Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 985: Người bị nhốt trong ngục (thượng)




Dịch: Hoangtruc

Một lần nói nhiều như vậy đã giúp Từ Ngôn biết được tồn tại của Thiên Anh Bách Thần bảng, cũng biết đến truyền thuyết trời có chín tầng.

Quan trọng nhất là về phần thưởng khí nô kỳ lạ kia.

Nếu như nói đó là sinh linh được dị bảo uẩn hóa ra là khí nô thì Từ Ngôn cũng là một khí nô điển hình, bởi hắn đến từ thế giới trong bình.

Vương Chiêu đi rồi, Từ Ngôn trầm ngâm.

Hắn đang suy đoán tung tích Vương Khải Hà Điền và sư huynh.

Hắn biết được quá ít manh mối từ Vương Chiêu, ngoại trừ phần thưởng cho Thiên Anh bảng thỉnh thoảng có sẽ xuất hiện khí nô thì hắn không rõ có bao nhiêu khí nô, đang ở nơi nào? Hắn không biết được gì cả.

"Thiên Anh, Bách Thần bảng..."

Hắn nói thầm, mang theo sửng sốt: "Vào Thiên Anh bảng, có thể đến đảo Lâm Lang, lại không thể qua được núi Đảo Không. Như vậy trăm vị Hóa Thần trong Bách Thần bảng mới có thể tới được động phủ Thông Thiên Tiên chủ chân chính. Bọn họ đang tìm cái gì? Dị bảo của Thông Thiên Tiên chủ hay là truyền thưa?"

Cái tên Ngôn Thông Thiên này... Từ Ngôn suy đoán có liên quan tới mình.

Thật ra hắn nghĩ tới đủ loại suy đoán.

Ví dụ như mình là một loại ý niệm kỳ lạ đặc hữu được thế giới thiên địa trong bình uẩn hóa ra, nhiều năm sau mới có được nhục thân của Nhân tộc.

Ví dụ như hắn là một cường giả của Chân Võ giới, bởi Nguyên Anh suy yếu mà trốn vào thế giới trong bình biến ra.

Thậm chí Từ Ngôn còn suy đoán mình là hậu nhân được lão đạo sỹ tạo ra được tạo ra, dùng đất đá làm thân, có được một phần sinh cơ.

Trong đó, suy đoán kỳ quái nhất là Từ Ngôn cho rằng mình là một tia thần hồn của Ngôn Thông Thiên trốn vào thế giới trong bình, chuyển thế trùng tu.

Đủ loại suy đoán, lại không có căn cứ đáng nói nên dù chạy ra khỏi thế giới trong bình, Từ Ngôn vẫn đầy mê mang về thân thế mình.

Nỗi lòng lo lắng khiến tâm thần Từ Ngôn không yên ổn. Lúc này hắn có dự cảm, dường như tình cảnh mấy bằng hữu của mình lúc này không tốt lắm.

Thừa Phong thuyền vẫn nhanh chóng lướt về phía Tây, xung quanh vẫn là cảnh biển trời không thay đổi. Thời gian dần trôi, Từ Ngôn dần chìm vào trong tu luyện, đè nén tạp niệm lại, bắt đầu vận chuyển Nguyên Anh.

Tử Phủ hắn bị phong ấn, bản thể bị chế ngự nhưng Nguyên Anh không bị phong ấn. Dùng Nguyên Anh thể vẫn có thể tu luyện Ích Vân quyết được.

Theo thời gian trôi qua, hành trình trở nên buồn tẻ. Phí Tài cũng bắt đầu nhàm chán tu luyện. Trong mái hiên thuyền yên tĩnh, tiếng hô hấp dài phập phồng, ngoài cửa sổ là tiếng gió cuốn cuồng bạo.

...

Trong bóng tối, có một đôi mắt đầy tơ máu mở ra. Bốn phía tĩnh mịch, có thể nghe được mùi mục rữa cùng với mùi máu tanh.

"Đây là.. Tiên giới?"

Sau khi chết ngất hồi lâu, Vương Khải mới tỉnh lại. Ông ta trợn mắt, không nhìn thấy mây bay hạc lượn, không nghe thấy tiên âm điểu ngữ mà chỉ có một màn hắc ám khiến cả Thần Văn đỉnh phong như ông ta còn cảm thấy áp lực.

Ông ta quơ quơ đầu, cơn đau đớn ập tới khiến đầu óc như nổ tung. Khóe miệng Vương Khải lại tràn ra vết máu.

"Có người...xâm nhập thần hồn của ta, nơi đây... Không phải là Tiên giới!"

Dựa vào nghị lực mạnh mẽ, Vương Khải nén nhịn lấy đau đớn trong đầu. Ông ta muốn thúc giục linh lực nhưng Tử Phủ như đã tan nát cả. Ông ta không động còn đỡ, chỉ khẽ động Tử Phủ đã khiến trước mắt tối sầm, rồi ông ta phun ra một ngụm máu tươi.

Xoạt!

Máu tươi phun ra không rơi xuống đất mà đổ từ mặt Vương Khải chảy xuống sau đầu.

Lúc đầu Vương Khải còn tưởng là mình đang nằm trên mặt đất, bởi chỉ có ngã nằm ra đất mới khiến máu chảy xuống. Nhưng sau đó ông ta nhanh chóng trở nên kinh ngạc. Ông ta không nằm trên mặt đất mà là dán sát vào vách tường thẳng đứng. Vách tường sau lưng có một lực hút kinh người khiến máu tươi phun ra không thể nào rơi xuống đất được.

Vương Khải không dám vọng động Tử Phủ nữa mà thử giơ hai tay lên. Hai tay không chút sứt mẻ, nhưng lại như bị trói gô lại.

Trên người ông ta không bị thừng buộc chặt, thậm chí linh lực còn không bị giam cầm.

Là trên vách tường sau lưng truyền đến một lực hút mạnh đến mức Thần Văn đỉnh phong không cách nào chống lại được.

"Lão Cửu, Ngôn ca nhi?"

Vương Khải tích góp từng tí một sức lực cả buổi mới nói ra được một câu yếu ớt.

Chung quanh không người trả lời, dựa vào tầm nhìn của Vương Khải không thể nào nhìn thấu được mảnh hắc ám này.

Một lúc lâu sau, nên tay phải ông ta mới truyền đến tiếng ho khan nhỏ.

"Bát ca...chúng ta chết rồi sao..."

Giọng nói của Hà Điền còn yếu ớt hơn nữa, nghe ra hơi thở mong manh, hơn nữa hình như cách Vương Khải cũng không xa.

Chỉ có mấy trượng, thế mà mình không cảm giác được gì. Vương Khải thấp giọng hô: "Không chết, đây là nơi nào. Lão Cửu, thần hồn ngươi có bị người ta điều tra qua không?"

"Đầu muốn nứt cả ra rồi, bị cưỡng ép điều tra thần hồn. Nơi đây không phải địa phủ thật chứ?" giọng nói của Hà Điền mang theo cả khiếp sợ, chỉ là đỡ hơn trước rồi.

"Ngôn ca nhi đâu rồi, Ngôn ca nhi có ở đây không?" Vương Khải thử la lên một phen. Trong bóng tối nơi xa có một tiếng thở dài rất nhỏ.

"Khỏi gọi, ngoại trừ hắn, chúng ta đều ở đây."

"Trương Đại Kiềm! Ngươi cũng không chết?" Vương Khải kinh hoảng nói: "Các ngươi thế nào, có ai chết không? Tiểu tử Sở Bạch kia thế nào rồi?"

"Khí tức Sở Bạch rất yếu nhưng còn chưa chết, ta có thể cảm giác được." Trương Đại Kiềm tỉnh dậy gần cùng lúc với Vương Khải. Gã không nhúc nhích được nhưng cảm giác thiên phú của tộc bò cạp vẫn còn, ít nhất vẫn có thể cảm giác được chút ít khí tức chung quanh.

"Bát ca, đây là nơi nào? Làm sao ta không nhúc nhích được?" giọng nói suy yếu của Hà Điền lại vang lên.

"Giống như một lồng giam. Chúng ta bị bắt giam rồi. Lão Cửu, trí nhớ của ngươi bị tra xét bao nhiêu?" Vương Khải bắt đầu thấp giọng hỏi.

"Không nhiều lắm, đại khái trí nhớ khoảng mười ngày. Nói thế nào thì ta cũng đã tu luyện mấy trăm năm, muốn nhìn trộm toàn bộ trí nhớ của ta mà được sao?" Giọng nói của Hà Điền vẫn đầy suy yếu, chẳng qua rất chắc chắn.

"Sưu hồn Thần Văn đỉnh phong, tu vi đối phương hẳn phải rất cao! Trương Đại Kiềm, ngươi có bị sưu hồn không?" Vương Khải không cam lòng hỏi thêm.

"Cũng giống các ngươi, ta cảm giác được khí tức sưu hồn vô cùng đáng sợ. Như thể gặp phải thiên địch." Trương Đại Kiềm còn đầy sợ hãi nói.

"Làm sao bây giờ, không nhúc nhích được linh lực, không nhúc nhích được thân thể, bực chết ta đi!" giọng nói Hà Điền đầy phẫn nộ.

"Đừng nóng vội, trước củng cố Tử Phủ đợi khôi phục linh lực, chúng ta mới có cơ hội trốn thoát được...."

Cọt kẹt..t..tttt,

Giọng nói của Vương Khải vừa mới vang lên thì trước mặt chợt vang lên một tràng âm thanh kỳ lạ, sau đó vang lên tiếng ầm ầm trầm đục. Một cánh cửa đá cao lớn mở ra.

Ánh sáng chói mắt xuất hiện khiến Vương Khải phải nheo cả hai mắt lại. Trong lúc trong hoảng hốt, hắn thấy được có vài bóng người đi tới.

"Chạy? Đừng mơ tưởng. Đám khí nô các ngươi tốt nhất nên khai rõ ràng ra."

Một bóng người cao lớn đứng trước mặt Vương Khải, uy áp vượt qua Thần Văn đỉnh phong ầm ầm đập tới. Giọng nói người này không có chút tình cảm nào, lạnh lùng như băng.

"Các ngươi, tới từ Linh Bảo giới của người nào? Hình dạng Linh Bảo giới ra sao? Nói tất cả hoàn cảnh, khí tức chi tiết ra còn có thể sống được, bằng không mà nói, chết!"

Một từ chết lạnh như băng mang theo lạnh lùng và cả uy áp của cường giả đế. Trước bóng người cao lớn này, dù là chí cường của Tình châu thì lúc này Vương Khải và Hà Điền vẫn cảm thấy mình vô lực như một đứa trẻ nhỏ.

Ầm!

Không nhìn thấy người đưa tay ra nhưng trên mặt béo của Hà Điền đã xuất hiện dấu tay năm ngón. Lực đạo một tát này to lớn đến mức khiến cho Hà Điền phải ngất đi, khí tức càng thêm suy yếu.

"Tốt nhất đừng nói nhảm, bởi ta không nghe nói nhảm."

Bóng người cao lớn kia, trong bóng đêm chỉ lóe lên có một con mắt. Gã lạnh lùng nhìn Vương Khải hỏi: "Ngươi nói gì? Một nhóm các ngươi đột phá Linh Bảo giới vốn có mười người mới phải, vì sao hôm nay chỉ có chín người? Người thứ mười kia, đi đâu?"