Quyển 4 – Chương 167: Trí tuệ đánh tan cường địch.
Nếu Long Ưng chỉ tấn công Bạch Đế Văn, thì đây sẽ là sách lược chính xác nhất. Khi chiếm được cơ hội ra tay trước, có thể Bạch Đế Văn cho tới tận lúc chết cũng không ra tay phản đòn được. Nhưng giờ đây nếu Long Ưng dốc toàn lực đối phó với Bạch Đế Văn, đồng thời coi Mịch Nan Thiên lợi hại hơn Bạch Đế Văn rất nhiều lần kia như không tồn tại vậy, thì sẽ là tự lao đầu vào cái chết.
Hai tay của Long Ưng lao ra từ trong ống tay áo, đánh về phía Bạch Đế Văn. Lúc này kiếm của Mịch Nan Thiên đã cách hắn không tới một trượng, kiếm khí lạnh băng bao trùm lên cả đối thủ.
Bạch Đế Văn cũng rất lợi hại. Thấy tình thế không ổn, y thu trảo thành quyền, rồi tung ra cả hai quyền. Mặc dù bị thương chút ít, nhưng phải hóa giải thế tấn công kẻ địch. Rồi lại lợi dụng sức mạnh đang lao từ không trung xuống, đột kích một cách mạnh mẽ. Bởi lẽ dù võ công không kém hơn so với Long Ưng, nhưng y cũng khó mà chiếm được thế thượng phong.
Long Ưng biết rõ rằng Bạch Đế Văn không muốn đỡ lại một chiêu của hắn, mà là khi hai tay giao nhau, sẽ đẩy lực đạo của hắn sang một bên. Hắn bèn tung người lùi lại phía sau, để Mịch Nan Thiên đang đánh tới từ bên cạnh đối mặt với mình. Nếu như Long Ưng bị Mịch Nan Thiên chộp lấy không buông, Bạch Đế Văn sẽ lấy lại sức, và giờ chết của Long Ưng đã tới.
Trước khoảnh khắc bốn nắm đấm đâm sầm vào nhau như tia lửa, sự thay đổi đã xuất hiện. Hai nắm đấm Long Ưng đang tiến công về phía Bạch Đế Văn, không còn là nắm đấm nữa, mà là một thứ bắn từ trong ống tay áo ra. Tả càn hữu khôn mà Đỗ Phục Uy “Giang Hoài” dùng để tung hoành thiên hạ năm xưa, đã được Long Ưng một lần nữa biểu diện lại đòn giết Mạc Vấn Thương, nhưng lần này trực tiếp và hiệu nghiệm hơn lần trước.
Hai mắt Bạch Đế Văn không giấu được sự kinh hãi. Dù là thời gian hay cách ứng phó, y đều đã quyết định sai, nhưng không thể đổi chiêu được nữa.
Mịch Nan Thiên cũng giật mình, ngay lập tức chiêu thức của y không tiếp tục được nữa. Nhưng y cũng không thể đổi chiêu để đối phó.
Cuộc đấu giữa cao thủ quyết định bằng tích tắc.
Kình khí nổ vang.
Hai miếng bảo vệ tay đâm thẳng vào hai quyền của Bạch Đế Văn. Ma Khí sắc nhọn xâm nhập. Nếu Bạch Đế Văn không dùng sức mạnh phòng vệ, thì sẽ không bị thương nặng đến vậy. Giờ đây vẽ hổ lại giống chó, Ma Kình trong Tụ Lý Càn Khôn tập trung cao độ, khiến cho y không thể phòng vệ nổi, và Bạch Đế Văn còn một chút nữa mới đạt đến công hành viên mãn, tập trung được toàn lực lượng. Ngay lập tức, Bạch Đế Văn hự lên một tiếng, rồi bay ra ngoài, phun ba đợt máu trong không trung. Cảnh tượng đó có thể thấy rằng sách lược của Long Ưng thành công đến đâu.
Đinh!
Long Ưng mượn lực phản chấn của Bạch Đế văn, lao về phía vũng bùn bên cạnh dòng sông như một chiếc đinh. Đầu tiên hắn phun ra một ngụm máu tươi, bắn thẳng vào mặt Mịch Nan Thiên, rồi lại dùng Tả Kiền đỡ lấy nhát kiếm đối phương bổ tới.
Mịch Nan Thiên phun ra một chút khí, thổi bay “Huyết Tiễn” của Long Ưng. Lòng y thầm vui, mặc dù Bạch Đế Văn nhất thời không thể phản kích lại nữa, nhưng Long Ưng cũng bị sự phản chấn của Bạch Đế Văn làm cho bị thương, khiến y kiếm được món hời lớn. Y không tiến công mà lùi lại, lấy kiếm hộ thân. Chỉ cần bộc phát kiếm thế thêm lần nữa, là y có thể cuốn Long Ưng vào trong, và đối thủ không còn không gian để hồi lại nữa.
Ầm!
Bạch Đế Văn ngã xuống một đám cỏ cách đó bốn trượng, suýt nữa thì chổng vó lên trời.
Chính trong thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết này, Tả Kiền Hữu Khôn của Long Ưng thu vào trong ống tay áo. Ngay trước lúc Mịch Nan Thiên thu hồi bảo kiếm hộ thân, chuẩn bị tấn công tiếp, hắn tiếp cận Mịch Nan Thiên như một cơn lốc. Hắn nhắm mắt lại, vận hết sức lực toàn thân triển khai đợt tấn công dồn dập sắc bén, không một kẽ hở với kẻ địch. Mỗi bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành một vũ khí giết người sắc bén.
Mịch Nan Thiên không còn kịp ngỡ ngàng, làm sao y có thể ngờ được rằng đối phương đã bị thương, mà vẫn đoạt được cơ hội ra tay trước, chiếm thế chủ công. Không còn cách nào khác, y đành vất bỏ thanh trường kiếm giờ đã không còn tác dụng gì, để dùng tay không ứng phó lại với Long Ưng.
- Bịch bịch, bụp bụp!
Tiếng kình khí đập vào nhau vang lên không ngớt. Hai người đều dịch trái né phải trong phương viên khoảng một dặm bằng thân pháp nhanh như ma quỷ, lúc chậm lúc nhanh, đấu tay đôi với nhau.
Một lát sau, Mịch Nan Thiên đã không chịu nổi nữa.
Hóa ra Long Ưng đánh không hề tính toán vào bàn tay, bắp tay, khuỷu tay, đầu gối và chân của y. Chỉ cần đánh trúng đối phương là được.
Chỉ giao đấu trong phút chốc, Mịch Nan Thiên đã trúng gần chín chiêu của Long Ưng nhưng y cũng đánh lại Long Ưng tám nhát, hai bên dựa hoàn toàn và chân khí hộ thể để chống chọi, vết thương của hai bên cũng không ngừng nặng hơn.
Đây chính là mục đích của Long Ưng trước khi tấn công. Đó chính là lợi dụng đặc tính thần kỳ hồi phục nhanh của Ma Chủng, để đánh lưỡng bại câu thương. Chỉ cần không bị thương nặng như đối phương, trận chiến này có thể coi như hắn đã thắng. Dù hắn có bị thương nặng cũng có Tuyết Nhi đưa hắn rời đi, đối phương sau khi bị thương chỉ có thể giương mắt nhìn hai người bọn họ cưỡi ngựa đi mất.
Đây là sách lược tốt nhất trong tình huống không còn cách nào khác.
Hai người này quá ư lợi hại, bất kỳ một lỗi nhỏ nào, hoặc sự tính toán sai lệch nào, hắn và Mỹ Tu Na Phù đều đừng nghĩ đến việc sống mà rời khỏi đây.
Bạch Đế Văn mở hai mắt ra, hồi phục lại tinh thần.
Chính vào thời khắc trước khi Bạch Đế Văn đứng dậy, Long Ưng dùng vai đỡ lại một chưởng của Mịch Nan Thiên, Tụ Lý Càn Khôn bay ra, tấn công như mưa bão về phía đối thủ với một uy thế khác.
Mịch Nan Thiên biết rằng chỉ cần đánh với Long Ưng thêm chút nữa, để Bạch Đế Văn hồi phục lại được chút sức chiến đấu và tham gia vào, nhất định có thể dồn Long Ưng vào chỗ chết. Y rất tự tin mình có thể làm như vậy. Chính trong thời khắc quan trọng này, công pháp của Long Ưng biến đổi lớn, chân khí tập trung cao độ. Sau khi y đỡ bốn, năm đòn, không thể tiếp tục được nữa, đành phải lùi lại phía sau. Y biết rằng điều này toàn bộ là do Long Ưng tạo nên, nhưng lại không làm cách nào khác được.
Long Ưng ngã nghiêng về phía sau.
Khi Bạch Đế Văn bật lên từ đám cỏ, Long Ưng thi triển kỳ kỹ Đạn Xạ, trong chớp mắt đã bay ra xa hơn mười trượng, rồi hắn lộn nhào, hạ xuống mặt đất, sau đó chạy về phía đầu dòng sông, và huýt sáo gọi Tuyết Nhi.
Bạch Đế Văn điên cuồng đuổi theo. Mịch Nan Thiên vừa phun ra một ngụm máu tươi, cũng nhặt bảo đao của y vất đi trước đó, rồi đuổi theo cùng.
Phía trước vang lên tiếng vó ngựa.
Khi Bạch Đế văn đuổi đến đầu dòng, vừa nhìn thấy Long Ưng nhảy lên lưng ngựa, ôm lấy mỹ nữ tóc vàng, chạy nhanh như chớp.
Long Ưng tỉnh lại sau khi được nghỉ ngơi, hắn phát hiện ra rằng mình vẫn ôm chặt lấy eo Mỹ Tu Na Phù đang thúc ngựa. Mở mắt ra nhìn, hóa ra họ đang ở vào vùng đất bằng thảo nguyên giữa hai dãy núi, hèn gì Tuyết Nhi có thể tung vó chạy thoải mái như vậy.
Ghé đến bên tai người đẹp tóc vàng, hắn thở nhẹ:
- Thật nguy hiểm! Hai tên đó rất lợi hại, suýt nữa thì lấy mất cái mạng nhỏ của ta.
Mỹ Tu Na Phù thấy hắn tỉnh lại, vui mừng nói:
- Phu quân đã khá hơn chút nào chưa? Vừa rồi nhìn chàng thật đáng sợ, người đầy vết máu, khiến người ta bật khóc.
Long Ưng hít mùi hương thơm trên mái tóc vàng của nàng, mơ màng nói:
- Khá hơn nhiều rồi! Mẹ kiếp! May mà chúng bị thương nặng hơn ta!
Rồi hắn lại tả lại hình dáng hai người với họ.
Mỹ Tu Na Phù ngạc nhiên nói:
- Một người là Bạch Đế Văn, người kia thực sự là Mịch Nan Thiên người Thổ Hỏa La. Chúng đã giết rất nhiều người của chúng ta! Phu quân à! Chàng không những không sợ chúng, mà còn đánh chúng bị thương nữa.
Long Ưng cảm thấy vó ngựa của Tuyết Nhi lúc lên lúc xuống. Bên tai đầy tiếng gió, trong lòng hắn lại có người đẹp mà mình yêu thương, gần như hắn đã quên mất hiểm cảnh của chính mình.
Hắn nói:
- Kẻ địch sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đây là đâu vậy? Bảo bối ngoan muốn dẫn ta đi đâu?
Mỹ Tu Na Phù ngửa về sau hôn hắn, rồi kiều diễm nói:
- Đừng coi thường bảo bối ngoan của chàng. Ta đi men theo dòng sông, không để lại vết tích gì, rồi lại thỉnh thoảng chạy lên thảm cỏ, lòng vòng một lát lại quay về tuyến đường cạnh sông, và dùng thủ pháp đặc biệt để bố trí nghi trận, kẻ địch làm sao có thể đi theo chúng ta dễ dàng vậy được?
Long Ưng ghé lên gương mặt nõn nà của nàng, nói:
- Đây là chỗ nào?
Mỹ Tu Na Phù nói:
- Chúng ta đã đi qua Ban Công Thác rồi, hiện đang đi về phía hồ Minh Mã Trà Tạp ở phía đông Ban Công Thách. Khu vực này là một nơi tốt để dân du mục tập trung. Cảnh sắc rất đẹp, bốn phía của hồ lớn có vô số hồ nhỏ. Ta đã phát hiện ra một cái thác rất đẹp ở góc hẻo lánh, đêm nay chúng ta sẽ ngủ một đêm yên lành cạnh thác. Tuyết Nhi thật giỏi, chạy đường dài như vậy mà không hề lộ vẻ mệt mỏi.
Long Ưng đang truyền Ma Khí cho Tuyết Nhi rồi nói:
- Vừa nghe đã muốn đến cái thác nàng nói rồi, chúng ta cùng tắm trong thác nhé.
Mỹ Tu Na Phù lo lắng:
- Không cần nghỉ một đêm sao?
Long Ưng nói:
- Nàng quá coi thường người dàn ông của mình rồi, nhất định rằng mỹ nhân sẽ nhận đủ cả đêm, sáng mai không tài nào dậy nổi.
Mỹ Tu Na Phù lộ vẻ kiều diễm, ngọt ngào nói:
- Chàng muốn làm gì Mỹ Tu Na Phù người ta cũng đồng ý. Mỹ Tu Na Phù vừa thích sự dịu dàng ân cần của Ưng gia, cũng thích sự thô bạo lỗ mãng của Ưng gia.
Long Ưng thầm nghĩ, yêu cuồng nhiệt có lẽ là thế này đây. Không những thích nói gì cũng được, mà cả ngày cũng không nói hết những lời tình cảm. Hắn nói:
- Có lẽ đêm nay sẽ yên bình, hoàn toàn thuộc về chúng ta. Có điều khi kẻ địch dùng bồ câu đưa thư để thông báo cho các nơi, kẻ địch có thể chặn chúng ta lại ở bất kỳ nơi nào, con đường đến Chúng Long Dịch không hề dễ.
Một đám linh dương đi phía trước, thấy người ngựa của họ băng tới, bèn ngoan ngoãn dạt ra hai bên, trông chúng như đang chạy lại như đang bay, đẹp vô cùng.
Mỹ Tu Na Phù nói:
- Nơi duy nhất có thể tránh sự đuổi bắt của kẻ địch là Khương Đường – nơi có cái tên cao nguyên trên cao nguyên, và cũng là vùng không có người ở. Vùng đất đó cằn cỗi kéo dài nghìn dặm, không một bóng người, chỉ ở vùng biên giới gần sông Yarlung Tsangpo mới có thôn làng và mục dân.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Không ngờ lại có một nơi như vậy, nghe ra thì hơi giống với đại sa mạc Taklimakan được gọi là “biển chết”.
Mỹ Tu Na Phù cười nói:
- Điều chàng so sánh rất chính xác, Khương Đường chính là sa mạc Taklimakan trên cao nguyên.
Chỉ cần nghe thấy hai chữ “sa mạc”, trong lòng Long Ưng đã thầm gọi mẹ, càng không cần nói đến Taklimakan – “sa mạc trong sa mạc”, hắn vẫn sợ hãi nói:
- Tại sao lại có khu vực đáng sợ sánh được với sa mạc chứ?
Mỹ Tu Na Phù nói rất thành thạo:
- Từ bắc đến nam Khương Đường dài cả nghìn dặm, đông tây thì vượt cả 1500 dặm, chiếm gần một nửa lãnh thổ Thổ Phiên chúng ta. Vì địa hình hiểm trở, lạnh giá khô hanh, ở đó lại không hít thở bình thường được, nên bị chúng ta gọi là vùng đất chết. Hì hì! Đun nước ở đó rất khó sôi, chậm hơn nhiều so với ở chỗ khác.
Long Ưng nghi ngờ nói:
- Nàng có chắc sẽ qua được vùng đất chết rộng lớn đó không?
Mỹ Tu Na Phù đắc ý nói:
- Trong lúc đợi chàng, người ta đã tính toán xong về tuyến đường trở về, và chuẩn bị đầy đủ rồi. Hai bao lớn treo ở trái và phải Tuyết Nhi, một bao là quần áo, một bao còn lại là ba bảo bối mà mục dân bắt buộc phải chuẩn bị khi đi đường xa.
Long Ưng vui vẻ:
- Là ba bảo bối gì?
Mỹ Tu Na Phù nói:
- Đó là Ta Ba (một loại thức ăn chính của mục dân Tây Tạng), bơ và áo da dê. Ăn một chút là no bụng, đủ để chúng ta đi qua Khương Đường.
Long Ưng nói:
- Ta Ba là thứ tốt gì vậy?
Mỹ Tu Na Phù giải thích:
- Ta Ba là một loại thức ăn, đảo chín lúa mỳ lên, rồi nghiền thành bột, khi ăn chỉ cần quấy với trà hoặc bơ là được, ngon vô cùng.
Mỹ Long cảm thấy rất vui, những lời nói bình thường giản dị đó rất ấm lòng. Bị nàng ảnh hưởng, đối với hắn, dường như Khương Đường cũng không còn gì đáng sợ nữa.