Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 969: Đáy biển rạn nứt




Dịch: Hoangtruc

Trên vách đá phía sau Đảo Lâm Uyên đang có rất nhiều người đứng.

Lúc này mặt mày đảo chủ Vương Ngữ Hải đầy âm trầm, mắt nhìn chằm chằm vào vực sâu dưới chân. Mảnh biển vốn tĩnh lặng trước mặt ông ta nay khắp bốn phía đã như thác nước chảy ngược, mặt biển nổi sóng dữ, sóng cao ngập trời.

"Vực biển chấn động, chẳng lẽ đáy biển đã xảy ra ác đấu quy mô lớn?" Một vị trưởng lão đảo Lâm Uyên lo lắng nói.

"Chỉ hơn một ngàn Trúc Cơ, phân tán khắp đáy biển đâu dễ gì chạm mặt nhau? Coi như mười người đấu với nhau vẫn không ảnh hưởng tới vực biển được." Một vị trưởng lão đảo Lâm Uyên khác lắc đầu nói.

"Chẳng lẽ lại có Kim Đan trà trộn đi vào vực biển?"

"Có thể. Kẻ nào dám to gan như vậy? Dám vận dụng tu vi Kim Đan dưới vực biển, không muốn sống nữa sao?"

"Một khi vực biển sụp xuống, cả Kim Đan cũng bị đè chết."

Đảo Lâm Uyên đang chú ý vực biển, hai vị Kim Đan đảo Bát Lan đi theo đến cũng đang lo lắng cho đám đệ tử nhà mình. Hơn mười hải đảo đến đây đều có cường giả Kim Đan hộ tống. Những người này đang đứng trên trên vách đá lo lắng không thôi, không biết rốt cuộc trong vực biển đã xảy ra chuyện gì.

Mãi đến khi có một tiếng trầm đục từ đáy biển truyền đến, mặt mày tất cả tất cả mọi người ở trên đảo mới biến sắc.

Dù là Kim Đan ra tay cũng khó có thể tạo ra tiếng nổ mạnh từ tít biển sâu truyền tới đây được. Nhất định đã có dị biến xảy ra.

Sau tiếng nổ mạnh, toàn bộ tu sĩ Kim Đan ở các thế lực khác nhau đều đột ngột tung người lên định đi vào vực biển điều tra, thế nhưng đều bị Vương Ngữ Hải quát bảo ngừng lại.

"Đảo chủ có ý gì?"

"Dưới đó có môn nhân đệ tử của chúng ta, phải cứu chúng ra."

"Vực biển sắp sụp, cảnh giới Trúc Cơ căn bản không ra được."

Đối mặt với một đám Kim Đan chất vấn, Vương Ngữ Hải chỉ nghiêm mặt nói: "Vực biển còn chưa sập nhưng các ngươi mà xuống dưới sẽ làm vực biển sập nhanh hơn. Nơi này là đảo Lâm Uyên, không ai rõ vực biển này hơn ta cả.”

Nguyên Anh đã lên tiếng, dù đám tu sĩ Kim Đan kia có lo lắng cho môn nhân mình cũng không cách nào làm loạn được cả. Bởi Vương Ngữ Hải không chỉ là Nguyên Anh mà còn là đảo chủ đảo Lâm Uyên, con gái người ta còn đang trong vực biển, cho nên nhất định ông ta mới là một trong những người lo lắng nhất.

Nếu đảo chủ đảo Lâm Uyên đã không hành động gì, đám tu sĩ khác cũng đành bay trở lại vách núi, lo lắng quan sát biến hóa của vực biển.

Dần dần, biển rộng đã trở nên bình ổn lại, nước biển chảy ngược trở nên chậm chạp, rồi dần bình tĩnh lại.

Đám người trên đảo thở phào một hơi.

Chỉ cần vực biển không sụp đổ, các đệ tử dưới đáy biển đã có thể bình an vô sự.

Thế nhưng chuyện đã vượt qua suy đoán của những Kim Đan và Nguyên Anh trên này, tất cả đệ tử ở các đảo dưới vực biển đã biến mất không còn tung tích.

Linh thức có thể khiến vực biển sinh ra chấn động cho nên Vương Ngữ Hải và các Kim Đan khác không dám tùy tiện dùng linh thức xem xét thăm dò. Không ai biết được các đệ tử ở khắp các hải đảo phải ra đã rơi hết cả vào trong một thế giới đen kịt.

Con trai ngũ sắc đã không còn tung tích. Nơi vốn là chỗ con trai đang đứng hiện đã là một cái hố sâu cực lớn có chu vi tới trăm dặm. Hố sâu dưới đáy biển thế này không chỉ âm trầm mà còn vô cùng rét lạnh, trong đó có đưa tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón.

Mặt đất sụp đổ, lực hút xuất hiện đã nằm ngoại dự đoán của Từ Ngôn. Lúc này hắn đang đứng trong một vùng tối đen, trầm ngâm không nói gì.

Từ lúc rơi xuống nơi này, Từ Ngôn vẫn tính toán lấy độ sâu của hố. Ở nơi này cách đáy biển phía trên phải hơn vạn trượng. Đáy biển lạnh như băng này còn có luồng khí tức kinh khủng không kém gì uy áp cường giả nữa.

Hang ổ của hải thú?

Từ Ngôn liên tưởng ngay tới hang động của con Hải thú nào đó, chẳng qua bốn phía xung quanh lại không có khí tức của sinh vật sống.

Hai mắt hắn nổi lên tia sáng trắng, rồi hắn đánh giá tình hình xung quanh một phen.

Dưới chân là nham thạch màu đen, cách đó không xa là từng ngọn núi dựng thẳng cao ngất. Ngọn núi này trải đầy khắp hố lớn này, chỉa thẳng lên trên tạo thành một bãi đá âm u. Còn xa hơn là đáy biển mấp mô cao thấp.

Từ Ngôn đang đứng ở một nơi bằng phẳng trên một ngọn núi, có lẽ là một ngọn núi cụt. Nhìn qua có vẻ như do Từ Ngôn va đập trúng mà tạo thành.

Lực hút lúc trước không nhỏ, cho nên Từ Ngôn mới không thể kháng cự được. Nhưng mà nhục thể của hắn quá mạnh mẽ, bị hút xuống động này không khác gì tảng đá to rớt xuống, cho nên mới nện gãy cả ngọn núi dưới chân.

Hắn thử hoạt động tay chân, cảm thấy cử động nhẹ nhàng mới yên tâm lại.

Lúc này lực hút đã rất yếu ớt, không cần lực lượng nhục thân này hắn vẫn có thể rời khỏi đây được. Nói vậy có lẽ những người khác cũng đã bơi ra được hố sâu cổ quái này rồi.

Vốn Từ Ngôn định trở ngược lên trên, lại nhớ tới Phí Tài và Vương Chiêu, còn có tiểu nha hoàn vừa tới đã rớt vào trong hố sâu này. Hắn do dự một chút, rồi không bơi lên nữa mà hướng xuống phía hố sâu đi tới.

Ba người kia coi như là bằng hữu của Từ Ngôn. Rơi vào hiểm địa, bỏ qua sinh tử bằng hữu không phải là tính cách của hắn. Ít nhất hắn phải tìm kiếm một phen mới được.

Lúc này đã cách thời gian rèn luyện được một nửa thời gian, sứa Cự Linh vẫn chưa trở về. Chỉ cần không gặp phải Đại yêu thì tính ra vực biển này không có gì uy hiếp được Từ Ngôn cả.

Từ Ngôn vừa cảm giác luồng uy áp cổ quái chợt mạnh chợt yếu trong nước biển, vừa đáp xuống nơi sâu hơn.

Dưới đáy biển không phải là cát mịn mà là đá cứng nứt nẻ. Đá có màu đen kịt, bên trong những khe nứt còn lấp ló con mắt của quái ngư nào đó không phải là Yêu thú, to cỡ bằng cánh tay. Miệng chúng có dạng như một cái vòi hút không ngừng hút gặm trên mặt đá.

Từ Ngôn tò mò dậm chân xuống, mặt đầy nghi hoặc.

Đáy biển có loại đá cứng không có gì kỳ lạ, chẳng qua loại đá cứng nứt nẻ này không bình thường, đa phần chỉ xuất hiện ở gần miệng núi lửa mà thôi.

"Chẳng lẽ nơi này là trong miệng núi lửa?"

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn chợt kinh hãi.

Nước biển lạnh như băng, hắn cẩn thận cảm giác thêm nữa, rồi mới cảm thấy yên tâm lại.

Lòng núi lửa không phải là nơi tốt. Một khi bộc phát ra dung nham, dù là nhục thân Từ Ngôn cũng không chống đỡ được.

Cũng may nước biển lạnh lẽo không có chút dấu hiệu nào của núi lửa bộc phát.

Hắn đi trong đáy biển rạn nứt này hơn một canh giờ, không thấy Vương Chiêu và Phí Tài, cũng không thấy bóng dáng ai khác cả.

"Xem ra không gian của động sâu này rất lớn..."

Từ Ngôn khẽ nhíu mày, chân bước nhanh hơn, thậm chí còn vận dụng lực lượng bản thể bước nhanh đi trên đất. Dù là đáy biển nhưng lực lượng nhục thân của Từ Ngôn vẫn vô cùng đáng sợ.

Hắn đi rất nhanh, sau đó không lâu chợt ngừng lại.

Trước mặt hắn lại xuất hiện một cái động lớn nữa. Cửa động đen kịt, có dùng Tiên Mi Quỷ Nhãn cũng không nhìn thấy rõ được, chỉ quanh quẩn ở phạm vi mười trượng mà thôi.

Từ Ngôn tưởng rằng động sâu này là rãnh biển cực lớn do đáy vực biển nứt vỡ tạo thành, không nghĩ tới trong rãnh biển này lại có một cái động lớn khác. Chuyện này làm hắn ngạc nhiên không thôi.

"Chẳng lẽ là hải nhãn?"

Từ Ngôn trầm ngâm một chút, rồi vòng qua động đen cổ quái này, đi thẳng về phía xa.

Có truyền thuyết cho rằng hãi nhãn nối thẳng tới tâm trái đất, một khi rơi vào sẽ không thể nào đi ra được.

Đi nửa canh giờ, Từ Ngôn tới một nơi dốc đứng. Đá cứng rạn nứt nghiêng qua một bên nhưng thể nơi này là một con dốc dài.

Theo hướng dốc dài đi thẳng xuống, hắn nhanh chóng đi tới được một nơi bằng phẳng. Phía sau hắn lại xuất hiện một cửa động cao chừng bảy tám trượng, còn có hình vòm như thể một cánh cổng thông thường.

Vừa đến cửa động, ánh mắt Từ Ngôn đã chuyển lạnh, trọng kiếm trong tay không chút dấu hiệu chém ra, đập thẳng tới một bóng đen trong động.

Trọng kiếm nổi lên từng vòng gợn sóng dưới đáy biển, cuối cùng khó khăn lắm mới ngừng lại giữa không trung rồi được Từ Ngôn thu hồi lại.

"Cô không lên tiếng sẽ rất dễ bị ngộ sát."

Từ Ngôn bất đắc dĩ nói một câu, cất bước đi vào cửa động. Nha hoàn Tiểu Sương đang lặng yên đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngại ngùng như trước. Rồi nàng ra dấu tay ý bảo Từ Ngôn yên lặng.

Vù...

Theo dấu tay của Tiểu Sương, bên rìa của hang động đột nhiên lóe lên một vầng sáng màu tím như thể ánh nến được đốt lên, biến nơi này thành một vùng như mộng như ảo.