Quyển 4 – Chương 107: Thiên ý khó lường (thượng).
Địch Nhân Kiệt nói:
- Việc thứ hai là vào ngày lập xuân diễn ra nghi lễ tế thiên hơn ba tháng sau, bà ấy vẫn lấy Võ Thừa Tự làm á hiến, Võ Tam Tư làm chung hiến, thái tử Lý Đán thì phải đứng sang một bên.
Tâm trạng Long Ưng trở nên nặng nề, hóa ra đánh thắng trận nhưng để lại di chứng đáng sợ như vậy.
Địch Nhân Kiệt trầm giọng nói:
- Nếu lão phu đoán không lầm, Thánh Thượng sẽ phế Lý Đán, lập Võ Thừa Tự vào cùng ngày tế thiên đó.
Long Ưng nói:
- Các ngài có phản đối kịch liệt không?
Địch Nhân Kiệt cười nói:
- Chưa bao giờ phản đối kịch liệt đến vậy. Lúc đó Chiêu Đức đi ra ngoài, còn liều chết nói: “Cao Tông hoàng đế là phu quân của Thánh thượng, hoàng tử là con của Thánh thượng; Thánh thượng có trong tay thiên hạ, theo lẽ thường phải truyền nghiệp cho con, đâu có lý truyền cho cháu chứ? Chưa từng nghe đến chuyện cháu trai làm thiên tử, còn lập miếu cho bác gái. Nếu như giao thiên hạ vào tay Võ Thừa Tự, không những phụ công tiên đế, mà còn không tế được hoàng đế Cao Tông, cắt đứt việc thờ phụng”. Lão phu chưa từng thấy Chiêu Đức nói thẳng như vậy bao giờ.
Chiêu Đức chính là đại thần Lý Chiêu Đức.
Long Ưng nói:
- Thánh thượng phản ứng ra sao?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Thánh thượng im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới ra lệnh kết thúc hội nghị.
Đầu Long Ưng càng đau hơn, hắn nói:
- Chúng ta phải làm gì đây?
Địch Nhân Kiệt bật cười:
- Lão phu đang muốn hỏi ngươi câu này.
Long Ưng cười khổ nói:
- Ta phải nghĩ cho thật cẩn thận mới được.
Địch Nhân Kiệt điềm đạm nói:
- Thánh thượng đang đợi ngươi đó.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Đợi ta?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Long Ưng ngươi đã trở thành nhân vật quan trọng trong toàn bộ sự việc này. Nếu như Thánh thượng nhận được sự ủng hộ của ngươi, thì bà ấy sẽ ngay lập tức lấy Võ Thừa Tự thay cho Lý Đán.
Long Ưng ngơ ngác nhìn Địch Nhân Kiệt, ánh mắt dần trở nên tập trung, cuối cùng ánh sáng ma quái dồn lên, hắn gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi! Giờ ta sẽ vào cung gặp Thánh thượng ngay, phản đối bà ấy từ góc độ quân sự. Hi vọng Quốc lão không nhìn nhầm!
Địch Nhân Kiệt mỉm cười nói:
- Lão phu chưa từng nhìn lầm người, càng không nhìn lầm ngươi.
Long Ưng cung kính thi lễ với lão rồi thúc ngựa rời đi, đến hoàng cung với tâm trạng chuẩn bị đánh bài ngửa với nữ đế Đại Chu.
Trong Nội đường của điện Trinh Quán.
Võ Chiếu ngừng đọc tấu chương, nhìn về phía hắn. Ánh mắt sáng rạng rỡ.
Sau khi Long Ưng thi lễ, bèn ngồi xuống bên phải bà ta, rồi duỗi lưng một cách lười nhác.
Võ Chiếu điềm đạm nói:
- Chỉ có Long tiên sinh mới khiến cho Trẫm cảm thấy như mình chưa làm hoàng đế vậy.
Long Ưng bật cười:
- Câu này của Thánh thượng là khen hay chê vậy?
Võ Chiếu nói:
- Trẫm có điều không vui sao? Hãy nói ra sự bất mãn trong lòng ngươi!
Long Ưng cười khổ nói:
- Ai dám bất mãn với Thánh thượng chứ? Nhưng có một việc ta thực sự không hiểu. Thánh thượng vẫn muốn tiểu dân giết Pháp Minh cho người sao?
Võ Chiếu nói:
- Tạm gác chuyện này lại đã. Phải xem Pháp Minh có thể lấy công chuộc tội hay không.
Long Ưng nói gay gắt:
- Giết Vô Cấu Tử được coi là công hay tội đây?
Võ Chiếu bình thản nói:
- Trong đêm Vô Cấu Tử chết, Pháp Minh đang cử hành pháp sự ba ngày ba đêm liên tiếp ở Tịnh Niệm Thiền Viện, siêu độ cho những người chết trong cuộc chiến ở cốc Hạp Thạch. Chuyện này có nhiều đại thần cùng tham gia làm chứng. Cái chết của Vô Cấu Tự không liên quan gì đến y.
Lòng Long Ưng dồn lên một cảm giác kỳ lạ, hắn không nói được gì.
Võ Chiếu dịu dàng nói:
- Long tiên sinh đã suy nghĩ xong chưa?
Long Ưng nhìn về phía bà ta, rồi trầm giọng nói:
- Nếu như để Võ Thừa Tự thay con trai ruột của ngài, thiên hạ sẽ chia năm xẻ bảy ngay lập tức. Đại Giang Liên sẽ nhân cơ hội đánh tới, Trung Thổ sẽ không còn là Trung Thổ trước kia nữa.
Võ Chiếu mỉm cười:
- Trẫm đã nghe những lời này rất nhiều lần rồi. Nếu như Long tiên sinh không còn gì mới mẻ hơn, thì hãy để Trẫm nói cho ngươi biết. Năm xưa khi Trẫm chưa lên ngôi hoàng đế, cũng có người nói với ta những lời như vậy, chỉ là do họ đều không có duyên nhìn thấy tình hình sau khi Trẫm lập đế.
Long Ưng cười dài nói:
- Đây chính là điểm quan trọng nhất. Mặc dù họ phản đối Thánh thượng, nhưng tài trí mưu lược và cách trị quốc của Thánh thượng vẫn làm cho người ta tâm phục khẩu phục. Nhưng Võ Thừa Tự thì có bản lĩnh gì chứ? Nếu muốn Long Ưng ta thuần phục gã, thì không bao giờ có chuyện đó đâu.
Ngày hôm nay, Võ Chiếu vô cùng nhẫn nại và tốt bụng, bà ta nói:
- Nếu vậy, Đán Nhi có điểm gì khiến Tà Đế đồng ý tận trung với nó chứ?
Long Ưng mỉm cười nói:
- Thánh thượng đừng quên. Ta chỉ tận trung với Thánh môn và Thánh thượng, chứ không phải là người khác. Ta không rõ Thái tử là người thế nào, ta chỉ biết rằng ngài có huyết thống của Lý Đường. Mà đến tận bây giờ, cũng chưa từng nghe thấy có ai nói xấu về ngài. Nếu như phế một Thái tử không hề phạm sai lầm, mà lập một người có danh tiếng vô cùng xấu lên, thì chỉ có hại cho Thánh thượng mà thôi.
Võ Chiếu nói:
- Còn lý do nào khác không? Tà Đế hãy nói thẳng ra.
Long Ưng biết rõ tính cách của bà ta, biết rằng bà ta đã tính toán xong hết để hắn không thể phản bác lại. May mà hắn vẫn còn chiêu cuối cùng. Hắn bèn ung dung nói:
- Có một mặt ta không hề nhìn nhầm gã ta, đó là thiếu may mắn. Tại sao Thánh thượng không quan sát gã thêm một thời gian nữa, xem tiểu dân có nhìn lầm hay không?
Không phản đối được, thì đành dùng kế hoãn binh vậy.
Võ Chiếu buồn bực nói:
- May mắn là thứ viển vông, huống hồ may mắn không ngừng thay đổi. Tại sao Tà Đế lại biết rằng Thừa Tự sẽ không có một ngày đột nhiên gặp may chứ?
Long Ưng thầm cảm thấy kỳ lạ, tại sao đến tận bây giờ, Võ Chiếu vẫn giữ được thái độ ôn hòa đến vậy? Hắn cười khổ nói:
- Vì thế tiểu dân mới xin Thánh thượng hãy quan sát gã thêm một thời gian.
Võ Chiếu vui vẻ nói:
- Vậy cứ thế đi. Trẫm cần phải đợi trong bao lâu đây?
Đầu Long Ưng tê đi, bởi hắn không hề đoán được những gì nữ đế đang tính toán. Hắn biết rằng Võ Chiếu đã rất chắc chắn về chuyện này, bà ta sẽ hành động sau khi lên kế, lấy hữu tâm đối phó với vô tâm, ép hắn vào thế hạ phong. Thế là hắn bèn quyết tâm, liều cược một lần với bà ta. Hắn nói:
- Thuật gia thường nói, ngày lập xuân mỗi năm, thường là ngày khí vận thay đổi. Nếu như ba tháng sau ngày lập xuân, Ngụy Vương có thể thay đổi tình thế bất lợi, thì tiểu dân nguyện ủng hộ bất kỳ quyết định nào của Thánh thượng, không đưa ra ý kiến gì khác nữa.
Võ Chiếu đồng ý:
- Vậy cứ thế đi.
Long Ưng nói khó hiểu:
- Thật ra đây là chuyện nhà của Thánh thượng, cần gì phải hỏi ý kiến tiểu dân chứ?
Võ Chiếu nhìn hắn rồi nói:
- Bởi lẽ Trẫm không hề coi ngươi là người ngoài.
Long Ưng cười khổ nói:
- Cái gọi là ngoài và trong, chỉ là cách nói tương đối mà thôi, người họ Long mãi mãi vẫn là người họ Long.
Ánh mắt Võ Chiếu như đang nhớ lại điều gì, bà ta nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Ngươi nghĩ như vậy là sai lầm trầm trọng rồi. Trẫm có những trải nghiệm sâu sắc hơn bất kỳ ai về quan hệ huyết thống. Sau khi cha ta chết, nếu không phải được Sư Tôn giúp đỡ, Trẫm và mẹ đã chết đói đầu đường từ lâu rồi. Mọi người đều họ Võ thì đã sao chứ?
Long Ưng không nói được gì thêm.
Võ Chiếu quay trở lại long kỷ, điềm đạm nói:
- Tà Đế đừng quên lời hứa của ngươi.
Trong nội đường của đại cung Giám phủ.
Bàn công công nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Mặc dù Minh Không chưa tới mức kẻ thuận ta thì sống, kẻ phản ta thì chết, nhưng bà ta thật hiếm khi chịu đựng một người khác với thái độ hài hòa như vậy, dù người đó là ngươi. Vì vậy nhất định bà ta đã chắc mẩm và có kế hoạch từ trước. Ha! Bà ta có thể giấu bất kỳ ai, nhưng sao có thể giấu được Bàn công công ta?
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Xin công công giảng giải.
Bàn công công nói:
- Việc này phải nói từ hai phương diện. Vốn dĩ công công ta cũng giống như ngươi, cảm thấy không hiểu về việc Minh Không hậu đãi Mặc Xuyết, giờ thì ta đã hiểu.
Long Ưng vẫn không hiểu, đành phải thừa nhận rằng mình là một người ngoại đạo về chính trị, hắn nói:
- Tại sao Thánh thượng lại phải thay đổi ý mình đón Mặc Xuyết, đồng ý những yêu cầu vô lý của y?
Bàn công công khoan thai nhấp một ngụm trà, rồi như đang suy nghĩ sâu xa, không trả lời hắn ngay. Rõ ràng rằng ông đang sắp xếp tư duy của mình.
Ánh mắt Long Ưng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời vừa xuống núi, trời tối dần. Thời gian qua thật nhanh, lại một ngày nữa trôi qua rồi. Sáng ngày kia là hắn phải cáo biệt ái thê, dẫn Tiểu Ma Nữ đến Trường An rồi.
Bàn công công nói:
- Tác dụng của việc Minh Không hậu đãi Mặc Xuyết, là để trải đường cho Võ Duyên Tú, Võ Thừa Tự cũng như Lý Đán vậy, chỉ là nhân vật mang tính quá độ mà thôi.
Long Ưng giật mình nói:
- Võ Duyên Tú?
Ánh mắt Bàn công công lộ vẻ khác thường, ông nói:
- Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu như Võ Duyên Tú lấy được Ngưng Diễm, thì mọi chuyện sẽ thành ra thế nào?
Long Ưng nghĩ nghiêm túc một hồi, rồi đồng ý nói:
- Đương nhiên là một bước vào Long Môn, y sẽ trở nên vô cùng danh giá. Nói không chừng Mặc Xuyết còn lập mối quan hệ tốt với Đại Chu vì chuyện hôn nhân này nữa. Ôi! Sao có thể thế được?
Bàn công công nói:
- Với sự anh minh lợi hại của Minh Không, đương nhiên bà ta biết rằng thanh danh của Võ Thừa Tự rất xấu, không có được lòng người. Chỉ bởi vì y đứng đầu trong số con cái họ Võ, nên đương nhiên sẽ là người được chọn trong luật kế thừa. Nhưng nếu sau khi Võ Thừa Tự trở thành thái tử, y làm sai điều gì đó, Minh Không có thể phế y đi bất kỳ lúc nào. Vậy thì con trai của Võ Thừa Tự, Võ Duyên Tú, với sự ủng hộ của bà ta, có thể bước lên vị trí thái tử.
Long Ưng thở ra một hơi:
- Ta hiểu rồi! Thủ đoạn của Thánh thượng quả là lợi hại. Do việc ác của Võ Duyên Tú vẫn chưa lộ ra, nên thanh danh tốt hơn nhiều so với cha mình. Gã lại từng lập quân công, cộng thêm việc lấy Ngưng Diễm làm vợ, thì sẽ dễ được chấp nhận hơn. Hơn nữa bởi lẽ Võ Thừa Tự là thái tử, mặc dù Võ Duyên Tú không phải con cả, nhưng lại là người xuất sắc nhất trong số con cái, cộng thêm việc là người Võ Chiếu lựa chọn, vậy thì việc này sẽ trở thành lẽ đương nhiên. Không những vậy, trải qua nhiều lần chuyển ngoặt, việc con cháu họ Võ nối dõi, sẽ trở thành một sự thực không thể phản đối. Có thể tưởng tượng rằng lúc đó những người phản đối Võ Thừa Tự làm thái tử, nếu không bị Võ Chiếu giết cũng sẽ bị bà ta cho đi lưu vong, triều đình sẽ không thể tập hợp thế lực để phản kháng nữa.
Bàn công công lấy ống thuốc ra, cho thuốc vào, thở ra một làn khói.
Long Ưng ngơ ngác nhìn ông, đợi ông nói tiếp.
Bàn công công nói:
- Tiên tử của ngươi gặp họa rồi.
Long Ưng thất thanh:
- Gì cơ?
Bàn công công nói:
- Minh Không đồng ý thả Pháp Minh ra, chuyện này không hề đơn giản. Bởi lẽ bà ta muốn mượn tay y, áp chế tất cả những lực lượng trong giang hồ ủng hộ tông thất Lý Đường, mà đầu mâu chỉ thẳng vào Đoan Mộc Lăng, bởi lẽ nàng ấy đã trở thành chướng ngại lớn nhất giữa ngươi và Minh Không.
Long Ưng mơ hồ nói:
- Ta không hiểu.
Bàn công công nói:
- Ta là người ngoài cuộc nên tỉnh táo. Thứ Pháp Minh dò xét là tiên thai của Đoan Mộc Lăng, dù khó khăn thế nào, y cũng hi vọng có thể chinh phục trái tim của nàng ấy. Chuyện này giống như Thạch Chi Hiên và Bích Tú Tâm năm xưa vậy, có khác là Pháp Minh thiếu duyên phận, nên có thêm một tình địch không thể đánh bại là ngươi.
Long Ưng cười khổ nói:
- Tình địch ư?
Bàn công công ung dung nói:
- Tình hình của Minh Không thì lại tương phản với Pháp Minh. Thứ bà ta muốn lấy được là Ma Chủng của ngươi, nhưng bà ta lại biết rằng một ngày Đoan Mộc Lăng còn sống, bởi lẽ có sự ảnh hưởng của tiên thai đối với ngươi, ngươi sẽ bài xích bà ta một cách tự nhiên, khiến Xá Nữ Đại Pháp của bà ta không thể sử dụng được. Nhưng nếu Pháp Minh có thể hủy hoại được Đoan Mộc Lăng, khiến nàng ấy đứng về phía Pháp Minh, thì chướng ngại giữa bà ta và ngươi sẽ không còn nữa.
Long Ưng không hiểu:
- Ta và Ma Chủng đã ở vào giai đoạn Thành Ma, hòa vào làm một rồi. Võ Chiếu không thể đoạt được Ma Chủng của ta nữa.
Bàn công công nói:
- Ma Chủng đã trở thành của một mình ngươi, điều này có lẽ không xảy ra, nhưng giờ đây bà ta đã đọc toàn bộ cuốn sách “Chủng Ma Đại Pháp”. Với kiến thức tinh thông thuật thánh môn của bà ta, Xá Nữ Đại Pháp lại được bà ta luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Ngươi dám nói rằng bà ta nhất định không có cách nào lấy được thứ mà bà ta muốn trên người ngươi sao?