Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 152: Huynh đệ họ Trương




Rồi hắn nói:

- Vi phi là người thế nào?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Nàng ấy mới hơn 30 tuổi, vô cùng xinh đẹp, nhưng lại thông minh kiên cường, là một người phụ nữ có dã tâm. Thánh thượng hoàn toàn không thích nàng ấy. Vi phi rất muốn gặp ngươi đấy!

Long Ưng thầm nghĩ, rất có thể Võ Chiếu đã nhìn thấy bóng dáng của mình trên người nàng ta, nên mới nảy sinh tâm lý bài xích nàng ấy.

Hắn ngạc nhiên nói:

- Nàng ấy biết tiểu đệ sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nó:

- Trong thiên hạ này có ai không biết Ưng gia của chúng ta chứ? Trước kia quân đội Đại Chu ta đối đầu với Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh của Khiết Đan, lần nào cũng bại trận. Cái tên của chúng có thể dọa trẻ con nín khóc trong đêm. Nhưng Ưng gia của chúng ta vừa đến Tái ngoại, đã sai người đem đầu của Tẫn Trung về. Ngươi không biết ngày hôm đó Thần Đô náo nhiệt đến mức nào. Mọi nhà đều giăng đèn kết hoa, đốt pháo, cả thành đều mừng vui khôn xiết. Người ta thì nhớ ngươi đến chết, đêm nay không cho ngươi đi đâu.

Long Ưng véo khuôn mặt của nàng rồi nói:

- Hóa ra Thượng Quan đại nhân rung động vì ta giết người ư.

Thượng Quan Uyển Nhi lườm hắn rồi nói:

- Tiếp theo đó là tin vui ngươi đại phá Tôn Vạn Vinh được báo về, tất cả mọi người đều sung sướng đến mức điên lên. Từ hoàng cung đến hoàng thành, từ hoàng thành đến trong thành, mọi người đều ăn mừng thâu đêm, pháo hoa chiếu sáng khắp cả Thần Đô. Thánh thượng mở tiệc lớn cùng chúng thần tại thần cung Vạn Tượng, số lần mời rượu trên cả trăm lần, hầu như mọi người đều uống say.

Long Ưng nhận lấy nụ hôn chủ động của nàng mà hồn bay phách lạc.

Thượng Quan Uyển Nhi thở gấp nói:

- Về trận đại thắng lần này, Uyển Nhi hiểu rõ nguyên nhân của nó hơn bất kỳ ai. Tất cả là do Thánh thượng quyết định nhanh, phế quân chức của hai người họ Võ, rồi lại cắt quyền chủ soái của Lương vương, khiến quân quyền hoàn toàn rơi vào tay Long đại ca. Chuyện này cũng khiến cho Uyên Nhi hiểu ra ra tại sao Quốc lão và những người khác lại phản đối con cháu họ Võ đứng quyền đến vậy. Long Ưng à! Uyển Nhi quyết định về sau sẽ ngoan ngoan nghe lời ngươi, làm việc cho ngươi.

Long Ưng nói:

- Có phải là Uyển Nhi phản Lương vương để đi theo tiểu đệ không?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Đó là hai việc khác nhau. Lương vương không phải là người như Long đại ca nghĩ đâu, ngài rất khác so với Ngụy vương. Từ lúc bắt đầu, ngài đã không coi ngươi là kẻ địch, đừng nhìn ngài như nhìn Ngụy vương.

Long Ưng thầm nghĩ, thực sự rất khó coi Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự là một phường với nhau. Nhưng vấn đề này phải lấy suy nghĩ của Bàn công công làm chuẩn. Hắn bèn nói:

- Nói xong chính sự chưa?

Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt nói:

- Ngươi có thể tìm một thời gian đến Phòng Châu không?

Long Ưng giật mình, nói:

- Uyển Nhi có biết rằng nàng nói vậy đồng nghĩa với việc phản lại Thánh thượng không?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Không phải là con cháu họ Võ, thì là tông thất Lý Đường. Uyển Nhi chẳng để ý đến điều gì hết, chỉ nguyện làm việc theo ý của Ưng gia.

Long Ưng đứng dậy, ôm bổng nàng lên mà nói:

- Bây giờ tiểu đệ không biết thuật phân thân, chỉ biết chạy về khuê phòng của Thượng Quan đại nhân mà thôi. Hì! Giường của Uyển Nhi ở đâu vậy!

Thượng Quan Uyển Nhi kêu lên một tiếng, tay ôm lấy cổ hắn rồi xin:

- Để người ta xuống, Uyển Nhi dẫn ngươi đi được không? Bị người khác nhìn thấy không hay!

Long Ưng nhìn ngực nàng phập phồng, trong lòng hừng hực như lửa đốt. Hắn lại nghĩ đến thời gian không còn nhiều nữa, dù gì cũng phải trở lại Cam Thang Viện trước giờ Tý, bèn để nàng xuống đất.

Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng đặt tay vào trong bàn tay hắn, dẫn hắn về nội đường.

Long Ưng ngồi vào ghế, nhìn ngọn đèn cung đình lục giác mà Thượng Quan Uyển Nhi thắp ở bên giường. Ngửi mùi thơm thoang thoảng phát ra từ chăn gối và cơ thể Thượng Quan Uyển Nhi, cả người hắn như được thả lỏng, giống như đã uống một viên thuốc quên sầu vậy.

Khuê phòng của đại tài nữ đều dùng đồ làm từ gỗ lim. Giường thêu đặt ở giữa, rèm cửa thả xuống như mây từ trụ nhà. Lúc này người đẹp thả chiếc trâm cài đầu xuống, rồi lại đặt chiếc trâm vào một chiếc hộp gỗ khắc hoa, sai đó lấy lược ra, chải mái tóc đen nhanh dài tới ngực như dòng thác của mình. Nhìn nàng thể hiện một vẻ đẹp khác của mình qua hai lớp vải voan mỏng, thực tế và mộng tưởng như sát lại với nhau.

Từ khi tranh luận vấn đề kế tục hoàng tự với Võ Chiếu, rồi lại biết được Pháp Minh có thế thân, hắn như trở thành một cánh cung bị kéo căng đến cực hạn. Mãi đến giờ đây Long Ưng mới có thể thả lỏng hoàn toàn.

Thượng Quan Uyển Nhi thướt tha đến trước mặt hắn. Đến tận khi đùi nàng chạm vào đầu gối hắn, nàng ngồi vào lòng Long Ưng, hai tay ôm lấy cổ hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Long Ưng vén chiếc váy dài của nàng lên, rồi vuốt ve đôi chân trắng muốt, thướt tha của nàng một cách yêu thích.

Người đẹp buông khỏi môi hắn, run rẩy dưới từng cái vuốt ve của hắn, vừa thở gấp vừa nói:

- Việc Thánh thượng lập Võ Thừa Tự làm thái tử nhất định sẽ được thực hiện. Long đại ca có cách gì để đối phó?

Long Ưng thầm nghĩ hắn không có cách gì với việc này, chỉ đành dựa vào mệnh trời, xem những lời dự đoán của Bàn công công với Mặc Xuyết có ứng nghiệm hay không. Có điều dù Mặc Xuyết từ chối việc hôn nhân, Võ Chiếu vẫn có thể nói rằng điều này không có liên quan gì đến vận may của Võ Thừa Tự, tiếp tục làm theo ý của mình. Dừng bàn tay lại, hắn nói:

- Uyển Nhi có cách gì không?

Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:

- Long đại ca đã từng nghĩ tới anh em họ Trương chưa?

Long Ưng không hiểu:

- Anh em họ Trương cùng một giuộc với Võ Thừa Tự, nghĩ tới chúng thì có ích gì?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Đương nhiên không phải như vậy. Từ sau Tiết Hoài Nghĩa, anh em họ Trương đã trở thành người được Thánh thượng sủng ái nhất. Ngay cả con cháu họ Võ cũng phải nể mặt họ, nhưng nếu nói về công lao thành tích, hai người này không thể bằng với con cháu họ Võ. Quyền vị của huynh đệ họ đều là do Thánh thượng ban cho, rất nhiều người coi thường họ, chẳng có ai phục họ hết. Dù là họ Võ hay họ Lý nắm quyền, họ cũng đều không có kết cục tốt đẹp. Vì vậy đừng nhìn vào vẻ ngoài hào nhoáng của họ, thực ra lòng họ đầy sự ưu lo, chỉ là không để người ngoài biết.

Long Ưng chưa từng nghĩ đến mặt phía sau sự hoàng kim của Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi. Hắn vừa cảm thấy điều này thật sự mới mẻ, vừa thấy có lý. Có lẽ Thượng Quan Uyển Nhi hiểu về mảng này hơn Bàn công công. Có Thượng Quan Uyển Nhi đồng nghĩa với việc hắn có thêm một đôi mắt, nhìn vấn đề phức tạp trong cung từ một góc độ khác.

Hắn mừng rỡ nói:

- Uyển Nhi có ý kiến gì hay?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Nếu như huynh đệ họ Trương muốn giữ quyền vị, thì có hai lựa chọn, một là ủng hộ họ Võ, hai là ủng hộ họ Lý.

Long Ưng nói:

- Giờ đây dường như họ đã chọn việc ủng hộ họ Võ.

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Phải nói từ hai phương diện. Nếu nói về việc hiểu rõ thánh ý, họ hơn bất kỳ người nào, vì họ biết rằng Thánh thượng nghiêng về phía Võ Thừa Tự, nên bắt buộc phải đứng về phía y. Nhưng họ biết rõ Võ Thừa Tự là loại người thế nào hơn cả ta và ngươi, bởi y vừa cay nghiệt thiếu tình cảm, vừa khó dựa dẫm. Giờ đây Võ Thừa Tự bắt buộc phải nịnh nọt huynh đệ họ Trương, nhưng một khi y nắm quyền chắc chắn sẽ đối xử không ra gì với họ, để xóa đi nỗi hổ thẹn và hận thù.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Thượng Quan đại nhân suy nghĩ tinh tế, khắc họa rất chi tiết về mối quan hệ giữa Võ Thừa Tự và hai tên họ Trương. Nếu như Võ Thừa Tự lên được ngai vàng, hai tên họ Trương thực sự chỉ có họa mà vô phúc. Một phương diện khác là gì?

Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng nói:

- Long đại ca có biết tại sao Thánh thượng lại nhân cơ hội cấm túc công chúa không?

Long Ưng nói:

- Chẳng lẽ có nguyên nhân nào khác sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Trước kia công chúa cũng đã từng phạm lỗi rất nhiều lần, nhưng Thánh thượng đâu có phạt nàng, giờ đây đương nhiên là có mục đích. Công chúa là người của tông thất Lý Đường, là người có thể hoạt động công khai duy nhất. Dù là Lý Đán hay Lý Hiển, đều vô cùng tin tưởng nàng, vì vậy nàng cũng đã trở thành người đại diện cho Lý Hiển và Lý Đán.

Long Ưng đồng ý nói:

- Đúng là như vậy. Thánh thượng giam lỏng nàng, là để cấm nàng dùng thân phận mà đại diện cho tông thất Lý Đường rồi liên hệ với tất cả những người phản đối Thánh thượng thay ngôi Thái tử. Chiêu này của Thánh thượng quả là lợi hại.

Hắn đột nhiên nhớ tới bình rượu độc của Thái Bình công chúa, bởi lẽ nàng đã nhìn thấu tâm can Võ Chiếu, biết rằng Lý Đường không còn hi vọng gì nữa. Khi Võ Thừa Tự đăng cơ, toàn bộ tông thất Lý Đường còn lại sẽ chết rất thảm, nên nàng cố ý uống thuốc độc tự vẫn, không muốn nhìn thấy tình hình này tiếp tục phát triển.

Hắn đã đánh giá thấp Thượng Quan Uyển Nhi. Suy nghĩ của người phụ nữ này không hề kém hơn so với bất kỳ người nào mà hắn biết.

Nhưng nàng lại có thể giấu tài giỏi, đến tận trước khi mình hiến thân nàng mới chịu hiển lộ ra.

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Lần này ngươi giải trừ giam hãm cho công chúa, khiến mọi người đều biết rằng Ưng gia - người có sức ảnh hưởng lớn nhất với quân đội đã đứng về phía Lý Đường. Chỉ cần Ưng gia đồng ý cam đoan rồi hứa với huynh đệ họ Trương nếu Lý Hiển hồi triều làm Thái tử, họ có thể tiếp tục giữ quyền vị của mình thì nhất định họ sẽ đào ngũ, dựa vào bên chúng ta.

Long Ưng đau đầu:

- Ngày mai ta phải đi Trường An rồi, bao giờ mới nói được với họ về những điều quan trọng này?

Thượng Quan Uyển Nhi mừng rỡ nói:

- Chỉ cần Long đại ca không phản đối là được, Uyển Nhi còn sợ ngươi giống như Quốc lão, vì quá xem thường bọn họ mà từ chối nói chuyện.

Long Ưng ngơ ngác nhìn nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi hớn hở:

- Tất cả hãy để Uyển Nhi lo. Ôi!

Long Ưng cười hì hì cởi áo cho nàng, vừa khen không dứt lời. Quần áo trên người của mỹ nhân từ từ ít đi cho đến tận khi hiện ra làn da trắng ngần.

Long Ưng bế cơ thể đang mềm nhũn và nóng hừng hực của nàng, vừa bước lên giường, hắn vừa cười ha ha nói:

- Ta và Thượng Quan Đại Gia đúng là việc tốt thường gặp gian nan. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đã bắt đầu tán tỉnh, vậy mà đến nay mới có thể ở cùng nhau. May mà lần này Đại Gia về kịp, nếu không lại phải lỡ mất cả năm nữa!

Giờ hợi một khắc, Long Ưng về tới Cam Thang Viện, trong lòng vẫn đầy dư vị về cuộc hân hoan với Thượng Quan Uyển Nhi. Đại tài nữ quyết không phải là hoàng hoa khuê nữ, nàng vô cùng phóng đãng, phong tình trên giường, không hề kìm hãm ngọn lửa tình hừng hực.

Lần này hắn đã khôn ra, trước khi vào cửa hắn vận công ép hết mùi hương phụ nữ ra khỏi người, rồi mới vào viện. Ba cô gái biết hắn trở về, lòng mừng vui khôn xiết, có điều không thể thân mật với hắn ngay, bởi lẽ Phong Quá Đình đang đợi hắn ở nội đường ngoại viện.

Long Ưng liếc mắt với gã, lâu không gặp nhau vì chuyện của tài nữ như vậy, lòng hai người ngầm hiểu lẫn nhau.

Long Ưng ngồi bên cạnh gã, ba cô gái về lại nội viện.
Phong Quá Đình vui mừng nói:

- Mọi việc đều ổn!

Long Ưng vui vẻ:

- Nhanh vậy sao!

Phong Quá Đình nói:

- Trong Quan Trung kiếm phái có rất nhiều nhân tài, muốn tìm hai người giống chúng ta dễ như trở bàn tay. Lần này Quốc lão sẽ đích thân lên kế hoạch, xuất hiện vào lúc thích hợp, đảm bảo không có gì sơ hở.

Long Ưng ngạc nhiên:

- Quốc lão có biết sự nguy hiểm của hành động lần này không?

Phong Quá Đình nói:

- Đương nhiên phải để cho ngài biết rõ. Ngài không hề lo lắng cho sự an uy của Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi, bởi lẽ ngài rất tự tin về Long Ưng ngươi, còn nói rằng đây sẽ là bài tập rèn luyện tốt nhất cho Tiểu Ma Nữ trong lần đầu bước chân vào giang hồ.