Dịch: hoangtruc
Biên: Spring_Bird
Muốn đến được vực biển phải dùng pháp khí phi hành hoặc ngự kiếm.
Đội thứ nhất đi vào vực sâu là tu sĩ đảo Cự Môn, một đảo trong quần đảo Cửu Tinh. Theo sát phía sau là nữ vương đảo Nữ Nhi, kế đó là đảo Lâm Uyên cùng đảo Bát Lan, còn có đủ các đệ tử Trúc Cơ ở các hải đảo khác nhao nhao bay lên.
Từ Ngôn không ngự kiếm. Bởi chỉ là đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ cho nên cả hắn cũng như Phí Tài đều được đại sư tỷ che chở, cùng đứng trên một cái thuyền kì lạ rơi xuống vực sâu.
"Thừa Phong thuyền này là pháp khí phi hành thượng phẩm, không chỉ có tốc độ nhanh hơn chúng ta ngự kiếm mà còn có năng lực phòng ngự không kém."
Phí Tài không ngừng hâm mộ nói: "Pháp khí phi hành này của đại sư tỷ là được đảo chủ đại nhân đích thân luyện chế cho. Trên thuyền có vòng bảo hộ phòng ngự, dùng để đi xa rất tiện lợi, không phải sợ Yêu vật thông thường nữa."
Không chỉ có Phí Tài hâm mộ pháp khí phi hành thượng phẩm mà các đệ tử còn lại trên thuyền cũng thổn thức không thôi.
Trên thuyền chở khoảng hai ba mươi tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ và trung kỳ, còn những đệ tử tu vi hậu kỳ ở đảo Lâm Uyên cùng giai với Vương Chiêu, cho nên không cần đại sư tỷ hộ tống đi.
Thừa Phong thuyền đi vào vực sâu, cứ thế không ngừng hạ xuống. Xung quanh cũng dần tối đen, chỉ có thể nhìn thấy vô số ánh kiếm lóe lên phía xa xa mà không còn nhìn rõ được hình dáng tu sĩ khác thế nào nữa.
Từ Ngôn ngồi ở đuôi thuyền, có chút tò mò đánh giá hai bên vực sâu.
Trước đây hắn từng đứng trên vách đá quan sát vực sâu này rồi, thế nhưng mắt trái hắn đã mất đi Long hồn, thị lực đã không cách nào nhìn thấu được hắc ám vô tận dưới đáy vực sâu. Hơn nữa linh lực hắn mỏng manh, cũng khó có thể cường hóa thị lực.
Đi trong vực biển hôm nay, Từ Ngôn dần dần sinh ra một cảm giác cổ quái.
Nước biển hai bên vực sâu như thể dòng thác nước chảy ngược vậy.
Kỳ thật ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ được nước biển chảy ngược, Từ Ngôn cũng đã nhìn thấy từ trước. Thế nhưng lúc thân ở bên trong, ngửa đầu nhìn lại, cảm giác tự như vực sâu này là một hang động không đáy cực lớn bị đập bể mà thành.
Tuyệt không thể có chuyện đảo Lâm Uyên bị ném ra mà đập bể thành lỗ như vậy. Rốt cuộc là thứ gì thì Từ Ngôn nhìn thấy được, cũng không cách nào kết luận được căn nguyên của vực biển này.
"Nếu gặp phải nguy hiểm, nhớ phải lập tức lui về bờ ngay. Ít nhất cũng phải rời khỏi thuỷ vực dưới đáy biển."
Vương Chiêu ở đầu thuyền ngưng trọng dặn dò: "Vực biển bất ổn, không thể nào chịu nổi khí tức của cường giả Kim Đan trở lên. Lần này có không ít tu sĩ đến vực biển, chuyện đấu pháp là không tránh được. Mọi người có rèn luyện thì cũng nên chú ý tới động tĩnh ở vực biển, nếu vực biển sụp xuống thì đến cường giả Kim Đan cũng phải táng thân dưới đáy biển."
"Đại sư tỷ, chúng ta đi cùng nhau là được mà. Nếu có nguy hiểm, nhiều người thế này sẽ không sợ." một tên đệ tử trẻ tuổi Trúc Cơ trung kỳ trẻ tuổi nói, bộ dạng khẩn trương thế kia có lẽ là lần đầu tiên tham dự rèn luyện vực biển này.
"Tối đa hai ba người một tổ, dù sao các ngươi cũng là những đệ tử không tới Trúc Cơ hậu kỳ." Vương Chiêu trầm giọng nói: "Những tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như chúng ta xuống tới vực sâu sẽ sẽ lập tức phân tán, tự mình thăm dò. Bởi vì vực biển quá lớn, hôi nang kia lại xen lẫn nhỏ lẻ dưới cát đá đáy biển, chỉ có thể tìm kiếm tỉ mỉ. Các ngươi tụ tập cùng nhau sẽ an toàn, nhưng tìm được hôi nang kia rồi làm sao chia nhau hả?"
Lúc này Vương Chiêu mới giảng giải lại kinh nghiệm về bản chất của lần rèn luyện này.
"Làm thế nào đây? Hôi nang kia đã ít, lại trân quý như vậy. Mười người chúng ta có tìm được một hôi nang thì phân chia làm sao? Không thể cắt ra thành mười phần được, thứ đó còn có độc."
Phí Tài dường như hiểu rõ sắp xếp của đại sư tỷ, chỉ một tên thanh niên bên cạnh, tỏ thái độ: "Ta cùng Từ sư huynh một tổ. Hai người chúng ta ở cùng một viện tử, tâm ý tương thông, nhất định đi cùng nhau sẽ tìm được rất nhiều hôi nang."
Một câu tâm ý tương thông kia đã khiến đám các đệ tử chung quanh nghe được cười vang, áp lực cùng bất an lúc mới tiến vào hiểm địa như tản đi được vài phần.
Trên Thừa Phong thuyền không chỉ chở đệ tử đảo Lâm Uyên mà cả Tiểu Sương cũng bị Vương Chiêu kéo lên thuyền. Lúc này nàng ta lẳng lặng ngồi ở một bên. Nghe được mấy lời của Phí Tài, nữ hài ngại ngùng khẽ nhếch khóe môi cố nén không bật ra tiếng cười, một bộ muốn cười lại không dám cười vô cùng đáng yêu.
"Có thể không cùng tổ với ngươi được không?" Từ Ngôn liếc mắt nhìn Phí Tài nói: "Ngươi là phế vật, ta lại không phải thùng cơm."
"Hắc hắc, Từ sư huynh đương nhiên không phải là thùng cơm cho nên ta mới nhất định theo sát bước Từ sư huynh. Ngươi yên tâm, bảo ta đi hướng Đông ta sẽ tuyệt đối không rẽ qua hướng Tây, ta nhất định sẽ nghe lời."
Da mặt Phí Tài đủ dày, mưu tính dính chặt với Từ Ngôn. Tính ra gã cực kỳ khôn khéo, cả thuyền này ngoại trừ đại sư tỷ thì vị Từ sư huynh này là lợi hại nhất rồi.
Từ Ngôn cười cười không nói gì. Đây chỉ là một lần rèn luyện của Trúc Cơ thôi, không có nghĩa lý gì trong mắt hắn cả. Phí Tài muốn đi theo thì cứ đi, miễn sao tìm được đủ hôi nang là được.
Bên ngoài thuyền soàn soạt tiếng gió, bốn phía đen kịt. Tốn chừng một bữa cơm, tốc độ Thừa Phong thuyền dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn lại.
Dưới thuyền là mặt nước đen kịt. Vực biển này có hình dạng vô cùng kỳ dị, phía trên là không gian trống trải, tầng dưới cùng mới là nước biển lạnh như băng.
"Đến rồi. Lúc vào trong nước nhớ dùng linh khí hộ thể, nước biển dưới đáy sâu này vô cùng băng lạnh." Vương Chiêu ngưng trọng nói: "Mọi người ngàn vạn lần nhớ để ý kỹ thời gian. Lần rèn luyện này của chúng ta tối đa chỉ mười ngày, bởi vì sứa Cự Linh sẽ rời khỏi vực biển trong nửa tháng. Một khi đàn sứa Cự Linh trở về, sẽ không ai đi ra ngoài được."
"Đã rõ, đại sư tỷ!"
"Yên tâm đi đại sư tỷ, chúng ta là đệ tử Trúc Cơ, không phải là đám luyện khí."
Từng tên đệ tử Trúc Cơ bắt đầu khởi động linh khí, vận chuyển khí tức bảo vệ bản thể, rồi sau đó bước ra ngoài thuyền. Cứ hai hoặc ba người một tổ, nhảy vào trong đáy nước đen kịt.
"Tiểu Sương, muội sẽ không có vấn đề gì chứ?" Vương Chiêu bèn hỏi tiểu nha hoàn. Tiểu Sương rất ít nói, không dễ dàng mở miệng nói chuyện. Nàng chỉ lắc đầu ý bảo mình tự có nắm chắc.
Vương Chiêu nhẹ gật đầu, thu hồi Thừa Phong thuyền rồi cùng Tiểu Sương một trái một phải nhảy xuống nước.
"Lạnh quá, nếu biết trước sẽ như vậy đã mặc thêm quần áo rồi."
Đáy nước không tính quá sâu, chỉ mất chừng một chung trà là Từ Ngôn và Phí Tài đã đáp xuống mặt đất. Phí Tài bị nước lạnh làm cho run rẩy, tuy đã khởi động linh khí phòng ngự nhưng hơi lạnh nơi đáy biển quanh năm không có ánh mặt trời này vẫn quá sức chịu đựng.
"Từ sư huynh, ngươi không lạnh sao?"
Phí Tài nhìn thấy Từ Ngôn không chút thay đổi, ngoài thân chỉ có một tầng linh khí ảm đạm vây quanh bèn tò mò. Bởi tính ra linh khí hộ thể của gã còn dày hơn cả của Từ Ngôn nhiều.
"Lạnh chứ, nhưng không lạnh như ngươi. Đi thôi." Từ Ngôn nhắm một hướng cất bước đi trước, Phí Tài vội vàng theo sau.
Tuy nói có linh khí hộ thể nhưng đi lại dưới đáy biển không nhẹ nhõm thoải mái như đi trên đất liền được. Chẳng qua bước chân Từ Ngôn vẫn luôn vững vàng, đồng tử hai mắt dần dần biến sắc, lập loè hai điểm sáng trắng. Tiên Mi Quỷ Nhãn đã được hắn thúc giục ra.
Hiện tại Từ Ngôn đã sử dụng kỹ năng thành thục, dễ dàng khống chế linh khí, tiêu tốn linh khí dùng cho Tiên Mi Quỷ Nhãn cực ít. Dù sao đáy biển qua mức lờ mờ, hắn nên tranh thủ tìm được hôi nang mới tốt.
Chung quanh thỉnh thoảng có đàn cá bơi qua, tiêu thạch khắp nơi, nhìn như thể những ngọn núi cao hình thù quái dị. Một con cá mập quẫy đuôi to, không chút tiếng động lừ lừ lướt qua trước mặt hắn, phát giác được Linh khí đáng sợ vội vàng lẩn vào trong bóng tối.
"Đủ âm trầm a..."
Phí Tài theo thật sát phía sau Từ Ngôn, đảo phi kiếm lúc thì bảo vệ cánh trái, lúc lại bảo vệ cánh phải của mình, miệng thì thầm nói. Tiếng nói của gã theo nước biển truyền đi không xa, chỉ có thể nghe tiếng có tiếng không.
"Thật kinh khủng a... Nơi này là vực biển a, quả nhiên là đen kịt mà. Nghe nói vực biển là một trong những rãnh biển sâu nhất đấy. Chúng ta đang đi trong một cái khe rãnh lớn dưới biển sao?"
"Từ sư huynh, ngươi nói xem nơi này có quỷ không..."
Giọng Phí Tài run run, đang thò đầu ra nhìn loạn bốn phía. Bỗng nhiên gã đâm sầm vào lưng Từ Ngôn chợt dừng bước phía trước, tiếp đó gã vô cùng hoảng sợ nhìn thấy được cảnh tượng Từ sư huynh nghiêng đầu quay lại, mặt không chút biểu cảm, hai mắt trắng dã.