Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Spring_Bird
Đoàn rước dâu của đảo Bát Lan long trọng vô cùng. Người dẫn đầu là Liễu Tác Mộc, cháu đích tôn của đảo chủ Lưu Đông Nguyên, có cảnh giới Kim Đan.
Khi đoàn người đang áp tải rất nhiều châu báu tới sơn môn thì Liễu Tác Nhân và Liễu Tác Mộc nhìn thấy bóng dáng Vương Chiêu, vì vậy đoàn người mới tới mỏm núi này.
Nghe đám người đảo Bát Lan nhắc tới mình, sắc mặt Vương Chiêu lập tức trầm xuống.
Ngày mai là bắt đầu chuyến rèn luyện nơi vực biển. Chỉ cần Liễu Tác Nhân dám tiến vào vực biển, thì Vương Chiêu không định để cho đối phường còn sống mà ra. Nhưng Liễu gia tới đón dâu đã làm rối loạn kế hoạch của vị đại sư tỷ này.
"Hôn ước giữa ta và Liễu Tác Nhân đã bị hủy bỏ, đại công tử vì sao lại tới đón dâu? Chẳng lẽ trên đảo Lâm Uyên còn có người khác có hôn ước với đảo Bát Lan các ngươi hay sao?" Vượng Chiêu lạnh giọng hỏi.
"Hôn ước là lệnh của cha mẹ, nào phải hai đứa nhãi con các ngươi có thể tự tiện giải trừ chứ." Liễu Tác Mộc cười một ngạo nghễ rồi nói: "Chớ nói tu vi của các ngươi chỉ là Trúc Cơ, cho dù là Kim Đan cũng không có tư cách tự mình hủy bỏ hôn ước. Vương Chiêu, nhanh quay về trang điểm chờ gả đi."
"Liễu Tác Nhân, lời nói của ngươi không có chút trọng lượng nào cả!" Phí Tài đứng bên cạnh nghe vậy vô cùng tức giận, chỉ tay vào Liễu Tác Nhân mắng: "Khi đó chúng ta cũng nghe rõ ràng chính miệng ngươi nói, cùng đại sư tỷ dùng thi đấu luận thắng bại. Nếu ngươi bại sẽ hủy bỏ hôn ước. Giờ đây lại nuốt lời, ngươi còn là đàn ông sao?"
"Ngươi là cái thá gì!" Liễu Tác Nhân không chịu yếu thế, giận giữ đáp: "Một gã đệ tử Trúc Cơ của đảo Lâm Uyên mà thôi, thế mà dám giễu võ giương oai trước mặt cường giả Kim Đan. Đại ca, giáo huấn gã đi!"
Ra trận anh em ruột, câu này không sai nửa lời.
Phí Tài mới mắng ra cửa miệng, Liễu Tác Nhân cũng dứt lời, vị đại công tử có cảnh giới Kim Đan đã vung tay phát ra một luồng hàn quang. Đây chính là một khối ngọc bội bên hông gã.
Liễu Tác Mộc có tu vi Kim Đan, tuyệt không phải hạng người lỗ mãng. Tuy gã không thể giết người trên đảo Lâm Uyên, nhưng dạy dỗ gã tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như Phí Tài một phen thì không sao. Bởi vậy, y định dùng miếng ngọc bội này bịt cái miệng thối của Phí Tài lại.
Thoạt nhìn chỉ là một miếng ngọc bội được ném ra, nhưng nó mang theo linh lực của Kim Đan tu sĩ, sức mạnh không thua gì pháp khí hạ phẩm. Nếu như Phí Tài bị đánh trúng thì chắc chắn bị thương nặng.
Tuy Phí Tài ham ăn, nhưng cũng là người khôn khéo. Vừa thấy Liễu Tác Mộc vung tay, gã đã cảm thấy nguy hiểm nên lập tức tránh né.
Phí Tài tránh đòn có phần chật vật nên quên mất bên cạnh mình còn có người khác. Khi gã lách người xong rồi mới phát hiện ra mình đang trốn sau lưng Tiểu Sương.
"Cẩn thận!"
Phí Tài quá sợ hãi, chỉ kịp hô lên một tiếng thì miếng ngọc bội đã bay tới.
Vèo!
Tiếng xé gió chói tai vang lên, ngọc bội đang lao thẳng vào mặt Tiểu Sương. Không chỉ có Phí Tài hô hoán mà đại sư tỷ cũng kinh hãi tột độ. Ngay cả Từ Ngôn cũng bất ngờ.
Một khối linh thạch rơi ra từ trong tay áo, được hắn nắm trong tay. Từ Ngôn đứng một bên, định dùng Phi Thạch để chặn miếng ngọc bội.
Bộ dáng Tiểu Sương yếu đuối mong manh, chưa hẳn đã đỡ được một kích của Kim Đan. Nếu đã quen biết thì Từ Ngôn cũng không định khoanh tay đứng nhìn, dù sao hắn cũng chắc rằng người đảo Bát Lan không dám thực sự hạ sát thủ. Đảo Lâm Uyên vẫn còn Nguyên Anh trấn giữ.
Chỉ chớp mắt ngay khi Từ Ngôn vừa muốn giơ tay lên đã lập tức kìm lại, bởi Tiểu Sương đã vung quyền lên.
Nắm tay nhỏ bé giơ lên, nhìn tưởng yếu đuối nhưng quyền phong lại vang rền. Từ Ngôn có thể dễ dàng phán đoán được một quyền trình độ như vậy cần lực lượng mạnh tới mức nào.
Chí ít sức mạnh lực đạo cũng phải trên năm ngàn cân!
Bành!!
Tú quyền và ngọc bội va mạnh vào nhau tạo thành một tiếng nổ vang giòn. Sau đó, ngọc bội vỡ vụn, mảnh vụn rơi đầy mặt đất.
Cảnh tượng vừa xuất hiện khiến mọi người không thể ngờ được. Tiểu nha hoàn với bộ dáng nhu nhược lại có sức mạnh sánh ngang Yêu tộc!
"Ồ?"
Liễu Tác Mộc dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Tiểu Sương. Còn ánh mắt của Liễu Tác Nhân thì đầy hằn học.
"Tiểu Sương, ngươi không bị thương chứ, không phải ta cố ý trốn sau lưng ngươi đâu." Vẻ mặt Phí Tài đầy áy náy, gã vội vàng giải thích. Tiểu Sương khẽ lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
"Nha hoàn từ đâu chui ra, sức lực không yếu nhỉ." Liễu Tác Mộc động lòng nói: "Ta có một công pháp kỳ dị tên là Bát Tượng Công, chỉ cần ngươi quay đầu gia nhập vào đảo Bát Lan chúng ta, ta có thể quyết định tặng nó cho ngươi. Ngươi nên biết đó là độc môn tuyệt kỹ của đảo Bát Lan ta. Ngay cả Kim Đan bình thường cũng không có tư cách tu luyện. Một khi tu luyện công pháp này đại thành, chỉ với sức mạnh của thân thể cũng có thể đối đầu với Đại yêu."
Tuy Bát Tượng Công kỳ dị nhưng dường như Tiểu Sương không có hứng thú. Đôi môi anh đào của nàng nhếch lên, rồi chạy tới trốn sau lưng Vương Chiêu, điệu bộ như nha hoàn thiếp thân của đại sư tỷ.
Sự ngượng ngùng của Tiểu Sương khiến Liễu Tác Mộc hiểu lầm. Ánh mắt gã lạnh lẽo, gã nói: "Nếu ngươi đã là nha hoàn của Vương Chiêu, vậy lần này đảo Bát Lan ta đón dâu ngươi cũng phải đi cùng. Nha hoàn thiếp thân cũng là của hồi môn của đại tiểu thư. Từ nay về sau ngươi cũng là người của Liễu gia ta."
Liễu Tác Mộc vừa dứt lời, Liễu Tác Nhân như hiểu ra, vênh váo nói: "Dáng vẻ nhìn cũng được đấy. Bổn công tử niệm tình ngươi là nha hoàn thiếp thân của phu nhân ta, sẽ thu ngươi vào phòng luôn thể. Chỉ cần hầu hạ ta và tiểu thư nhà ngươi chu đáo, sẽ có chỗ tốt ngươi không ngờ đấy."
"Tiểu thư nhà ta sẽ không gả cho ngươi." Tiểu Sương tức giận, giương nắm đấm lên ngang mặt mà lườm Liễu Tác Nhân, điệu bộ như một chú mèo con đang xù lông.
"Gả hay không gả nào tới lượt tiểu nha hoàn ngươi quản. Hè hè, yên tâm, khi đến đảo Bát Lan, ngươi sẽ biết được bản lĩnh của Tam công tử nhà người, hé hé hé."
Liễu Tác Nhân cười lên điên dại một hồi. Ngay trước mặt Vương Chiêu nhưng gã cũng không kiêng nể gì.
Nếu như nói lúc trước, gã vẫn còn cố duy trì vài phần hình tượng trước mặt Vương Chiêu. Nhưng từ khi bị đánh thành đầu heo, Liễu Tác Nhân đã không còn che dấu bộ mặt thật của mình nữa. Lúc này lại có đại ca của mình đứng sau lưng, gã càng không sợ Vương Chiêu, ánh mắt gã chẳng kiêng dè nhìn chằm chằm vào Tiểu Sương, lộ rõ vẻ mặt dâm tà.
Người đảo Bát Lan tùy tiện, chẳng để đảo Lâm Uyên vào mắt. Nhưng Tiểu Sương không phải người của đảo Lâm Uyên, vốn dĩ người của Liễu gia đang tự chuốc lấy phiền hà.
"Liễu Tác Nhân?" Từ Ngôn cười thầm, nghĩ: "Tên này sai rồi, có lẽ nên gọi là Liễu Tác Tử (tác tử: tìm đường chết) mới đúng."Từ Ngôn không có hứng thú nhúng tay vào ân oán giữa Liễu gia và Vương gia, hắn chỉ thích đứng một bên xem kịch vui.
"Tam tiểu thư nhà ta ở đảo Hiên Viên, không thèm đi đảo Bát Lan với ngươi."
Giọng nói thỏ thẻ, nỉ non, nghe rất êm tai vang lên.
"Tam tiểu thư nhà ngươi? Hè hè, vừa khéo ta lại là Tam công tử, là một đôi trời sinh với Tam tiểu thư nhà ngươi rồi, hè..."
Liễu Tác Nhân đang cười chợt tái xanh mặt. Sắc mặt Liễu Tác Mộc bên cạnh gã cũng biến đổi mãnh liệt, rồi hỏi lại: "Ngươi là người đảo Hiên Viên!"
"Ta là nha hoàn của Tam tiểu thư đảo Hiên Viên, các ngươi đừng có nói xấu sau lưng tiểu thư nhà ta. Bằng không Tam tiểu thư sẽ tức giận đấy!" Dường như nha hoàn Tiểu Sương bị bắt nạt, ấm ức nói.
"Tam tiểu thư Hiên Viên gia... Hiên Viên Tuyết!" Liễu Tác Mộc thét lên kinh hãi, linh lực toàn thân rung động mạnh mẽ, trong đáy mắt hiện lên sự sợ hãi vô tận.
Liễu Tác Nhân còn chưa kịp nhớ ra Hiên Viên Tuyết là ai, thì vị đại ca cảnh giới Kim Đan đã chắp tay nhận lỗi với Tiểu Sương, gã nói: "Thì ra là khách quý của đảo Hiên Viên, xin thứ cho tại hạ càn rỡ, thô lỗ. Ta thật có lỗi, cô nương chớ trách, không phải ta cố tình mạo phạm Tam tiểu thư, xin cô nương ngàn vạn lần bỏ quá cho."
Một bên là cường giả Kim Đan, một bên là tu sĩ Trúc Cơ. Một người là đại công tử của đảo Bát Lan, một người chỉ là tiểu nha hoàn của đảo Hiên Viên. Ngay cả Từ Ngôn cũng không ngờ rằng, Liễu Tác Mộc vừa nghe nói tới tên của Hiên Viên Tuyết đã chẳng màng thân phận mà nhận lỗi với một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé. Hơn nữa ngữ khí của gã cực kì thành khẩn, tựa như một đứa bé phạm lỗi mà nhận sai.
Không phải Liễu Tác Mộc sợ hãi gì một tu sĩ Trúc Cơ như Tiểu Sương mà là do chủ nhân của cô nàng này rất đáng sợ. Đứng trước ba chữ Hiên Viên Tuyết, dù là Tam công tử Liễu Tác Nhân hay Liễu Tác Mộc có cảnh giới Kim Đan cũng chẳng là cái đinh rỉ gì.