Dịch: Hoangtruc
Hai ngày sau, tu sĩ đảo Bát Lan phía trên vực biển cũng rời đi. Nhìn thấy vô số con sứa Cự Linh từ dưới biển sâu trở về, Liễu Tác Mộc bèn hiểu tam đệ mình chết chắc rồi.
Đừng nói Trúc Cơ hậu kỳ mà có là cường giả Kim Đan hậu kỳ cũng không cách nào chạy trốn ra khỏi vòng vây của ngàn vạn con sứa Cự Linh này được.
Liễu Tác Mộc mang theo muôn phần tức giận quay trở về đảo Bát Lan. Gã đã nhận định đảo Lâm Uyên không thoát khỏi liên quan tới cái chết của tam đệ. Sau khi bẩm báo mọi chuyện với trưởng bối trong nhà, gã còn tưởng sẽ có tin tức hai đảo khai chiến. Không nghĩ tới đảo chủ đảo Bát Lan Liễu Đông Nguyên như thể đã quên mất cháu mình, không có bất cứ động tĩnh nào.
Thật ra không phải Liễu Đông Nguyên thiện tâm không động thủ với đảo Lâm Uyên, mà lão vẫn có chút ít kiêng kị với Vương Ngữ Hải.
Lâm Uyên đảo chủ phóng đãng không bị trói buộc, là một người thô kệch nhưng thực lực tuyệt không thấp, tu vi lại cùng giai Nguyên Anh trung kỳ với Liễu Đông Nguyên lão.
Phàm một khi tu sĩ đạt đến Nguyên Anh liều chết ác chiến, chưa hẳn lão có thể làm gì được đối phương. Tuy nói đảo Bát Lan không chỉ có một mình Liễu Đông Nguyên là Nguyên Anh, nhưng người khác chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.
Không nắm chắc có thể tuyệt đối ăn sống được đối phương, lão hồ ly như Liễu Đông Nguyên tuyệt sẽ không tùy tiện động thủ. Ông ta đang chờ đợi thời cơ, bất động thì thôi, đã động là sẽ toàn thắng.
Vực biển trở nên yên lặng lại, sứa Cự Linh yên tĩnh trôi nổi dưới đáy biển, nhìn xa như những đóa hoa trên biển. Dưới ánh mặt trời buổi trưa, chúng chiết xạ ra đủ loại ánh sáng kỳ dị.
Cảnh trí mê người, cũng là hiểm địa chí mạng.
Khi sứa Cự Linh trở về, không ai dám xâm nhập vực biển nữa. Trúc Cơ không dám, Kim Đan cũng không dám, dù là cường giả Nguyên Anh cũng sẽ không dễ dàng đi vào đó mạo hiểm.
Vào lúc giữa trưa cách thời điểm rèn luyện vực biển hoàn thành được ba ngày, sứa Cự Linh dưới mặt nước bắt đầu chuyển động xôn xao. Sâu bên trong, có một bóng người nhỏ nhắn vọt lên khỏi đáy nước như một mũi tên nhọn!
Bóng người kia dễ dàng tránh được sứa Cự Linh Yêu vật, tránh né, tránh né Yêu thú, linh hoạt xông qua vòng phong tỏa của hơn mười con sứa Yêu linh. Cuối cùng đôi giày vải nho nhỏ kia đạp một cước vào phần lưng con Yêu linh sứa cuối cùng, nhảy ra khỏi mặt nước.
Trong tiếng nước chảy rì rầm đó, con sứa Yêu linh kia bị bàn chân nhỏ nhắn đạp phải như bị hứng phải trọng kích mà vỡ tan ra, sau đó phân liệt thành hai con sứa Yêu linh giống nhau như đúc. Chúng điên cuồng đong đưa xúc tu muốn cuốn lấy địch nhân, đáng tiếc đối phương đã sớm leo lên vách núi rồi.
Đôi giày vải màu xanh thêu hình đám mây linh hoạt đứng trên vách núi bên cạnh vực biển, bàn tay trắng xanh nhỏ cầm theo thứ như miếng ngọc thạch nhỏ.
"Rốt cuộc cũng tìm được... Xương cốt của Hóa Vũ!"
Tiếng nói khẽ này nhanh chóng bị tiếng sóng vỗ nhấn chìm, khí tức chấn động tràn ra khiến vực biển lại một lần nữa trở nên chấn động. Một khắc sau, Lâm Uyên đảo chủ từ trên đảo bay lên, trong nháy mắt đã tới vách núi.
Ánh mắt Vương Ngữ Hải ngưng trọng nhìn chằm chằm vào vực biển đang chấn động, quanh đó không còn bóng dáng người nào.
"Vẫn còn người đi ra?"
Vương Ngữ Hải tản linh thức ra, lập tức bao phủ cả đảo Lâm Uyên nhưng xem xét một lúc lâu vẫn không phát hiện được gì.
Ông ta nhìn đám sứa Cự Linh đang xao động trong vực biển, trầm ngâm không nói.
"Chẳng lẽ vực biển sắp sụp đổ..."
Không nhìn thấy bóng người nào, Vương Ngữ Hải chỉ có thể cho rằng vực biển tự sinh ra chấn động. Còn bóng người nho nhỏ kia đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
...
Nếu thuyền này đã tên là Thừa Phong thuyền thì hiển nhiên tốc độ của món pháp khí phi hành này có thể rất nhanh, so được cả với cuồng phong.
Pháp khí phi hành cực phẩm vẫn không bù được khoảng cách cực xa.
Mặc dù có khống chế pháp bảo, muốn từ đảo Lâm Uyên đi đến Tây Châu Vực phải mất mấy tháng, còn với pháp khí phi hành bình thường ít nhất cũng mất ba đến năm năm. Dù là pháp khí phi hành cực phẩm cũng cần chừng một năm.
Nhiều ngày phi hành, Từ Ngôn vẫn cứ một mực đang nhắm mắt ngồi xếp bằng. Phí Tài biết người ta đang tu luyện nên cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể nhàm chán tự mình tu luyện.
Từ Ngôn đang nội thị Tử Phủ.
Dùng Nguyên Anh cẩn thận cảm giác khí tức của hắc châu.
Lần trước Tiểu Hắc vận dụng ra toàn lực khiến khí tức hắc châu trở nên ảm đạm, xem ra phải rất lâu mới khôi phục được.
Dùng toàn lực của Tiểu Hắc cùng lực lượng của Nguyên Anh của Từ Ngôn trùng kích cấm chế thiên địa mà cũng chỉ kéo vết rách rộng ra được một chút. Sau khi lấy được chút linh lực thì vết rách cũng bịt kín lại rồi, không thể mở ra lần nữa được. Hắn đã không có linh lực mở ra Thiên Cơ phủ được nữa, trừ phi vết rách kia có thể mở rộng thêm vài phần.
Cảm giác Tiểu Hắc không có gì đáng ngại, Từ Ngôn mới yên tâm, đưa tâm thần trở về bản thể.
Xem ra còn phải thu thập thêm lực lượng cực hàn cực nhiệt, lại thêm Ích Vân thức kết hợp với Nguyên Anh của mình và Tiểu Hắc toàn lực trùng kích, có lẽ sẽ khiến lỗ thủng trên cấm chế mở rộng thêm chút ít.
Linh đan thượng phẩm có hiệu quả đấy, nhưngvẫn là chưa đủ. Nếu muốn giải khai thêm cấm chế nữa, có lẽ cần phải tìm được dị bảo chân chính.
Hắn đang suy tư làm sao có được hiệu dụng của hai cực nhiệt hàn thì đại sư tỷ tới chơi.
Phí Tài nhường chỗ cho Vương Chiêu trong mái che thuyền rồi vội hỏi: "Đại sư tỷ, lúc nào chúng ta mới nghỉ ngơi đây? Lặn lội đường xa như vậy, Từ sư huynh say thuyền mất rồi."
"Là ngươi thèm được ăn cá ấy." Vương Chiêu tức giận nói một câu. Phí Tài bèn cười hắc hắc không ngừng.
"Ta đến đưa cá cho các ngươi, mỗi người một phần, mấy thứ này đã được chuẩn bị sẵn trước khi đi."
Nói xong Vương Chiêu lấy một bàn cá ra, lại còn đang bốc hơi, mùi cá thơm lừng.
"Mấy người khác có rồi, còn lại cho hai các ngươi."
Nói xong Vương Chiêu cũng không khách khí ngồi xuống. Phí Tài vội vàng lấy linh tửu ra rót đầy cho đại sư tỷ.
Từ khi liên thủ đánh chết Liễu Tác Nhân xong, Vương Chiêu càng đối xử với Từ Ngôn cùng Phí Tài như người một nhà, thân thiết hơn đám đệ tử khác rất nhiều. Nàng nâng chén uống một hớp uống cạn, phóng khoáng không kém một nam tử.
"Đại sư tỷ tửu lượng cao!" Phí Tài vuốt mông ngựa, bộ dạng như thể cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
"Đại sư tỷ, đến Tây Châu Vực là chúng ta có thể chúng ta bái nhập vào Địa Kiếm tông sao?" Từ Ngôn bưng chén rượu hỏi.
Vương Chiêu lắc đầu đáp: "Địa Kiếm tông nằm sâu trong Tây Châu Vực, muốn đến Địa Kiếm tông còn mất thêm một khoảng thời gian nữa. Ở Tây Châu Vực không cách nào phi hành được, chúng ta chỉ có thể đi bộ hoặc thuê xe ngựa chạy đi mà thôi."
"Vì sao không thể phi hành, pháp khí phi hành còn nhanh chứ xe ngựa quá chậm!" Phí Tài không hiểu hô lên.
"Có địa vực tất có uy áp, hoặc cũng có vài hiểm địa không thể phi hành qua được, còn phải đi đường vòng; cũng có nơi bị tu sĩ chiếm cứ thiết lập trận pháp khổng lồ, cấm bay trên không; cũng có quốc gia có quy định tu sĩ đi ngang chỉ có thể thông hành dưới mặt đất, bay trên trời sẽ bị coi là đối địch, sẽ bị người ta dốc lực đuổi giết."
Vương Chiêu giải thích khái quát qua Tây Châu Vực. Những chuyện này phụ thân của nàng đã sớm dặn nhiều lần, còn để lại cả địa đồ Tây Châu Vực.
"Phiền toái vậy sao? Vậy đến khi nào mới tới được Địa Kiếm tông chứ." Phí Tài kêu rên một tiếng, gắp miếng cá lên nhai luôn mồm.
"Xem ra Tây Châu Vực có các quốc gia, còn có cả tông môn cùng tồn tại nữa." Từ Ngôn vừa uống linh tửu vừa nói.
"Đúng vậy." Vương Chiêu gật đầu nói: "Tại Tây Châu Vực có nhất điện, tam tông, ngũ môn, thất phái, bách quốc, thiên thành. Địa Kiếm tông chính là một trong tam tông kia, còn nhất điện chính là Kiếm Vương điện."
"Tây Thiên kiếm chủ Chu Tình Thiên, nghe nói chủ nhân Kiếm Vương điện đã tọa hóa nhiều năm, không biết là thật hay giả." Phí Tài ngắt lời.
Tây Thiên kiếm chủ chính là chí cường đỉnh phong của giới nhân gian, tu vi Tán Tiên, tên là Chu Tình Thiên. Từ Ngôn có nghe qua cái tên này, là nhờ Phí Tài đã từng kể qua về mối liên quan giữa Kiếm Vương điện và Địa Kiếm tông.
"Tung tích cường giả Tán Tiên, chúng ta không có tư cách biết rõ được." Vương Chiêu nói xong giơ chén rượu lên, ngưng trọng nói với Từ Ngôn và Phí Tài: "Bái nhập Địa Kiếm tông rồi chúng ta vẫn là đồng môn như cũ. Tu tiên không dễ, mong rằng hai vị sư đệ siêng năng tu luyện, sớm ngày đột phá Kim Đan, đột phá Nguyên Anh, trở thành cường giả chân chính trong thiên hạ. Đến lúc đó, chúng ta hãy cùng lưu danh thiên cổ trên Thiên Anh bảng!"