Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 146: Chủ tớ đồng hành




Quyển 4 – Chương 106: Chủ tớ đồng hành.

Long Ưng nói:

- Dĩ nhiên không phải như vậy. Lão tử còn phải để lọt tin tức ra ngoài, khiến cho Mạc Vấn Thường thấy được có Tiểu Ma Nữ đồng hành với ta, lại càng không chịu bỏ qua cơ hội.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Phải chăng nên để hai người bọn ta núp sau lưng ngươi làm thịt Mạc Vấn Thường?

Long Ưng nói:

- Nếu như các người bỗng nhiên mất tích, bất luận Mạc Vấn Thường ngu xuẩn đến cỡ nào cũng đoán ra được hai người đang âm thầm đi theo bọn ta. Kế xảo diệu nhất chính là Vạn gia huynh công khai hiện thân, cùng mỹ nữ đi du ngoạn. Phong công tử thì không phải đến Phương Hoa Các mà là đến Phiên Hương Lâu, khiến cho Mạc Vấn Thường dám đối phó hết sức với tiểu đệ. Ha ha. Thật hay!

Phong Quá Đình nói:

- Nếu ta không nói ra toàn bộ kế hoạch, chúng ta sẽ không cho ta và Tiểu Ma Nữ giống như dê đưa vào miệng cọp đâu.

Long Ưng cười khổ nói:

- Ta thật sự hy vọng sẽ không cần phải nói ra. Bởi vì sẽ để lộ thân phận và những bí mật của một người khác. Tin ta đi. Ta có được sự giúp đỡ và vũ khí bí mật, cam đoan Mạc Vấn Thường và người của y không làm gì nổi đâu. Ha ha!

Vạn Nhận Vũ không vui nói:

- Mọi người huynh đệ, lại có việc gì dám gạt bọn ta à?

Phong Quá Đình nói:

- Trừ Đoan Mộc tiên tử, tại hạ vắt óc suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra được người giúp đỡ ngươi là ai. Chẳng lẽ tiên tử không đến Tây Đô? Nhưng nàng đâu có sợ việc để lộ thân phận.

Long Ưng đầu hàng nói:

- Nói một chút thôi nhé, nhưng các người nhất định phải giữ kín bí mật, không thể nói cho bất cứ người nào biết.

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều nhìn hắn, chờ hắn nói ra.

Long Ưng nói:

- Người vô cùng cao minh đang giúp đỡ ta ở Thần Đô chính là Mộng Điệp phu nhân. Nàng không chỉ là đệ tử chân truyền của Hầu Hi Bạch mà chính là người thứ ba luyện thành Bất Tử Ấn Pháp sau Thạch Chi Hiên, Từ Tử Lăng.

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đồng thời hiện ra thần sắc khó tin.

Long Ưng nói tiếp:

- Đất gần hai kinh, Mạc Vấn Thường không có khả năng nhúng tay sang cả phương bắc. Đầu tiên y sẽ gặp phải sự cản trở của quan phòng khắp nơi. Cho nên người có thể đối phó với ta chỉ có thể là cao thủ chân chính. Số lượng khoảng tầm mười hai mươi người. Điều cốt lõi chính là ta biết y nhưng y không biết ta. Lần này Mạc Vấn Thường chết chắc.

Phong Quá Đình nói:

- Vũ khí bí mật của ngươi là gì?

Long Ưng nói:

- Vũ khí bí mật của lão tử chính là Tiểu Ma Nữ mà địch nhân coi là nhược điểm của ta.

Sau đó hắn đem kế hoạch liên thủ giữa Đoan Mộc Lăng và Tiểu Ma Nữ nói ra hết.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Thế nhưng nàng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến.

Long Ưng nói:

- Ngược lại mới đúng. Nàng chính là ma nữ chính quy, tàn nhẫn và dã man bẩm sinh. Kinh nghiệm thực chiến càng cực kỳ khủng khiếp. Không có ngày nào là không chọc người đánh nhau. Đánh từ nhỏ cho tới lớn. Nhưng chỉ có lần này mới là thật sự. Ha ha....

Phong Quá Đình cảm thấy hứng thú nói:

- Thế gian này thật sự có Dịch cân tẩy tủy sao?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ngươi thì lao vào chỗ chết còn chúng ta thì lại bàng quan ở chỗ này. Sao nói xuôi được?

Long Ưng cười nói:

- Tiểu đệ là suy nghĩ cho lão ca ngươi, để ngươi có thêm nhiều thời gian với Nhiếp đại gia. Mười ngày sau khi ta khởi hành, mọi người hãy chạy tới Tây Đô. Chúng ta xuất phát đến Quy Tư tại đó. Tiểu Ma Nữ và tiên tử ngồi thuyền trở về.

Phong Quá Đình:

- Ngươi và Tiểu Ma Nữ đi đường bộ hay đường thủy?

Long Ưng nói:

- Mới bước chân vào giang hồ đương nhiên là đi đường bộ. Nếu không Tiểu Ma Nữ làm sao mà buông tha cho tiểu đệ?

Ba người thương lượng chi tiết, sau đó Phong Quá Đình nói:

- Có chuyện thiếu chút nữa quên nói cho các người biết, là chuyện nữ phi tặc của Trung thổ.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ta thiếu chút nữa cũng quên. Ngày đó Hoang Nguyên Vũ nhắc tới nàng, bởi vì sự việc không quan trọng nên cũng không hỏi rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

Phong Quá Đình nói:

- Ngày hôm qua, lúc ta đưa tiễn thì nhớ lại việc này nên đã hỏi huynh muội bọn họ.

Long Ưng nói:

- Nữ phi tặc trung thổ, chỉ nghe danh tự thôi thì đã biết là nhân vật rất giỏi.

Phong Quá Đình nói:

- Nàng chẳng những có bản lĩnh cao thâm mà còn am hiểu thuật dịch dung, lại biết nhiều thứ tiếng. Nếu không từng bạo lộ thân phận, nàng ta là nam hay nữ thì cũng chưa chắc biết được. Mỗi lần ăn trộm thành công, liền trốn xa ngàn dặm, cũng không đả thương người. Có thể xem là một nữ thần trộm.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Thật cổ quái. Ta chưa từng nghe trung thổ có nhân vật số một như vậy.

Long Ưng cảm thán nói:

- Trung thổ quá lớn, chuyện phát sinh ở Kim Sa Giang tựa như phát sinh ở thế giới khác, sao cũng không liên lụy được đến Thần Đô. Ồ!

Hai người đồng thời kêu lên:

- Có chuyện gì à?

Long Ưng nói:

- Ta đã từng nghe đồng hương của Phạm Khinh Chu là Hàn Ba đề cập qua, Phạm Khinh Chu từng có một người yêu, có thể là nữ phi tặc, tên là Thải Vi. Nàng ta đã từng bỏ rơi Phạm Khinh Chu. Hai người mất liên lạc cả một khoảng thời gian.

Phong Quá Đình cũng không để trong lòng, quay sang Vạn Nhận Vũ nói:

- Có tin tức của Nam Quang không?

Lưu Nam Quang là sư đệ đồng môn với Vạn Nhận Vũ, từng đóng giả Phạm Khinh Chu cho Long Ưng. Cho tới nay đã gần một năm rồi.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Người này được Vương Dục âm thầm ủng hộ nên làm rất được. Lúc trước, y bắt đầu chăn nuôi la ngựa. Sau khi đứng vững gót chân thì bắt đầu mở rộng, chuyển sang ngành đóng tàu. Dần dần có được sự tín nhiệm của Đại Giang Liên. Mặc dù không có phái người đến tiếp xúc với y, nhưng đều thông qua thủ pháp bí mật để cung cấp bí mật buôn bán với y.

Lại quay sang Long Ưng nói:

- Năm vị huynh đệ của ngươi ở Thành đô, sau khi biết được tình huống liền chủ động xin đi giết giặc, trở thành người hợp tác buôn bán với y, phối hợp rất ăn ý. Còn có một việc, chính là tiểu thiếp của Vương Dục biết được thuật dịch dung, nên đã cải trang y thành ngươi. Nếu sau này ngươi trở lại làm Phạm Khinh Chu thì cũng không bị phát hiện.

Long Ưng nhớ lại năm người Phú Kim, Thạch Như Sơn, Trương Đại, Trịnh Công và Chiêm Vinh Tuấn, không thể tưởng tượng được bèo nước gặp nhau lại ý hợp tâm đầu như vậy, trong nội tâm cảm thấy yên ổn. Lại nghĩ tới Ngọc Thiến. Ngày đó hắn cự tuyệt nàng hiến thân cho mình, hiện tại trong lòng còn có chút áy náy, cảm thấy đã phụ nàng. Nhưng cuộc đời đúng là như thế, làm sao có chuyện nào cũng hài lòng được cả? Hy vọng nàng có thể an phận thủ thường, ở lại làm thiếp bên cạnh Vương Dục, vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại hoàng cung.

Sau khi Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ rời đi, Long Ưng ở lại chờ thêm giây lát, nhưng thấy Địch Nhân Kiệt vẫn chưa về, kềm nén không được, biết rõ mình không được phép nhưng vẫn chạy đến khuê phòng của Tiểu Ma Nữ.

Chưa tới nơi thì đã nghe giọng nói ngọt ngào của Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi trên lầu. Khi lên đến lầu hai thì hắn giật thót mình.

Vốn khuê phòng đang rất gọn gàng đã biến thành một tình cảnh hỗn loạn. Toàn bộ tủ lớn tủ nhỏ đều được mở ra hết. Trên mặt đất, trên ghế, trên giường đầy quần áo, giầy và đồ dùng khác. Hai cô gái đang châu đầu ghé tai trên bãi chiến trường hỗn loạn, thương lượng nên mang cái gì khi bước chân vào giang hồ. Lúc trời mưa thì mang theo cái gì? Dự yến hội thì mặc cái gì là hợp....

Thấy hắn đi lên, hai cô gái quay đầu lại cười ngọt ngào. Long Ưng đặt hai đôi giày trên ghế xuống rồi ngồi lên.

Tiểu Ma Nữ cảnh cáo:

- Đừng làm loạn đồ đạc của chúng ta.

Long Ưng không biết nên tức giận hay buồn cười, vỗ đùi ra lệnh:

- Tiểu Ma Nữ, tới đây, ngồi lên đùi lão tử.

Tiểu Ma Nữ cũng không quay đầu lại, mà kiểm tra, so sánh hai cái lược. Một cái là lược gỗ, một cái là lược được làm từ xương trâu, lơ đãng nói:

- Ngồi cái đầu ngươi đấy.

Long Ưng uy hiếp nói:

- Hình như nàng quên mất ai là người dẫn nàng bước chân vào giang hồ?

Thanh Chi khúc khích cười, dùng vai đẩy đẩy Tiểu Ma Nữ, bảo nàng nên khuất phục.

Tiểu Ma Nữ cười rộ lên, quay sang nói với Thanh Chi:

- Nha đầu chết tiệt kia, lại dám trợ giúp người khác giở trò. Ngươi mau ngồi lên đùi hắn đi.

Thanh Chi e thẹn nói:

- Làm sao được? Ưng gia muốn tiểu thư mà.

Tiểu Ma Nữ đe dọa nói:

- Ngươi không phải đã nói bổn tiểu thư có thể ngồi không, chuyện gì cũng không cần làm vì đã có ngươi làm thay rồi sao? Bây giờ ngươi thay ta ngồi lên đùi hắn, hiểu chưa?

Long Ưng cảm thấy không ổn, nói không ra lời.

Thanh Chi nói:

- Người ta là hoàng hoa khuê nữ mà.

Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:

- Còn ta không phải là hoàng hoa khuê nữ sao?

Long Ưng tranh thủ chen vào:

- Người nào lưu lạc giang hồ thì người ấy không phải là hoàng hoa khuê nữ.

Thanh Chi cười hì hì:

- Tiểu thư nghe thấy chưa?

Tiểu Ma Nữ cũng không quay đầu lại, nguýt hắn một cái, hung hăng nói:

- Ngươi chuyên tới quấy rối. Nếu như ta phát hiện mất một thứ nào đó, sẽ tính sổ với ngươi.

Lại nói với Thanh Chi:

- Mau hôn hắn đi, để hắn không có miệng mà nói chuyện.

Thanh Chi cười phì, đến bên cạnh Tiểu Ma Nữ, ghé sát tai nói:

- Phương diện này tiểu thư thành thạo hơn so với tỳ nữ.

Long Ưng nghe được, trong nội tâm rung động, nhưng lại nghi hoặc, nói:

- Tiểu thư đi ra ngoài, Thanh Chi tỷ sẽ có thời gian rảnh rỗi rồi.

Tiểu Ma Nữ nói:

- Làm gì mà nhàn rỗi? Thanh Chi đi cùng với ta mà. Nếu như ngươi giở trò, thì sẽ do muội ấy thay bổn cô nương tiếp chiêu.

Thanh Chi không thuận theo nói:

- Người ta chỉ nói hầu hạ tiểu thư, cứ đâu có đồng ý làm chuyện này đâu chứ?

Lập tức đầu Long Ưng đau như muốn nứt, cười khổ nói:

- Lần này không phải du sơn ngoạn thủy mà là bước chân vào giang hồ, sẽ phải động đao động thương đấy. Cho dù không có việc gì cũng sẽ bị hù chết.

Tiểu Ma Nữ xoay người lại, gắt giọng:

- Không được cự tuyệt. Ngươi có bản lĩnh thì tự mình thuyết phục nha đầu này đi.

Thanh Chi mềm giọng cầu xin:

- Ưng gia, tiểu thư không thể không có ta đi cùng. Có công tử bảo vệ, chúng ta còn sợ gì nữa?

Tiểu Ma Nữ mắng:

- Nha đầu này, ngươi vẫn chưa biết rõ chuyện. Bổn cô nương có thể tự bảo vệ mình, còn ngươi mới cần giao cho hắn bảo vệ. Thức thời một chút đi, ngồi lên đùi hắn, để cho hắn kiếm chút tiện nghi.

Long Ưng ngửa đầu nói:

- Mẹ ôi!

Rời khỏi phủ Quốc lão, ngay ngoài cửa đụng phải xe ngựa của Địch Nhân Kiệt trở về.

Địch Nhân Kiệt xuống xe, đến bên cạnh hắn nói:

- Hôm nay, có hai chuyện, trong lúc tảo triều đã tranh luận rất kịch liệt. Sau khi bãi triều, Thánh Thượng gọi chúng ta đến nội đình nói chuyện. Thánh Thượng vẫn cứ cố chấp.

Long Ưng nói:

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Địch Nhân Kiệt nói:

- Đầu tiên, Thánh Thượng kiên trì ban thưởng cho người Đột Quyết, nói rõ muốn trấn an Mặc Xuyết, chứng thực chuyện Võ Duyên Tú cưới Ngưng Diễm.

Long Ưng hỏi:

- Thế ban tặng cái gì cho Mặc Xuyết?

Hai mắt Địch Nhân Kiệt lóng lánh, trầm giọng nói:

- Lần ban thưởng đầu tiên cho Mặc Xuyết là bốn vạn hộc ngũ cốc (một hộc=5 đấu), năm vạn thùng thuốc nhuộm, ba ngàn nông khí, bốn vạn cân sắt.

Long Ưng líu lưỡi nói:

- Mẹ ôi, chẳng lẽ là bổ sung binh khí và lương thực tổn thất cho Mặc Xuyết sao?

Địch Nhân Kiệt nói:

- Cái không tốt nhất của Thánh Thượng chính là quá ích kỷ, vì hoàng triều Võ Chu mà vứt bỏ đại cục. Hiện tại, càng vì Trung thổ có Long Ưng, ngài cho rằng dù có ban thưởng những vật có thể giúp cho Đột Quyết phát triển an toàn nhưng cuối cùng cũng không có năng lực gây họa được.

Long Ưng muốn nói nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.