Quyển 4 – Chương 183: Món hàng thần bí (hạ).
Ba người đồng thời nhớ đến Tiểu Ma Nữ.
Trang Văn nói với ba người:
- Nể mặt ta đừng nên trách mắng nàng. Nàng muốn nổi điên thì mặc nàng nổi điên.
Vạn Nhận Vũ thông cảm nói:
- Chúng ta hiểu mà.
Lạc Đà Vương Viễn Thiếu Tiệp nhìn con sông và thế núi trập trùng mà nói thật thản nhiên:
- Hãy mau lên đường đi. Tối nay các ngươi hạ trại. Trên đường cẩn thận một chút.
Biển Tử Vong còn có tên gọi là đại sa mạc Taklimakan, phía đông là biển Bồ Xương, phía tây là ốc đảo Lâm Khách Thập, phía nam tiếp giáp núi Côn Luân và ốc đảo Vu Điền, phía bắc là sông Tháp Lý Mộc Cách. Diện tích của nó vượt quá bốn trăm km vuông. Chung quanh là núi cao trập trùng, tạo thành một vùng đất thấp, ngăn cách với bên ngoài.
Cửa vào của nó toàn bộ đều nhờ dòng sông chảy tạo thành. Nổi tiếng nhất chính là sông Điền tập trung ở lối vào sa mạc. Nước sông chảy qua ngàn dặm, xuyên qua phía bắc xuống phía nam, hình thành đoạn đường màu xanh như đã nói.
Vào mùa thu đông, nước sông không còn. Con đường màu xanh này cũng nhanh chóng bị gió cát che giấu, chỉ còn lại mấy cái ốc đảo lẻ tẻ, không có sự biến hóa di chuyển. Phỏng chừng cũng không có sự sống.
Lúc này, Taklimakan như một lò lửa nóng hừng hực chỉ toàn gió độc cát nóng. Mặc dù đã nói từ trước, nhưng một khi không có nguồn nước thì khẳng định sẽ mất mạng.
Bên trên không có chim bay, bên dưới không có thú chạy, nếu có cũng chỉ là xương người.
Cùng với con sông Điền dài ngàn dặm chảy qua Vu Điền tạo thành lưu vực sông lớn thứ hai đi qua sa mạc một đoạn. Địa thế phức tạp của những đụn cát cùng với dòng sông hòa trộn với nhau.
Đoàn người đã lên đường từ sáng sớm. Đến hoàng hôn mới tới được lối vào. Nước chảy dần dần cạn, đến cuối cùng chỉ nhìn thấy lòng sông khô khốc, mà bao phủ bên ngoài là biển cát mênh mông.
Trước khi tiến vào biển cát, bọn họ hạ trại nghỉ ngơi ở cánh rừng Hồ Dương.
Từ vị trí của bọn họ nhìn lại biển cát, thấy ẩn hiện những cồn cát hình tam giác rợn da gà. So với cồn cát Khố Mẫu Tháp Cách còn cao hơn gấp đôi. Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy sợ rồi.
Ba người lần lượt leo lên cây, quan sát con đường phía trước.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Khó trách bọn họ lại tìm người dẫn đường. Đổi lại bất luận kẻ nào, khi nhìn thấy mênh mông cát thế này ai cũng muốn quay đầu trở lại.
Phong Quá Đình suy tư nói:
- Không phải đến Quy Tư, lại có nữ nhân vương tộc đồng hành. Vận chuyển thứ hàng hóa nặng như đá, lo gặp sa mạc còn hơn nguy hiểm bên ngoài. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Long Ưng nói:
- Ta không ngửi được mùi gì. Thực cổ quái.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Chỉ cần không phải hai, ba vạn người đánh chúng ta thì còn chuyện gì Tuyết Dật ca ca làm không được. Ta không hiếu kỳ như các người, chỉ hy vọng nhanh chóng đi qua đoạn sa mạc này. Cái mũi Ưng gia không nhạy. Sau khi đến Quy Tư mỗi người một ngả. Song phương không ai quản chuyện của ai.
Phong Quá Đình quay sang Long Ưng nói:
- Người tộc Bí có theo dõi không?
Long Ưng cười khổ nói:
- Ta chỉ biết cầu thần bái phật hy vọng Đà nhi không phát cáu. Rất khó phát giác người âm thầm theo đuôi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Độ rộng của cửa vào chỉ có bảy tám dặm. Chỉ cần binh lính Vu Điền canh giữ ở chỗ cao thì không ai có thể theo tới. Bảy ngày sau, không biết chúng ta đã chạy đi đâu trong sa mạc này.
Phong Quá Đình thấp giọng nói:
- Thiết Cương tới đấy.
Thiết Cương chính là thủ hạ của Lạc Đà Vương, phụ trách lạc đà kéo cái xe chở món hàng thần bí kia.
Thiết Cương tức giận nói:
- Đám người Mạt kia không biết phụng mệnh lệnh quỷ quái gì, người nào cũng kín như bưng. Hỏi mười câu chỉ đáp có một câu. Đầu lĩnh lại không chịu nói rõ ràng, chỉ chúc ta một câu đi đường cẩn thận, còn nói có thể kết giao bằng hữu với ba vị.
Ba người nghe xong, cũng biết bản thân Thiết Cương cũng không rõ đang vận chuyển thứ hàng gì.
Thiết Cương nói tiếng dân tộc Thổ Phiên rất lưu loát, còn tốt hơn cả Long Ưng.
Phong Quá Đình nói:
- Ông chủ của Thiết huynh nói cho chúng ta biết, mục đích của họ không phải đến Quy Tư. Rốt cuộc là đi đâu vậy?
Thiết Cương không cần suy nghĩ đáp:
- Các người không biết sao? Là đến Đại Nha của Đột Kỵ Thi.
Ba người cùng giật mình tại sao cũng không nghĩ tới món hàng thần bí này sẽ được mang tới thành Toái Diệp.
Ngày lên đường kế tiếp, Thải Hồng lại đưa ra chủ ý cùi bắp, bảo người lấy ra một lá cờ to, rồi Long Ưng cầm đi trước, để cho người phía sau nhìn thấy dễ dàng. Ai cũng biết được chủ ý của quý nữ này chẳng chút thực tế, nhưng không ai dám phản đối.
Long Ưng nhẫn nhục chịu đựng, cầm lá cờ đi trước. Lúc đầu còn có một con đường nhỏ có thể đi, nhưng sau đó thì bị nuốt mất. Con sông Điền cuồn cuộn cát vàng, lại còn bị cồn cát cao lớn chặn đường khiến việc đi lại rất khó khăn. Cho dù dùng lạc đà chân dài cũng phải cố hết sức. Taklimakan quả nhiên là danh bất hư truyền. Ngay cả hạt cát cũng khác biệt. So với cát ở Khố Mẫu Tháp Cách thì còn cứng hơn nhiều.
Khi mặt trời lên đến đỉnh, trời lại càng oi bức hơn. Chung quanh trở nên mông lung, giống như tiến vào cái lò lửa lớn. Tình huống khổ sở lại càng khó hình dung.
Ba người Long Ưng vốn nhiều chí lớn, muốn dùng định lực vô thượng, ý chí cứng như sắt thép để vượt qua sa mạc. Nhưng khi đích thân trải qua tình huống như vậy, bọn họ chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, gian nan vô cùng.
Không biết nỗi khổ như vầy khi nào mới kết thúc. Nhưng đi trước cũng có lợi. Ít nhất không bị lạc trong đám cát bụi cuồn cuộn.
Cảnh tượng sa mạc quen thuộc tái hiện khắp nơi. Mặt trời nóng bức, ngay cả một đám mây trên trời cũng không có. Thậm chí một cơn gió cũng không thấy xuất hiện. Tuy đầu óc quay cuồng nhưng dù sao cũng còn tốt hơn bão cát cạo mặt.
Long Ưng đã quăng lá cờ từ lâu. Đương nhiên cũng không ai chú ý tới.
Ở cái nơi liếc mắt một cái cũng chỉ nhìn thấy cồn cát này, muốn tìm một ốc đảo có nước giống như mò kim đáy biển. Vốn Long Ưng rất tin vào ma chủng của mình, nhưng trong hoàn cảnh ác liệt như vậy cũng bị dao động. Những người khác thì không cần phải nói.
Trong khu vực không giới hạn không gian, địch nhân đáng sợ nhất chính là mặt trời và cát. Mặc ngươi anh hùng và cao minh như thế nào, thì hiện tại cũng không còn chí khí. Hy vọng duy nhất là mau chóng rời khỏi nơi này.
Qua buổi trưa không lâu, bỗng nhiên xuất hiện một cơn bão cát. Mặc dù mạnh nhưng cũng khiến cho bọn họ dễ chịu hơn. Cát bay đầy trời, phủ kín khắp nơi chui vào cổ, yết hầu, lỗ mũi, ánh mắt. Chẳng những không nhìn thấy mặt trời mà ngay cả biển cát mênh mông cũng không thấy.
May mà bão cát nhanh tới nhanh đi. Biển Tử Vong lại hồi phục sóng êm gió lặng. Mọi người hiểu được sự vất vả trước khi bão cát đến là đáng quý cỡ nào.
Nhìn hạt cát bay lớp lớp rơi xuống sa mạc, ai nấy đều có cảm giác như trải qua cả quãng đời. Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ đây chỉ là một cơn bão cát nhỏ. Chỉ sợ cơn bão cát đáng sợ gấp trăm lần đang chờ mọi người ở phía trước.
Đại sa mạc rơi vào tình trạng im lặng. Nhưng sự uy hiếp của nó đã xông thẳng vào từng người, khiến cho họ phải cảm nhận sâu sắc.
Không ai có hứng thú nói nửa lời. Lạc đà cũng mất đi tâm trạng kêu to.
Lúc này chẳng ai còn nhận thấy được sự thay đổi của thời gian và không gian, cũng không nhìn thấy bất cứ sự sống nào. Có chăng cũng chỉ là cảnh tượng cát đơn điệu. Cho dù có ánh lửa bây giờ thì trong lòng vẫn lạnh.
Đoàn người gồm 230 con lạc đà và 125 người, trong biển cát mênh mông này trở nên vô cùng nhỏ bé, giống như con sâu nhỏ nhúc nhích đáng thương.
Lúc hoàng hôn, bọn họ dựng lên một cái lều kiên cố giữa cồn cát.
Bận rộn, hỗn loạn cùng những tiếng trách móc xuất hiện. Mọi người dỡ hàng lập trại, công việc lặp lại khiến người ta nhàm chán, nhưng lại không có lựa chọn nào khác. Ai nấy càng hiểu được vì cuộc sống tương lai nên phải làm như vậy. Đến khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ cũng hạ thấp. Từ mồ hôi đầm đìa đến cái lạnh mặc bao nhiêu áo cũng không chịu được. Loại cảm giác này thật sự không có cách nào diễn tả được bằng lời.
Ba người trốn vào trong trại của mình, ăn lương khô mang theo.
Bỗng tướng quân Phong Mạc mang theo một quả dưa hấu chui vào trong trại, cười nói:
- Mọi người cùng nhau ăn đi. Là Lạc Đà Vương đưa cho. Dưa chất đầy cả mười hai con lạc đà, đủ cho chúng ta ăn ba ngày.
Ba người đều vui mừng.
Phong Mạc lấy ra con dao găm, phân trái dưa hấu thành bốn phần.
Mỗi người cầm miếng dưa lên ăn, chỉ cảm thấy điều tuyệt vời nhất trên thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Phong Mạc quay sang Long Ưng nói:
- Theo suy đoán của ngươi, với tốc độ như thế này của chúng ta thì đi bao lâu mới đụng được ốc đảo đầu tiên?
Long Ưng thầm nghĩ chỉ có ông trời mới biết được, nhưng đương nhiên không thể dùng ông trời làm tấm bình phong, liền giả bộ tỏ ra vô cùng tự tin:
- Chỉ khoảng bảy tám ngày.
Phong Mạc cau mày nói:
- Tại sao lâu như vậy? Chúng ta đã mất một số lượng nước thật lớn, cần phải bổ sung ngay.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Các người mang theo nhiều nước, đủ để cung cấp cho người và vật tới mười ngày nửa tháng. Sao chỉ trong một ngày đầu tiên đã báo là sắp hết.
Phong Mạc hung hăng cắn một miếng dưa hấu, thở dài:
- Phu nhân Thải Hồng và hai thị nữ của nàng ấy tối nay muốn tắm rửa. Nói chịu không được cát dơ. Các người cũng hiểu rồi đấy.
Ba người đồng thời kêu lên:
- Sao?
Phong Mạc cười khổ:
- Phụ nữ! Phụ nữ! Các nàng căn bản không nên đi. Nhưng mệnh lệnh của đại vương, ai dám lên tiếng chứ?
Phong Quá Đình nói:
- Nàng ta có biết chúng ta ném đi lá cờ của nàng không?
Phong Mạc kinh ngạc, rốt cuộc nhớ lại, ánh mắt tiếp xúc với ba người, sau đó là tiếng cười tràn ngập.
Long Ưng nói:
- Chúng ta cũng hiểu được lần này quý quốc không tiếc đi xuyên qua biển cát đưa hàng về phương bắc, là một nhiệm vụ bí mật. Nhưng chúng ta khắp nơi đều có người. Nếu như gặp phải dấu hiệu nguy hiểm, trong lòng có dự phòng thì đối với mọi người có lợi mà vô hại.
Phong Mạc gật đầu:
- Đêm nay ta tìm các người nói cuyện, chính là theo ý của Trang Văn đại nhân. Nếu như không phải ông ấy bị phu nhân Thải Hồng bắt đi nói chuyện thì hẳn đã nhanh chóng đến gặp mọi người.
Y lại cau mày nói:
- Có chuyện, ta và Trang Văn đại nhân đều cảm thấy hoang mang. Ngày hôm qua, lúc Đoan Tu huynh đến Đà tràng mua lạc đà, Lạc Đà Vương không tin tưởng huynh lắm, âm thầm thăm dò bản lãnh của huynh. Nhưng Trang Văn đại nhân biết thuật xem tướng nên cho rằng có thể tin tưởng huynh. Nhưng sáng nay, trước khi xuất phát, thái độ của Lạc Đà Vương thay đổi, nhiều lần nhắc nhở Trang Văn đại nhân, nhiệm vụ lần này thành bại đều do ba người. Trang Văn đại nhân không thèm để ý, cho rằng ông ấy nói chính là bản lĩnh có thể đi qua sa mạc của ba người. Đến lúc nãy, tĩnh tâm lại, bởi vì ông ấy quen biết Lạc Đà Vương đã lâu, biết ông ta không dễ gì khen người khác, càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có vi diệu. Xin hỏi ba vị, các ngươi có phải từng lộ ra chuyện gì với Lạc Đà Vương mà khiến cho ông ấy thay đổi cái nhìn hay không?
Trong lòng ba người đều giật mình, biết được Lạc Đà Vương đã đoán được bọn họ là ai.
Theo lời nói của Lạc Đà Vương, bọn họ thật sự có dấu vết mà lần theo.