Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 168: Vùng đất chết (thượng)




Quyển 4 – Chương 168: Vùng đất chết (thượng).

Nhìn về vùng đất bằng phía trước có thể lờ mờ nhìn thấy núi non trập trùng, một ngọn núi trong đó cao hơn hẳn, đỉnh phủ đầy tuyết.

Long Ưng chỉ vào ngọn núi tuyết rồi nói:

- Đó là núi gì vậy? Trông thật đồ sộ hoành tráng.

Mỹ Tu Na Phù vui vẻ nói:

- Là núi tuyết Nyenchenthanglha, sắp đến thác của chúng ta rồi!

Địa hình bắt đầu trập trùng, không bằng phẳng nữa. Tuyết Nhi cõng họ lên đồi xuống núi, đột nhiên đi vào một khu rừng thưa rộng bao phủ cả ngọn đồi.

Mặt trời rời khỏi đỉnh, hạ xuống phía đằng tây.

Trong khu rừng kéo dài không nghỉ, địa hình trập trùng này, họ đã vượt qua rất nhiều ngọn đồi thấp. Quả như những gì Mỹ Tu Na Phù đã nói, nơi này đầy những sông hồ lớn nhỏ, nước hồ phản chiếu lại cảnh vật đẹp đẽ bên bờ, như một kỳ quan của thiên nhiên.

Mỹ Tu Na Phù thúc ngựa vào một tiểu cốc, tiếng thác nước từ sâu phía trong vang lại.

Mỹ nữ tóc vàng vui như một con chim nhỏ, líu ríu nói:

- Nước chảy xuống từ dòng sông băng ở ngọn núi gần kề. Khi tuyết đọng tan trong mùa xuân hạ, nước sẽ chảy xuống từ chỗ cao, hình thành rất nhiều sông hồ lớn nhỏ tại khu vực này.

Long Ưng ôm nàng dậy rồi hạ xuống đất, cười nói:

- Đến lúc Tuyết Nhi phải nghỉ rồi! Chúng ta đi tìm niềm vui thôi!

Nói xong hắn lại nhìn về phía tiếng thác đổ.

Buổi chiều hôm sau, hai người Long Ưng cưỡi ngựa, bước vào khu vực Khương Đường không người, được phân ra làm một khu riêng biệt với thảo nguyên. Ở đây có từng đám cỏ mọc thấp, thưa thớt và vàng úa hơn. Họ men theo đường sông đi lên phía trước, gần bờ sông có mấy đám trâu rừng, la hoang, rong ruổi ở khu vực biên giới Khương Đường.

Long Ưng ôm lấy Mỹ Tu Na Phù chạy ngựa vượt qua đầu dòng, bước lên một vùng đất cao như chia cắt với dòng nước, nhìn về bốn phía.

Ngoài hơn mười con trâu rừng, trước mắt đều là vùng hoang dã mênh mông, rộng lớn ngút ngàn, nhưng lại lạnh lẽo hoang vắng.

Không thấy bất kỳ bóng dáng mục dân.

Địa hình không bằng phẳng, những ngọn đồi trập trùng không ngớt, chạy dài đến tận chân trời. Đồi núi hình thành thung lũng, hồ bồn, đất trũng, cỏ dại um tùm, tạo thành một phong cách độc đáo đơn điệu, vừa lạ lẫm lại vừa thần bí.

Mỹ Tu Na Phù “a” một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, nói:

- Mỹ Tu Na Phù biết rồi! Đây là bò hoang Tây Tạng, là bảo vật của chúng ta, giống như lạc đà ở sa mạc vậy. Chỉ ở cao nguyên mới tìm thấy được chúng.

Long Ưng thu hồi ánh mắt lại, rồi nhìn về phía đàn bò. Số bò này đều khoác trên mình tấm lông dài màu đen hoặc màu nâu, vô cùng to lớn. Hắn nói:

- Tại sao lại gọi chúng là bảo vật?

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Chúng không sợ lạnh giá, cũng không sợ độ cao, có thể lấy thịt ăn, lông và da có thể làm thành các đồ dùng và quần áo. Đấy vẫn không phải là lợi ích lớn nhất của chúng, sau khi thuần phục còn có thể dùng để kéo cày hoặc để cưỡi. Phân bò có thể dùng làm nhiên liệu đốt hoặc phân bón.

Long Ưng rợn tóc gáy:

- Đừng nói nữa! Ta thà rằng chúng cứ sống tự do tự tại như bây giờ.

Mỹ Tu Na Phù duỗi người rồi nói:

- Người đàn ông của ta là một người rất tốt bụng, đối xử tốt với cả loài vật. Long Ưng nhớ tới “Tiểu Quốc Quả Dân” (tiểu quốc quả dân: là chế độ xã lý tưởng mà Lão Tử đưa ra, nước nhỏ, dân ít, mới dễ bề thống trị) của Lão Tử Lý Nhĩ, bất kỳ mọi việc đi ngược lại với đạo lý này và phát triển không ngừng nghỉ thì ngay cả những sinh vật khác ngoài con người cũng đều gặp nạn.

Thúc ngựa xuống dốc, Tuyết Nhi hưng phấn tung bốn vó, dốc toàn lực băng đi dưới ánh mặt trời gay gắt. Cảm giác giống như đang chạy trên vùng ban hoang mạc ở cao nguyên phía nam vậy. Khi mặt trời xuống núi, gió lạnh từng cơn ập tới. Không khí như mỏng hơn, với thể chất của Long Ưng, cũng cảm thấy sức lực tiêu hao nhanh hơn khi ở cao nguyên.

Long Ưng không dám để Tuyết Nhi quá vất vả. Hắn tìm đến một lòng sông khô cạn, nghỉ ngơi trong một hang động có thể tránh gió.

Long Ưng lấy cỏ và nước muối loãng cho Tuyết Nhi. Mỹ Tu Na Phù thì nhặt cỏ khô lại đốt lửa. Họ ăn ba loại bảo vật của mục dân bên cạnh đám lửa.

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Ngon không?

Long Ưng cười nói:

- Có mỹ nhân tóc vàng của ta ở cạnh, đồ ăn khó nuốt nhất cũng trở thành thức ăn ngon.

Mỹ Tu Na Phù sẵng giọng:

- Thế tức là rất khó nuốt phải không!

Long Ưng nói:

- Không! Đối với những thức ăn điểm tâm trước món chính, đây đã là thứ rất ngon rồi.

Mỹ Tu Na Phù không hiểu:

- Đâu có món chính chứ? Ở nơi quỷ quái này, dù là thợ săn giỏi nhất cũng chẳng săn được gì.

Long Ưng đắm đuối nhìn cơ thể đầu đặn của nàng, không đáp lại câu hỏi.

Ngay lập tức Mỹ Tu Na Phù đỏ mặt, ánh mắt đầy tia nóng bỏng. Nàng liếc tình tứ sang phía hắn, rồi xấu hổ cúi đầu, vô cùng hấp dẫn lòng người.

Long Ưng nói:

- Nàng cũng lần đầu tiên đến đây, sao lại biết đường?

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Người sống trên cao nguyên, từ nhỏ đã thích ngắm núi. Giờ đây chúng ta đang đi trên khu vực Khương Đường cách thành La Ta xa nhất, để tránh kẻ địch. Bên trái là núi Côn Lôn, ngọn cao nhất là núi Ulugh Muztagh rất dễ nhận ra. Ngày kia chúng ta có lẽ có thể đến khu song hồ, chúng ta gọi hai hồ lớn đó là “Hồ tỷ muội”, đó là nơi duy nhất chúng ta có thể bổ sung nước và lương thực.

Long Ưng chau mày nói:

- Có lẽ kẻ địch sẽ đoán được chúng ta đi đường thiên về hướng phía bắc để tránh chúng, và hồ tỷ muội sẽ là nơi bắt buộc phải đi qua.

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Vì vậy chúng ta nhất định phải tới đó trước chúng một bước, và rời đi trước khi kẻ địch ập đến.

Long Ưng nhớ đến Bạch Đế Văn và Mịch Nan Thiên vẫn hơi sợ hãi.

Hắn không phải lo cho mình, mà là lo cho Mỹ Tu Na Phù. Nghĩ đến tình cảnh đáng sợ nàng bị kẻ địch vây đánh trong khi hắn không thể phân thân thì đau lòng không thôi.

Hắn không dám coi thường kẻ địch nữa. Bạch Đế Văn và Mịch Nan Thiên đều là những kẻ chuyên nghiệp trong việc truy lùng dấu tích, chẳng ai dám khẳng định rằng liệu chúng có tới bên hồ tỷ muội để chờ hắn và Mỹ Tu Na Phù hay không.

Long Ưng nói:

- Hôm trước chúng ta đã chậm mất một đêm, nếu đối phương đi cả ngày và đêm, có thể sẽ đi trước chúng ta rồi.

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Nhưng Tuyết Nhi đã chạy rất nhanh rồi mà!

Long Ưng nói:

- Dù nhanh đến đâu cũng phải cõng đến hai người. Còn kẻ địch thì có thể đổi ngựa ven đường, có thời gian một đêm, đi nhanh hơn chúng ta là việc hoàn toàn có thể. Nếu ta đoán không lầm, hai ngày sau khi chúng ta đến hồ tỷ muội, sẽ bị rơi vào muôn trùng nguy hiểm.

Mỹ Tu Na Phù thất vọng nói:

- Liệu chúng ta có nên xuất phát đi ngay lập tức không?

Long Ưng lấy ra đệm lông cừu, bọc người Mỹ Tu Na Phù rồi ôm nàng mà nói:

- Một đêm gió lớn thế này, mọi dấu chân và mùi vị đều bị cuốn đi cả. Vì vậy chúng ta giống như biến mất đột ngột. Ta không muốn người ta theo dõi phía sau mình cả ngày lẫn đêm như những bóng ma, vì vậy ta nghĩ ra một phương pháp ngu ngốc nhất, để giễu cợt những kẻ địch càng ngu ngốc hơn kia. Khi đám ngốc đó đợi mãi mà không thấy gì, sẽ tưởng rằng chúng ta đi qua hồ tỷ muội mà không vào đó, rồi sẽ đuổi theo phía đông. Lúc đó tiểu đệ có thể cùng Mỹ Tu Na Phù tiếp tục vui vẻ trong nước rồi. Ha ha! Sướng thật!

Mỹ Tu Na Phù cười khanh khách, vô cùng xinh đẹp. Với nàng, chuyện vui nhất trong thế gian, là được yêu thương nồng nàn sống cùng Long Ưng, và tiếp tục ở bên cạnh hắn mãi mãi.

Một tay Long Ưng thò vào tấm đệm lông cừu, sờ lung tung, còn giả bộ nói:

- Tại sao dây lưng và cúc đều biến mất cả rồi?

Gương mặt trắng của Mỹ Tu Na Phù ngay lập tức đỏ bừng lên, nàng nũng nịu:

- Chàng cố ý.

Long Ưng thể hiện thái độ vô lại:

- Đây là lần đầu tiên ta sờ người phụ nữ, làm sao có thể biết cởi sạch quần áo của nàng thế nào?

Mỹ Tu Na Phù kêu lên một tiếng yêu kiều, rồi nằm vào lòng hắn, cơ thể nóng bừng, mùi thơm bay ra khắp nơi.

Long Ưng thầm nghĩ, mặc dù phải đợi ba, bốn ngày ở nơi không bóng người này, cũng không hề cô đơn chút nào. Hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình. Nếu là trước kia, hắn đâu thể kiên nhẫn như vậy. Nhất định hắn sẽ nghĩ ra đủ mọi cách, đấu trí tranh hùng với kẻ địch, không thèm để ý xem kẻ địch mạnh đến đâu.

Điều Long Ưng không thể ngờ là, hắn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi ba ngày thoải mái với Mỹ Tu Na Phù. Nhưng nơi tuyệt vực không một bóng người này lại thể hiện uy phong với họ, khiến họ cảm nhận được tại sao Khương Đường lại là nơi hung tàn mà người và động vật đều không đến.

Buổi tối hôm đó, bầu trời vốn trong vắt đột nhiên trở mặt, mây đen vần vũ, không phải chỉ một mưa bình thường dội xuống mà là mưa đá.

Long Ưng không thèm để ý, trốn trong sơn động làm chuyện không bao giờ chán, nói những lời tình yêu mà không thể để người thứ ba nghe thấy với Mỹ Tu Na Phù.

Trước khi trời sáng, đột nhiên có tuyết lớn, khiến Long Ưng nhìn trân trối.

Tính thời gian, có lẽ giờ là tháng 4, 5, đại thảo nguyên phía dưới vẫn nở đầy hoa cỏ. Vậy mà bên này lại bị băng phong tỏa nghìn dặm, tuyết bay khắp nơi. Vùng hoang dã trở thành đất tuyết, nhìn thì đẹp, nhưng tuyết lớn đã lấp cả những cành cây khô, muốn đốt lửa cũng không lấy củi ở đâu được. Hai người lại chỉ ngồi một chỗ không làm gì, người và ngựa đều rét không chịu nổi.

Nhìn gió tuyết tràn ngập, đi cũng không được, ở lại trong động chịu rét cũng không xong, Long Ưng nói:

- Tuyết ngừng là chúng ta khởi hành ngay.

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Không sợ gặp phải kẻ địch trên đường sao?

Long Ưng nói:

- Sợ chứ. Trong số kẻ địch nhất định có người biết đường và biết cả về sự biến hóa khôn lường của thời tiết Khương Đường, vì vậy chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn chúng ta. Mặc dù hai bên chưa đánh nhau, nhưng chúng ta đã rơi vào thế hạ phong.

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Phải làm thế nào đây?

Long Ưng đứng dậy, ôm lấy cổ ngựa Tuyết Nhi đang thò tới, nói:

- Đây gọi là biết mình biết người. Ưu thế lớn nhất của chúng ta là có Tuyết Nhi. Nó còn mạnh mẽ hơn cả bò Tây Tạng, và chịu được sương tuyết hơn. Nhưng không thể cứ đứng bất động thế này, phải khiến nó được chạy nhảy, mới có thể giữ cho máu chảy trong cơ thể nó. Ta không tin rằng đêm qua kẻ địch có thể đi tiếp. Hì! Không bằng chúng ta hãy khởi hành trong tuyết, so bì tốc độ ngựa với kẻ địch, dùng điểm mạnh của ta để chống lại điểm yếu của địch.

Mỹ Tu Na Phù cuốn đệm lông cừu đứng lên rồi nói:

- Chỉ cần trốn trong lòng chàng, Mỹ Tu Na Phù không sợ gió tuyết gì hết. Trận tuyết lớn thế này, ngựa của kẻ địch sao chịu đi tiếp?

Long Ưng vỗ trán nói:

- Ta đã quen cưỡi Tuyết Nhi, chưa từng nghĩ những con ngựa khác lại kém đến vậy. Ha ha! Đây là cơ hội tốt để sống sót. Mỹ nhân đến đây nào! Hãy để chúng ta dạo chơi trong gió tuyết Khương Đường.

Hai người một ngựa, dũng cảm tiến lên trong cơn tuyết lớn.

Giờ đây có thể nói là Long Ưng và Tuyết Nhi cùng phấn đấu. May mà Long Ưng hiểu rõ về tình hình của Tuyết Nhi, lúc chậm lúc nhanh, để Tuyết Nhi có thể phục hồi thể lực.

Từng trận gió lạnh thấu xương mang theo từng hạt tuyết đập vào mặt họ. Nhưng Tuyết Nhi, con ngựa được mệnh danh “Tà Đế của ngựa” càng chạy càng hưng phấn, càng chạy càng nhanh. Nghĩ đến ngày trước Tuyết Nhi cõng hắn chạy ra ngoài sa mạc, Long Ưng cũng không thấy lạ về điều này nữa.

Mỹ Tu Na Phù cuộn chặt mình trong tấm đệm lông cừu dày, ngồi ngược lại với đầu ngựa, hai tay ôm lấy eo Long Ưng. Nàng vùi đầu vào cổ hắn, rồi ngủ ngon lành, không biết gì nữa.

Cũng không biết đã bao lâu rồi, mặt trời lại xuất hiện, người và ngựa trở nên ấm áp, quần áo và lông ngựa đều khô mát chỉ chưa tới nửa canh giờ.

Long Ưng thầm nghĩ chết rồi, chẳng phải kẻ địch đã có thể tiếp tục lên đường rồi hay sao? Tương lai ngay lập tức trở nên tối mịt. Tình hình bây giờ rất cổ quái, hai bên đều không biết vị trí của đối phương. Điểm duy nhất Long Ưng vượt đối phương, là có thể dựa vào cảm giác nhanh nhạy để cảm nhận được hắn đang ở cùng một nơi với kẻ địch.

Mỹ Tu Na Phù nóng quá tỉnh dậy, nàng bỏ lớp đệm ra, giơ chân, rồi nhanh nhẹn kẹp lấy eo Long Ưng, hôn hắn. Sau nụ hôn, nàng cười quyến rũ nói:

- Đây là tư thế tốt nhất trên lưng ngựa.