Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 182: Món hàng thần bí (thượng)




Quyển 4 – Chương 182: Món hàng thần bí (thượng).

Lạc Đà Vương, Trang Văn cùng với một người đàn ông và một cô gái dáng cao ráo, đang đứng quan sát mọi người chuẩn bị, thấy ba người đến, Lạc Đà Vương và Trang Văn mỉm cười tỏ vẻ hoan nghênh, nhưng người đàn ông và cô gái kia lại đưa ánh mắt sáng quắc nhìn ba người với vẻ dò xét.

Người đàn ông còn đỡ, chỉ đơn thuần là sự cảnh giác đối với người lạ, muốn hiểu rõ ba người. Nhưng cô gái kia tỏ vẻ xem thường bọn hắn, vẻ mặt đầy khinh bỉ, ra vẻ ba người không có tư cách đến gần cô ta.

Tuy nhiên cách ăn mặc hiện giờ của ba người đúng là làm người ta khó mà đánh giá cao, quần áo là y phục dân tộc Vu Điền cũ mèm, râu để dài, mặt bôi thành thô ráp, ngăm đen, lưng đeo bao lớn, bao nhỏ, cung tên, trông như kẻ lang thang nghèo khổ.

Cô gái kia chừng ba mươi tuổi, đứng bên cạnh Lạc Đà Vương và Trang Văn, hiển nhiên là người có địa vị cao. Mặc dù nàng ta không thể nói là rất đẹp, nhưng dáng điệu thướt tha, thân thể thon thả mà đầy đặn đến nỗi áo khoác ngoài cũng không che giấu được, khuôn mặt thanh tú, nõn nà, có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với đàn ông.

Trang Văn cười ha hả, nói:

- Ba vị quả là giữ chữ tín. Nào, trước hết giải thích để chúng ta biết hai vị huynh đệ của ngươi.

Đôi mắt Lạc Đà Vương sáng lên, y nhìn Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ, cất tiếng khen:

- Tất cả đều là cao thủ hạng nhất, không thể ngờ được là Bồ Xương Hải lại có ba huynh đệ kiệt xuất như thế này, cha mẹ các ngươi chắc chắn sẽ được vẻ vang vì các ngươi.

Cô gái kia lộ vẻ coi thường, mắt nhìn về phía khác.

Long Ưng giới thiệu hai người:

- Đây là đại ca và nhị ca của ta. Sao hai huynh còn không báo danh với các đại nhân?

Vạn Nhận Vũ cung kính nói:

- Ta là Văn Xung, em ta là Bạch Nguyên, xin ra mắt các đại nhân.

Khi Vạn Nhận Vũ tự giới thiệu tên, Phong Quá Đình đưa tay lên ngực, nói một câu chào hỏi bằng tiếng Hô Luân duy nhất mà y học được, người từng tiếp xúc với tộc Hô Luân, sẽ biết ngay đây là phép tắc của người Hô Luân.

Trang Văn thấy vậy càng lộ vẻ yên tâm hơn, y quay sang giới thiệu cặp nam nữ đứng bên cạnh:

- Vị này là Thải Hồng phu nhân.

Ba người vội vàng cúi chào theo kiểu người Hô Luân, Thải Hồng hơi gật đầu, coi như đáp lễ.

Trang Văn lại giới thiệu người đàn ông kia:

- Vị này là Phong Mạc tướng quân của Mạt Quốc, an toàn của cuộc hành quân lần này, do hắn phụ trách.

Phong Mạc lộ vẻ tươi cười, nói:

- Có thể gặp được ba vị kỳ nhân dị sĩ là phúc khí của chúng ta.

Long Ưng đang định nói vài câu khiêm nhường, thì Thải Hồng lạnh lùng nói:

- Ta muốn tịch thu binh khí của bọn hắn, khi nào đến Quy Tư sẽ trả lại.

Lúc nói câu này, nàng ta làm như quan sát sắc trời, mắt không nhìn ai, sự ngạo mạn này khiến người khác tức giận.

Ba người Long Ưng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không thể làm theo, đặc biệt là Ô đao của Long Ưng, rơi vào tay người khác sẽ bại lộ thân phận của hắn. Mà cả Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, cũng sẽ không để vũ khí rời tay một giây phút nào.

Lạc Đà Vương nhíu mày, cũng không tiện lên tiếng.

Trang Văn kinh ngạc, không ngờ Thải Hồng phu nhân lại có lời lẽ ngang ngược như vậy. Y cũng là người mưu trí, ngầm đẩy Phong Mạc một cái, nhờ người phụ trách việc hành quân nói chuyện với nàng ta.

Từ phản ứng của mọi người, cho thấy thân phận đặc thù của Thải Hồng phu nhân, có thể chi phối quyết định của Trang Văn và Phong Mạc.

Trang Văn lại nhìn Lạc Đà Vương ra hiệu, Lạc Đà Vương nhanh nhạy nói:

- Chúng ta hãy để cho phu nhân, đại nhân và tướng quân bàn bạc một chút, còn ta dẫn các ngươi đi chọn lạc đà.

Lạc Đà Vương cũng không phải là cấp dưới của Thải Hồng phu nhân, cũng không phải là người Mạt, Thải Hồng phu nhân đành đưa mắt nhìn bốn người rời đi.

Lạc Đà Vương dẫn ba người đi ra xa, mới thở dài:

- Đàn bà đúng là đàn bà, hơn nữa sinh trưởng trong cung cấm, không hiểu tình đời, ba vị đừng trách nàng.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Nàng ta là gì của Mạt Vương?

Lạc Đà Vương thấp giọng nói:

- Nàng ta là em họ của Mạt Vương. Ta chỉ nói như vậy thôi, các người cứ làm như không biết.

Bốn người đi dọc theo đoàn người, đi về phía trước.

Một cảnh tượng đập vào mắt, đúng như Vạn Nhận Vũ nói hôm qua: bận rộn, hỗn loạn, tiếng quát tháo, tiếng lạc đà giậm chân rống lên.

Người ta quất roi khống chế, hơn hai trăm lạc đà to lớn mà chỉ riêng cái bướu đã cao hơn đám Long Ưng, ở trong trạng thái lửng lơ giữa phục tùng và không phục tùng, tuyệt đối không phải chuyện đùa.

Lạc Đà Vương giải thích:

- Chúng ta cũng có nuôi lạc đà đã thuần phục, nhưng chúng già nua, không nóng tính nhưng cũng không đi được bao nhiêu đoạn đường. Cho nên đám này đều là lạc đà còn trẻ, trẻ tuổi thì lại hung hăng, không ăn roi không an phận.

Bỗng nhiên phía sau có tiếng kêu la ầm ĩ, thì ra một con lạc đà vùng khỏi giây cương, bỏ chạy khỏi đoàn, mấy thủ hạ của Lạc Đà Vương vội vàng nhảy lên lưng ngựa đuổi theo.

Thấy con lạc đà chạy trốn nhanh như bay, rốt cuộc Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đã hiểu ra, ngày đó ở sa mạc Kumtag, Long Ưng có thể bỏ rơi tên địch cưỡi lạc đà, là may mắn đến mức nào.

Long Ưng chuyển ánh mắt sang Lạc Đà Vương, nói:

- Đó là thứ gì vậy?

Ở chỗ này, đội ngũ canh phòng đặc biệt nghiêm ngặt, có hơn mười người gác hai bên, trông có vẻ là những người đặc biệt xuất sắc trong số hơn trăm người.

Vật thu hút sự chú ý của Long Ưng là một xe bằng gỗ kiên cố, có tám bánh xe, bên trên không có mái, mà chỉ có một thùng gỗ rộng sáu thước, dài mười thước, bên trong không biết đựng thứ gì, được trùm vải dày nặng nề, cột dây thừng bền chắc. Chỉ cần nhìn dấu bánh xe lăn trên mặt đất, là biết vật trong thùng phải rất nặng.

Chiếc xe được kéo bởi một con lạc đà trên lưng không chất bất cứ vật gì, người điều khiển lạc đà ngồi trên lưng nó, vẻ mặt thản nhiên, cũng không quay đầu lại, cung tay thi lễ với bọn hắn.

Trong cả đoàn, mấy con lạc đà kéo chiếc xe này thuộc loại to khỏe và bình tĩnh nhất.

Lạc Đà Vương không trả lời câu hỏi của Long Ưng, vui vẻ nói:

- Vị này là Thiết Cương, thủ hạ xuất sắc nhất của ta, là đệ nhất cao thủ điều khiển lạc đà của Vu Điền. Với sự hướng dẫn của y, ba người tiếp tục đi lên phía trước đội ngũ.

Lạc Đà Vương như có điều suy nghĩ, nói:

- Nếu trên đường xảy ra nguy hiểm, xin hãy vì ta mà chiếu cố cho Thiết Cương. Ài! Ba tháng trước hắn mới cưới một cô gái Sơ Lặc đẹp như hoa như ngọc, ta thật không đành lòng để hắn chết.

Thiện cảm của ba người đối với Lạc Đà Vương tăng lên rất nhiều, một người có địa vị cao như y, lại có tình nghĩa như vậy, là vô cùng hiếm có.

Phong Quá Đình nói:

- Thiết Cương huynh có bản lĩnh cao cường, xin hắn chiếu cố cho chúng tôi mới đúng.

Lạc Đà Vương mỉm cười, nói:

- Ai cao ai thấp, ta có thể nhìn ra được, các ngươi không cần phải khiêm nhượng.

Vạn Nhận Vũ không nhịn được, hỏi:

- Đoàn này rốt cuộc muốn đưa vật gì tới Quy Tư đây? Lạc đà chỉ chở lương thực, hàng hóa cần thiết, lều trại và binh khí, chiếc xe kia rất kỳ lạ.

Lạc Đà Vương nói một cách thấm thía:

- Nơi đến không phải là Quy Tư, còn chuyện đến đâu, chở vật gì, các ngươi không cần phải biết, cũng đừng hỏi, chỉ cần làm tốt việc dẫn đường là được.

Long Ưng nói:

- Nhưng nghe cách nói của Lạc Đà Vương, trên đường sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ chúng ta cùng ngồi chung một thuyền, không biết rõ ràng một chút, sẽ rất bất lợi.

Lạc Đà Vương nói:

- Điều này do Trang Văn đại nhân quyết định có thể tiết lộ cho các ngươi biết rõ đến mức độ nào. Ta chỉ có thể nói thế này, nếu như không vì mấy chục năm giao tình với Trang Văn đại nhân, ông ta đã duy trì lợi ích của ta ở khắp nơi trong Mạt Quốc, cộng thêm ông ấy mở miệng năn nỉ ta, ta tuyệt đối sẽ không để Thiết Cương giúp họ. Hừm!

Đi một hồi lâu, mới từ cuối đoàn đến đầu đoàn, có thể thấy đoàn người dài như thế nào.

Đứng ở đầu đoàn, là ba con lạc đà khỏe mạnh, cao lớn, so với những con lạc đà khác trong đoàn, lại càng bất kham. Mặc dù bị hai người đàn ông vạm vỡ giữ chặt dây cương, nhưng chúng vẫn giậm chân gầm thét, làm thế nào cũng không chịu quỳ xuống, hết sức hung dữ.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Đây không phải là ba lạc đà ta chọn, nhưng ba con này rất to khỏe, còn trội hơn ba con ta chọn.

Lạc Đà Vương hết sức ngạc nhiên:

- Ở Vu Điền này, không có nhiều người có nhãn lực nhận xét lạc đà như ngươi, ba con lạc đà này là do ta đặc biệt lựa chọn cho các ngươi, không phải có tiền là mua được.

Ông ta lại chỉ vào con lạc đà phía trước nhất, nói:

- Con này là ta bỏ ra rất nhiều tiền mua về từ Đại Thực, nhưng nó đặc biệt khó thuần, phải chờ xem bản lĩnh thuần phục lạc đà của Địch Đoan Tu huynh rồi!

Ba người thầm kêu “bỏ mẹ”, nếu không có ai đứng xem, bọn hắn còn có thể tìm cách thử nghiệm bất kỳ phương pháp thuần phục lạc đà nào có thể nghĩ ra được, nhưng bây giờ trước hàng trăm cặp mắt, yêu cầu bọn hắn phải biểu lộ bản lĩnh thuần phục lạc đà, làm sao mà làm được?

Lạc Đà Vương mỉm cười nhìn Long Ưng, ánh mắt của những người khác cũng đổ dồn vào hắn.

Long Ưng suy nghĩ thật nhanh, nhảy lên lưng lạc đà là chuyện dễ dàng, nhưng nếu chưa ngồi vững, lạc đà kinh hoảng nhảy như điên, dù không bị rơi xuống, nhưng để nó quay cái cổ dài lại cắn mình thì còn ra cái thể thống gì?

Quyết tâm liều mạng, hắn đi thẳng về phía con lạc đà.

Đúng lúc đó, lạc đà cúi đầu xuống gầm thét, hai người giữ dây cương hoảng sợ lui về phía sau, để một mình Long Ưng đối mặt với con lạc đà hung dữ.

Long Ưng làm ra vẻ một tay thuần phục lạc đà lão luyện, trên thực tế là cũng không có cách nào khác, nhắm ngay đầu lạc đà, nhanh như chớp ôm chặt đầu nó.

Con lạc đà há mồm định phun nước miếng và chất dơ bẩn trong dạ dày ra, Long Ưng đã nhanh hơn một bước, chụp đầu nó xoay về hướng khác, khiến bọt mép lẫn với những vật dơ bẩn gớm ghiếc không rõ tên phun lên không trung. Tiếp đó hắn xoay đầu nó lại, nhìn trừng trừng vào mắt con lạc đà, làn ánh sáng ma mị trong mắt hắn lóe lên, đồng thời ma khí từ lòng bàn tay đưa vào người lạc đà, chạy khắp cơ thể nó.

Kỳ tích đã xảy ra.

Con lạc đà hung dữ lập tức thuần phục, ngừng nhảy và gầm thét, hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Long Ưng.

Tất cả mọi người quanh đó đều ngừng tay, nhìn con lạc đà dữ tợn và Long Ưng bằng ánh mắt khó tin, kể cả Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình.

Long Ưng không yên tâm, nhìn lạc đà với vẻ đề phòng, từ từ rút đôi tay đang đặt trên đầu lạc đà lại.

Con lạc đà hung dữ chợt ngẩng cao đầu, phát ra tiếng kêu vang trời, rất khác tiếng gầm thét lúc trước, như thể nó đang tràn ngập sự hưng phấn và hân hoan.

Lạc Đà Vương vỗ tay nói:

- Lợi hại, lợi hại thật! Quả nhiên huynh đệ có bản lĩnh, khiến ta đây được mở rộng tầm mắt.

Lúc này Trang Văn đã quay lại, sau khi hỏi rõ chuyện gì xảy ra, càng có lòng tin vào ba người. Trang Văn nhìn ba người, nói:

- Ta đã thuyết phục phu nhân, ba vị có thể giữ lại binh khí. Lẽ ra Đại vương không nên để nàng ta tới, phụ nữ thì biết cái gì? Chỉ làm hỏng việc, lại khiến chúng ta phải phân tâm chiếu cố.

Lạc Đà Vương cười nói:

- Không phải nàng ta biết võ công sao? Có người còn nói, nàng ta là kiếm thủ số một của Mạt Quốc.

Trang Văn khinh thường nói:

- Chẳng qua là nàng ta học sử đao, múa kiếm ở trong cung, khi đấu võ thì nào ai dám không nhường nàng ta, bởi vậy nàng ta ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là vô địch thiên hạ, cứ thích xen vào chuyện người khác. Ta thật sự muốn nhìn vẻ mặt của nàng ta lúc bị thất bại.