Quyển 4 – Chương 104: Đêm trước bão giông (thượng).
Long Ưng thất thanh nói:
- Không tệ? Đại tỷ có biết phản ứng của mình nồng nhiệt đến mức nào không, ôm tiểu đệ chặt đến độ suýt nghẹt thở đấy.
Mộng Điệp cười phì, rồi lại vừa mừng vừa giận trừng mắt với hắn:
- Lâu rồi không gặp mà! Phản ứng nhiệt tình một chút cũng có gì là lạ đâu? Đâu có phải không cho ngươi hôn, ôm ấp là chuyện bình thường thôi mà. Có điều để ngươi hôn đủ rồi mà còn dám làm càn, thì Mộng Điệp sẽ để ngươi nếm thử mùi vị của Bất Tử Ấn Pháp, đây là lời cảnh cáo cuối cùng.
Long Ưng giơ tay về phía sau, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, rồi lùi rời khỏi vách khoang, hôn nồng nhiệt lên hai bên má đang nóng bừng của nàng rồi nói:
- Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, đại tỷ không chạy thoát được đâu. Ha! Cơ thể của đại tỷ quả là mê lòng người.
Mộng Điệp tức tối nói:
- Ngươi còn muốn ôm đến bao giờ nữa?
Long Ưng thở dài:
- Tốt nhất là ôm đủ cả đời, chỉ hận rằng hiện thực thật tàn khốc, ôm thêm một canh giờ nữa có được không?
Mộng Điệp cười run người, ghé đầu vào bờ vai rộng của hắn, rồi nói:
- Tiểu tử chết tiệt! Có tin ta xử lý ngươi một trận không?
Bỏ ta ra ngay.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Đại tỷ tưởng rằng tiểu đệ bịa chuyện thật ư, hiện tại thực sự có một cơ hội để giết Mạc Vấn Thường, và là tự y đâm đầu vào rọ, không cần đi tìm y.
Mộng Điệp ghé đến bên tai hắn, dịu dàng nói:
- Coi như đại tỷ xin ngươi đi! Người ta không chịu nổi ma chủng của ngươi đâu!
Lòng Long Ưng say khướt, đây là lần đầu tiên Mộng Điệp phá lệ, cho thấy nàng đã có tình ý với hắn.
Long Ưng bước vào Quan Phong Môn, bị Vũ Lâm Quân chặn lại, mời hắn đến gặp Thái Bình công chúa. Long Ưng vội vàng chạy tới Đào Quang Viên, tỳ nữ đưa hắn vào căn phòng mà công chúa để hắn nhìn thấy tấm lưng trần của nàng, rồi tỳ nữ nói:
- Công chúa vừa từ Tây Đô trở về, sau khi tắm xong sẽ ra gặp Ưng gia.
Long Ưng ngồi lên chiếc ghế bành bằng gỗ lựu mà chính tay hắn làm ra một cách tự nhiên. Nhận lấy tách trà của tỳ nữ đưa lên, hắn vừa uống vừa đợi. Lòng hắn thầm nghĩ liệu công chúa có phải muốn dụ dỗ mình hay không đây?
Cả căn phòng chỉ có một chiếc bàn một chiếc ghế, nếu như nàng muốn ngồi xuống, chỉ có thể ngồi lên đùi hắn mà thôi.
Nghĩ đến đây, lòng hắn chợt nóng lên.
Tỳ nữ rời khỏi căn phòng, để lại một mình hắn ngồi đó, dựa vào ghế và suy nghĩ. Hắn nhớ tới những ngày tháng tại căn nhà nhỏ nơi hoang cốc. Một cuộc sống thật đơn giản biết bao, sau khi tỉnh dậy chạy trên đồng hoang, hái quả dại, có lúc thì đến bên sông bắt cá, sau khi về nhà luyện công rồi ngủ, tự do tự tại.
Cánh cửa mở ra, Thái Bình công chúa bước ra với mùi thơm ngào ngạt, khoác lên người chiếc áo choàng bông màu trắng. Long Ưng dám khẳng định rằng trong chiếc áo choàng đó, ngoài chiếc yến lót, không còn một vật gì khác nữa. Hắn lờ mờ nhìn thấy bộ ngực đầy đặn và đôi chân đẹp, vô cùng hấp dẫn.
Có phải nàng lại khai triển mỵ thuật rồi hay không?
Thái Bình công chúa lả lướt đến bên cạnh hắn, ngồi vào trong lòng hắn. Nàng giơ cánh tay ra quấn lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn, đôi mắt đẹp nhìn hắn nói:
- Ở Tây Đô, mọi người đều đang bàn luận về ngươi, nói Long Ưng là một Thiếu soái Khấu Trọng khác.
Ánh mắt Long Ưng nhìn về phía dưới, cặp đùi trắng ngần đầy đặn của nàng hoàn toàn lộ ra dưới mắt hắn, khiến hắn xúc động trong lòng.
Hắn không khống chế nổi hai tay. Tay trái của hắn ôm lấy eo nàng, tay còn lại đặt lên đùi nàng, đồng thời thầm nghĩ chết rồi, sắc tâm bị Mộng Điệp kích thích vẫn chưa tắt, không thể chịu đựng nổi sự mê hoặc của công chúa tôn quý.
May mà Thái Bình công chúa dường như muốn nói chính sự, thần tình rất đoan trang, hai mắt sáng ngời.
Trong căn nhà đá tại hoang cốc, cảm giác kinh ngạc lần đầu tiên gặp nàng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc. Mặc dù lúc đó nàng che mặt, nhưng những đường cong hoàn mỹ trên cơ hể đã đủ khiến hắn hồn bay phách lạc.
Long Ưng hơi không hiểu nổi chính mình, có phải vì ngồi trên chiếc ghế gỗ lựu, nên hắn nhớ lại chuyện xưa hay không.
Thái Bình công chúa ấn tay của hắn lên đùi mình, không cho phép hắn giở trò, hai mắt ánh lên thần sắc trách móc:
- Mẫu hoàng có thể gọi ta đi gặp người bất kỳ lúc nào, đừng làm bừa.
Long Ưng nói:
- Hóa ra là mẫu hoàng của nàng phái nàng đến Tây Đô.
Thái Bình công chúa vẫn bình thản nói:
- Ngược lại mới đúng, tự ta trốn đi đó, giờ đây vẫn không biết liệu người có gán tội phản nghịch cho ta không.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Đã biết vậy, nàng còn đến Tây Đô làm gì?
Thái Bình công chúa mềm yếu dựa vào lòng hắn, thở dài:
- Bổn điện cần một người đàn ông mạnh mẽ như Ưng gia.
Long Ưng không hiểu lầm nàng, nhưng vẫn bị nàng nắm lấy tay, biết rằng ý của nàng chỉ là hi vọng có người để nàng có thể yên tâm dựa vào, điều này cũng cho thấy hoàn cảnh cô độc đáng thương của nàng. Lòng hắn chợt thương xót, hắn lên tiếng:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng nói:
- Phái chủ phái Thượng Thanh Vô Cấu Tử đột nhiên chết bất đắc kỷ tử, chết không hiểu lý do, khiến Tịch Diêu của Thiên Sư Đạo gần như trở thành người duy nhất có đủ tư cách được lựa chọn kế thừa, người này luôn ngầm cấu kết với Pháp Minh, nếu để Tịch Diêu ngồi lên vị trí đạo tôn, hai môn đạo phật sẽ rơi vào tay mẫu hoàng, sau đó mẫu hoàng sẽ phong Võ Thừa Tự lên làm thái tử, hai vị hoàng huynh sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
Long Ưng không hiểu:
- Nếu đã vậy, tại sao công chúa lại đồng ý dẫn mối cho Pháp Minh, để mẫu hoàng của nàng thỏa hiệp hòa giải với Pháp Minh?
Thái Bình nói:
- Nguồn tin của ngươi thật nhanh nhạy. Ngoài mặt thì giống như người ta là người dẫn mối, nhưng thực ra là mẫu hoàng ngầm liếc mắt đưa tình với Pháp Minh. Sau khi Võ Ý Tông ngồi lên vị trí đại thống lĩnh thủ quân, việc đầu tiên là đuổi đội quân ở gần Tịnh Niệm Thiền Viện đi, giải trừ sự uy hiếp đối với thiền viện, Pháp Minh còn không nhìn ra sao? Người ta chỉ tiện thể giúp mà thôi.
Long Ưng nói:
- Tịch Diêu ngồi lên vị trí đạo tôn, sẽ gây ra tai hại gì? Có rất nhiều phái khác, có lẽ rất nhiều người phản đối y.
Thái Bình nói:
- Tình hình của y hơi giống với Pháp Minh, mặc dù không thể khiến mọi người các phái đạo môn tâm phục, nhưng lại nhận được sự ủng hộ của mẫu hoàng, những người tin đạo giáo trong thiên hạ cũng rất tôn trọng y. Chỉ cần nghĩ tới việc những người trong toàn quốc, không tin Phật thì tin Đạo, cũng đã biết rằng sức ảnh hưởng của y và Pháp Minh đáng sợ đến nhường nào. Nếu mẫu hoàng không phải có ý đưa Võ Thừa Tự lên làm thái tử, nhất định sẽ không để ý ngồi lên vị trí chí tôn giữa hai môn Đạo Phật.
Long Ưng nói:
- Sao Vô Cấu Tử lại bị người ta giết một cách dễ dàng như vậy?
Thái Bình nói:
- Nhất định là Pháp Minh thầm xâm nhập vào Tây Đô, dưới sự sắp xếp của nội gián phái Thượng Thanh, y đã nhắm chuẩn thời cơ giết hại Vô Cấu Tử, khiến phái Thượng Thanh loạn như cào cào. Sau khi giết chết Vô Cấu Hậu, Pháp Minh lại trở về Tịnh Niệm Thiền Viện, sau đó công khai đến Tây Đô, nói cho hay là để truyền bá Phật pháp, thực ra là để tạo thế cho Tịch Diêu.
Long Ưng không hiểu:
- Làm lâu như vậy, mà vẫn chưa chọn được đạo tôn sao?
Thái Bình nói:
- Đây là truyền thống của Đạo môn, cần phải chờ bảy bảy bốn chín ngày sau, nhìn cơ thể quy nguyên chân nhân của tiền đạo tôn khi tọa hóa, xem có chuyển hóa thành cơ thể kim cương bất hoại hay không, chứng minh y đã tu thành chính quả, mới mặc áo vàng cho y, và cử hành nghi lễ, thờ y ở trong Thái Thanh Cung, đặt ngang hàng với Tam Thanh. Sau đó tiến hành lựa chọn đạo tôn kế thừa mới.
Long Ưng rút tay về, rờ vào chiếc đai lưng ngọc, hào hứng nói:
- Quy nguyên chân chân biến thành cơ thể kim cương bất hoại chưa?
Thái Bình nói:
- Thật thần kỳ! Di thể của y không hề có hiện tượng thối rữa, chỉ giống như đang ngồi thiền vậy.
Long Ưng cởi chiếc cúc đai của nàng ra, rút chiếc đai ra vắt lên chiếc ghế.
Thái Bình run giọng nói:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Long Ưng cởi chiếc áo bào của nàng ra, để chiếc áo rơi xuống nền đất bên cạnh ghế, ngay lập tức cảnh đẹp đập vào mắt hắn, đôi chân đẹp mịn màng, bộ ngực đầy đặn và đôi tay trơn tru của Thái Bình công chúa hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn, chỉ còn lại chiếc quần trong và chiếc yếm bằng tơ.
Long Ưng khen ngợi tự đáy lòng:
- Cơ thể của công chúa thật mê lòng người.
Thái Bình công chúa “ưm” lên một tiếng, rồi ôm chặt lấy hắn nói:
- Người ta đang nói đến chính sự mà!
Long Ưng ôm lấy bờ lưng của nàng, một tay kia rờ vào chiếc đùi đầy đặn của nàng, cười hì hì nói:
- Nàng cứ nói chính sự của nàng, còn tiểu đệ làm chính sự của ta, có gì liên quan đến nhau chứ?
Thái Bình mắng:
- Không được cởi những thứ khác của ta.
Long Ưng cố tình ra vẻ không hiểu:
- Cởi gì cơ? Công chúa muốn nói đến chiếc yếm này sao?
Thái Bình năn nỉ:
- Hãy tha cho người ta đi mà! Giờ người ta không muốn như vậy. A!
Long Ưng dừng tay lại, nói:
- Nàng mặc như vậy đến gặp tiểu đệ, rõ ràng là tới dụ dỗ ta, giờ đây lại chối đây đẩy, có phải muốn về sau ta không để ý tới nàng nữa không?
Thái Bình cắn tai hắn rồi nói:
- Đừng mặc kệ người ta mà, giờ đây người ta chỉ tin một mình ngươi, cũng chỉ có mình ngươi chống lại được mẫu hoàng, có thể chống lại người ở cả triều đình và giang hồ.
Rồi nàng lại thở nhẹ:
- Giúp ta với!
Long Ưng nói:
- Mẹ kiếp! Chuyện này đâu phải có thể giải quyết chỉ bằng vũ lực. Việc lựa chọn đạo tôn chính thức bao giờ mới cử hành?
Thái Bình nói:
- Người có ảnh hưởng lớn trong toàn bộ sự việc là phái chủ Quan Trung Phái Khâu Đạo Ước. Do Quan Trung Phái có một Vạn Nhận Vũ, và gã đã chặt đầu của Tôn Vạn Vinh, khiến sức ảnh hưởng của Quan Trung Phái tăng mạnh, trở thành người đứng đầu các phái ở Trung Thổ. Mẫu hoàng bèn chỉ định về sau giáo đầu của Vũ Lâm Quân, Ngự Tiền và Cấm Vệ quân đều phải do đệ tử của Quan Trung Phái đảm nhiệm. Đừng ngạc nhiên tại sao mẫu hoàng lại ủng hộ thêm cho uy phong của Quan Trung Phái, đây là thủ đoạn thường thấy của người, khiến các giáo phái xuất hiện sự thăng bằng quyền lực, không khiến cho một thế lực nào trong đó độc thịnh.
Long Ưng thầm nghĩ, nói tới thủ đoạn, hắn thực sự không phải là đối thủ của bà ta, chỉ là việc thả Pháp Minh ra, là nhằm vào thanh uy của hắn, khiến hắn đứng vào thế hạ phong, càng không thể mất đi sự ủng hộ của bà ta. Mẹ kiếp, ngoài việc dẫn quân đánh trận, những phương diện khác hắn đều không theo kịp bà ta.
Thái Bình nói:
- Bằng sự ủng hộ của một vài phái trong Đạo môn, Khâu Đạo Ước đã quyết rằng do cái chết của Vô Cấu Tử, phải đẩy lùi thời kỳ tuyển chọn đến tháng sau, chúng ta còn hơn 20 ngày nữa.
Rồi nàng lại nói:
- Long Ưng! Hãy nghĩ cách giúp ta được không? Hì! Ngươi là người nhiều ý tưởng nhất thế gian. Hãy nhìn xem! Chẳng phải Thái Bình đã bị ngươi trêu chọc rồi sao?
Long Ưng dùng tay đẩy chiếc cằm của nàng, hắn hôn nồng nàn, rồi cười nói:
- Ta sẽ đến Tây Đô sớm thôi, tới lúc đó xem rõ tình hình rồi sẽ tùy cơ ứng biến.
Lúc này tỳ nữ đến báo, Võ Chiếu lệnh cho Thái Bình đến Trinh Quán điện gặp bà ta.
Sau khi tỳ nữ đi khỏi, hai tay Long Ưng ngay lập tức lại hư đốn, hắn nói:
- Nàng có biết Thượng Quan Uyển Nhi đi đâu rồi không?
Thái Bình bị hắn sờ đến độ toàn thân đỏ lên, vô cùng mê người, nhưng không hề phản kháng gì, mà còn không ngừng vặn vẹo cơ thể, rên rỉ nói:
- Sau khi hòa giải với Pháp Minh, mẫu hoàng ngay lập tức phái Thượng Quan Uyển Nhi đến Phòng Châu gặp Tam Hoàng Huynh, sẽ có chuyện gì tốt đẹp cơ chứ? Đương nhiên là cảnh cáo huynh ấy không được qua lại với người trong giang hồ. Long Ưng à! Giờ ngươi đang ở trong thời điểm không thích hợp nhất, làm việc không thích hợp nhất!
Long Ưng ôm nàng đứng dậy, cười nói:
- Giờ ta sẽ báo thù vì nàng chỉ cho phép ta xem một nửa. Nàng có hiểu không?