngài luyện võ. Phu nhân tự tin, khi gió hơi ngừng bèn đứng dậy ngắm gió, lại không để ý đến lời cảnh cáo của tiên sinh. Ai ngờ gió lớn quay lại nhanh như vậy. Chúng ta muốn nắm lấy ngài, nhưng không làm kịp.

Long Ưng dừng bước:

- Ngọc Văn thật xinh đẹp!

Ngọc Văn lộ vẻ vui mừng, nàng liếc sang hắn, trông rất đáng yêu, lộ rõ vẻ hào phóng nhiệt tình của phụ nữ Tây Tắc. Điều khiến Long Ưng kích thích nhất là gương mặt của hắn bây giờ vẫn có thể khiến nàng rung động.

Giờ cách lều chỉ còn hơn mười bước, trong cơn gió lạnh của sa mạc và bầu trời sao, mọi người lại chỉ mới quen đối phương mà đã động đến chỗ huyền diệu giữa nam và nữ. Cái cảm giác ấy thật mê hồn người, nhất là sau khi đã trải qua cuộc lữ hành đơn điệu nhiều ngày.

Long Ưng thầm nghĩ, uy lực của phụ nữ thật lợi hại, dù là lúc nào, dù là “biển chết” đáng sợ như ở đây, cũng có thể được họ chuyển thành một thế giới đầy sức sống.

Ngọc văn nói:

- Tiên sinh mới là lang quân mà những người phụ nữ chúng ta mơ ước, vừa cao lớn hiên ngang lại có bản lĩnh.

Long Ưng ngạc nhiên:

- Ngọc Văn không cảm thấy ta rất xấu xí sao?

Ngọc Văn cười thẹn thùng:

- Không xấu đâu! Mau vào đi, phu nhân rất dễ giận đấy.

Long Ưng đang muốn cất bước, Ngọc Văn liền kéo áo hắn lại, thấp giọng nói:

- Ngọc Chỉ cũng rất thích tiên sinh.

Long Ưng nghe như mở cờ trong bụng, hắn giơ tay ra sờ vào gương mặt nàng, rồi mới vào lều.

Hắn hiểu rõ về đôi nữ binh xinh đẹp Ngọc Văn và Ngọc Chỉ này. Hạnh phúc của họ đi liền với Thải Hồng. Nếu Thải Hồng có mệnh hệ gì, thì tội lỗi sẽ giáng lên đầu họ, và nhất định sẽ rơi đầu. Thậm chí cả Trang Văn và Phong Mạc, nhẹ thì mất chức quan, nặng thì phải chịu phạt.

Nhấc màn cửa lên, hiện ra trước mặt hắn là dung nhan như hoa của một nữ binh khác. Do biết rằng nàng cũng thích mình, nên khi nhìn đôi mắt to xinh đẹp của nàng, Long Ưng liền có một cảm giác khác.

Đương nhiên hắn cũng biết rằng chỉ có thể chơi đùa với họ, không thể tiến triển thêm một bước nào nữa. Bản thân họ không thể tự quyết định vận mệnh của mình.

Thải Hồng phu nhân mặc một bộ quần áo màu sắc rực rỡ của tộc Thả Mạt, tắm rửa sạch đến độ cơ thể đầy đặn và mái tóc không còn một hạt cát nào. Lúc này nàng vô cùng sạch sẽ, thơm tho, đối lập hoàn toàn so với bất kỳ một ai ở ngoài lều.

Có điều gương mặt nàng không có một sắc thái tình cảm nào, và còn mang theo sự lạnh lùng cố ý tạo ra, dường như Long Ưng chưa từng cầu xin nàng, cơ thể chưa từng tiếp xúc thân mật với nhau.

Long Ưng ngồi lên bộ da trâu cách nàng khoảng năm thước, hai cô gái ngồi quỳ ở hai bên.

Long Ưng chưa có cơ hội mở lời, Thải Hồng phu nhân đã lạnh lùng nói:

- Chuyện xảy ra trước đó, ngươi phải giữ kín, có biết không?

Long Ưng không hề trách nàng. Thải Hồng phu nhân luôn cảm thấy mình hơn người, vậy mà lại bị một người đàn ông nàng coi thường, thân phận thấp hèn hơn nàng chiếm món hời lớn, rồi lại khóc đau khổ trong lòng người mà nàng coi thường. Sau khi sự việc xảy ra, nghĩ lại thì thực sự khó chấp nhận.

Long Ưng mỉm cười:

- Phu nhân yên tâm, ta bị cát đánh cho đầu óc quay cuồng, không hề nhớ đã từng xảy ra chuyện gì.

Thải Hồng hơi ngạc nhiên, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:

- Ban cho năm lượng vàng.

Ngọc Chỉ đưa cho hắn một cái túi nhỏ.

Long Ưng vui vẻ lĩnh thưởng, rồi ra khỏi lều trở lại cuộc đời thần y.

Long Ưng thể hiện thủ pháp của thần y, biểu hiện tài năng của mình, hơn 20 người bị bệnh đều có chuyển biến tốt, bảy, tám người trong số đó bỗng nhiên khỏi luôn. Những người này chủ yếu là do không quen với môi trường sa mạc, lại không chịu nổi đường xóc khi cưỡi lạc đà vì vậy mệt mỏi mà thành bệnh. Thật ra, tất cả mọi người đều bị giày vò, đều chịu khổ trong “biển chết”, chỉ là xem ai chịu đựng được lâu một chút mà thôi. Giờ đây Thần Y xấu xí có hai trợ thủ lớn là Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ, sau khi hắn châm cứu liền tiện thể đả thông huyết khí kinh mạch của người bệnh, nên hiệu quả càng tốt hơn.

Trang Văn, Phong Mạc và một đám binh sĩ Thả Mạt vô cùng sùng kính họ. Lòng họ biết rõ rằng, nếu không có ba người này dẫn đường, rất có thể toàn đội đã bị vùi trong cát rồi. Họ cảm nhận được rất rõ ràng hàm ý của câu “Sa mạc Taklimakan vào được mà không ra được”.

Sau khi hoàn thành trách nhiệm chữa bệnh cứu người, ba người Long Ưng cùng Trang Văn, Phong Mạc và một vài người thủ lĩnh quân đội khác đến một bên thương lượng.

Long Ưng đề nghị:

- Ta đã cảm nhận được địa điểm của ốc đảo, chỉ là quãng đường một ngày thôi, nếu có thể tăng tốc, nửa ngày là đến rồi.

Trang Văn dựa vào kinh nghiệm 10 ngày đã qua, nghe vậy vừa mừng vừa lo:

- Địa thế của sa mạc không ngừng thay đổi, nếu gặp phải cồn cát lớn, muốn chạy nhanh cũng không được, và ta sợ rằng dưới cái nóng gay gắt, sẽ có càng nhiều người bị bệnh hơn, dục tốc thì bất đạt mà.

Cuối cùng Phong Mạc đã nghe thấy hai tiếng “ốc đảo”, tinh thần vô cùng phấn chấn, nói:

- Nếu có thể đến ốc đảo trước hoàng hôn ngày mai, thì chúng ta sẽ được cứu rồi. Giờ đây thứ thiếu thốn nhất là nước sạch, có lẽ không chịu nổi được đến nửa ngày. Ôi! Rõ ràng đã biết là thiếu nước, mà Thải Hồng vẫn còn đòi... Ôi!

Vạn Nhận vũ nói:

- Các ngươi không dám khuyên nàng ta, thì để ba huynh đệ chúng ta nói với nàng ta.

Tâm trạng Trang Văn rất tốt:

- Đến ốc đảo rồi Địch huynh đệ nói với nàng ấy đi! Mặc dù nàng ấy vẫn giữ thái độ như vậy, nhưng ta thấy lòng nàng ấy rất cảm kích.

Long Ưng nói:

- Ta có một đề nghị. Đó là khởi hành sớm hơn hai canh giờ trước khi trời sáng, chịu rét dù sao cũng dễ chịu hơn chịu nóng.

Phong Mạc giật mình, nói:

- Trời tối thui thế này làm sao có thể nhìn rõ đường phái trước được? Nếu khi đi qua cồn cát bước nhầm vào cát xốp, không ghìm được, sẽ rơi thẳng xuống cồn cát, bị cát chôn sống.

Long Ưng tỏ ra hiểu rõ lạc đà, nói:

- Yên tâm đi! Trải qua hơn mười ngày phối hợp chặt chẽ với nhau, đám lạc đà đã quen với việc con này nối đuôi con kia, nhất định không đi nhầm đâu. Trong ba huynh đệ chúng ta, hãy để ta dẫn đường, hai người còn lại thì kẹp vào giữa và cuối đội. Ta sẽ giơ một cây đuốc lớn, để mọi người cùng nhìn thấy. Ừm! Cây đuốc này phải cao đến hai trượng, là có thể soi rõ đường rồi.

Phong Quá Đình nói:

- Mọi người dùng thảm lông cừu cuốn chặt mình lại, còn có thể ngủ tiếp trên lưng lạc đà, để lạc đà thồ chúng ta đi.

Trang Văn bán tín bán nghi:

- Có thể làm vậy được sao?

Long Ưng vỗ ngực đảm bảo:

- Chúng ta đã dùng cách ngày nghỉ đêm đi, chinh phục được sa mạc Kumtag. Lạc đà giỏi hơn ngựa rất nhiều trong sa mạc, không làm khó được chúng đâu. Nói không chừng trước giữa trưa ngày mai, chúng ta có thể hưởng thụ niềm vui xem Thải Hồng tắm trong ốc đảo rồi.

Cuối cùng Trang Văn cũng đồng ý. Ngay lập tức mọi người trở về lều, cố gắng nghỉ ngơi.

Ai ngờ chưa ngủ đến nửa canh giờ, đã bị ba người gọi dậy. Ai nấy đều mơ màng leo ra khỏi lều, xua lạc đà tập hợp thành đội, cài yên hàng hóa lên.

Thải Hồng phu nhân bị gọi dậy, không thèm để ý đến lời khuyên ngăn của Trang Văn, tức giận xông đến chỗ Long Ưng ở đầu đội. Trang Văn, Ngọc Văn và Ngọc Chỉ đuổi theo sau nàng, sợ nàng gây ra chuyện.

Nàng đi thẳng đến trước mặt Long Ưng, mọi người tưởng rằng nàng sẽ lớn tiếng trách tội. Nhưng thật bất ngờ, nàng không hề nổi giận, không hề mắng mỏ, chỉ lạnh lùng nói:

- Ngươi biết giờ là lúc nào không? Không nghỉ ngơi đủ, phần lớn mọi người sẽ mệt đấy. Dục tốc bất đạt, ngươi biết không?

Vừa vặn lạc đà thò đầu ra thân mật với nàng. Long Ưng ôm lấy đầu lạc đà, yêu mến vuốt cổ nó. Con lạc đà rất hưởng thụ, không ngừng phát ra tiếng khịt khịt nhè nhẹ, người và lạc đà hòa hợp đến mức khó tin.

Long Ưng và mặt lạc đà cùng quay ra nhìn nàng. Hai mắt Long Ưng lóe lên ánh sáng kỳ lạ trong đêm, khiến cho Thải Hồng, Trang Văn và những người khác quên mất gương mặt xấu xí của hắn mà có một cảm giác thật khác lạ.

Long Ưng ung dung nói:

- Ba huynh đệ chúng ta vừa rồi còn chưa ngủ, vội vàng chế tạo bó đuốc cao đến hai trượng, lại nghiên cứu những thủ pháp đơn giản dùng đuốc để truyền tin, cố gắng không xảy ra sai sót gì.

Ánh mắt Thải Hồng phu nhân nhìn vào ngọn đuốc hắn cắm đằng trước, ngọn đuốc cao hai trượng và vẫn chưa đốt. Nếu cộng thêm chiều cao của lạc đà, đốt ở độ cao bốn trượng, thực sự có thể trở thành ngọn đèn sáng trong đêm. Nhất thời, Thải Hồng phu nhân không nói được gì nữa.