Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 895: Huyết Nguyệt thoáng hiện




Dịch: Hoangtruc

Mộc độc bản nguyên có thể chết người, sao Hàn Thiên Tuyết dám giữ lại chứ? Cho nên nàng không có ý kiến gì với yêu cầu của Từ Ngôn cả.

Hai từ "cảm ơn" được Hàn Thiên Tuyết ngập ngừng thật lâu mới thốt ra được. Từ Ngôn lại không thể nghe thấy lời nói khẽ cuối cùng ấy, bởi lúc đó bóng dáng hắn đã sớm nhanh chóng rời đi rồi.

Nhìn bóng lưng đi xa kia, ánh mắt Hàn Thiên Tuyết có chút phức tạp. Gương mặt xinh đẹp quanh năm không đổi sắc mặt nay đã có thêm vài sắc thái, có may mắn, cũng có hoài niệm.

May mắn là toàn bộ độc lực đã được trừ đi, còn hoài niệm là nhớ đến sư đệ trong gian nhà gỗ năm xưa...

Từ Ngôn rời khỏi Thiên Hải lâu, đi tới Tự Linh đường.

Đường chủ Lý Mục đã chết, chân tướng không người biết được. Người khác còn tưởng rằng Lý Mục đã chết trong miệng Đại yêu lúc công hãm tông môn, thật ra không biết y đã chết dưới tay Từ Ngôn.

Tại khu vực cư trú của Bàng gia ở Tự Linh đường, Từ Ngôn đã tìm được Bàng Vạn Lý đang tu dưỡng ở tông môn.

Hôm nay khí sắc của gia chủ Bàng gia đã tốt hơn nhiều, có điều vẫn còn khô gầy, sắc mặt vẫn mang theo một chút buồn đau.

Bởi nữ nhi của ông ta đã bỏ mạng trong hạo kiếp vừa rồi.

"Nhạc phụ đại nhân..."

Nhìn thấy Bàng Vạn Lý, Từ Ngôn lập tức cúi người hành lễ. Dù tu vi rất cao, nhưng bối phận cha vợ vẫn không cách nào thay đổi được.

"Chỉ Kiếm, ngồi đi." Bàng Vạn Lý thổn thức nói: "Ta có thể sống sót trong tay Đại yêu cũng nhờ cả vào cua xanh nhỏ lúc trước ngươi để lại đấy. Không nghĩ tới nhỉ, thế sự hay thay đổi, không ai tính thấu số mệnh a."

Vừa nói, một con cua xanh nho nhỏ leo ra khỏi ống tay áo của Bàng Vạn Lý, có điều nó còn chưa tới Yêu vật, chẳng qua nhìn qua rất tinh ranh, mắt nhỏ nhìn trái nhìn phải.

Nó trượt xuống, vừa vặn nhìn thấy Từ Ngôn, cua xanh nhỏ bị dọa đến mức bò vội vào trong ống tay áo Bàng Vạn Lý lại.

"Chỉ là lá gan quá nhỏ, ha ha." Bàng Vạn Lý khẽ nở nụ cười.

"Số mệnh...số mệnh là thế nào chứ?" Từ Ngôn cười gượng một tiếng, lắc đầu nói.

"Nhìn không thấu, đoán không được, tính không chuẩn, nghĩ không ra, đó chính là số mệnh." Bàng Vạn Lý mang theo sắc mặt ôn hòa cười nói: "Nguyệt Nhi đã qua đời, thân là người tu hành, không nên lúc nào cũng xuân thương thu buồn. Nhật nguyệt vẫn như trước, bốn mùa không đổi, luân hồi xưa nay không ngừng, thiên hạ bốn phương có ai không phải chết?"

Bàng Vạn Lý nói ra một tràng mang theo chí lý chân thực, tuy tu vi ông ta không thay đổi nhưng bị nhốt hai mươi năm kia đủ khiến ông ta nhìn thấu rất nhiều điều.

Nhìn con rể mình vẫn còn trầm ngâm, Bàng Vạn Lý nói khẽ: "Sinh tử... Tự nhiên."

Từ Ngôn hiểu rằng nhạc phụ khuyên bảo mình, chỉ ngẩng đầu nói: "Nguyệt nhi… Có lẽ không chết, nàng không phải là người trên thế gian này."

Bàng Vạn Lý khẽ ngẩn người, ánh mắt mang theo vẻ không thể tin, lại không hỏi nhiều, chỉ chờ đợi Từ Ngôn nói tiếp.

Từ Ngôn kể ra chuyện dị tượng vợ vô hồn, Bàng Vạn Lý lâm vào trầm ngâm. Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài một tiếng.

"Ta không biết vì sao Nguyệt nhi vô hồn, nhưng ta biết một chút chuyện." Bàng Vạn Lý nhìn Từ Ngôn, ngưng trọng nói: "Năm đó lúc Hồng Nguyệt sinh ra, theo đó còn có một loại thiên địa dị tượng... Trăng như máu."

Một câu trăng như máu, vị gia chủ Bàng gia này như lâm vào chuyện cũ mừng vui đón vị thiên kim vào nhiều năm trước.

Con trai trưởng và thứ tử được sinh ra, kế đó phu nhân Bàng Vạn Lý lại lần nữa hoài thai. Người làm cha là Bàng Vạn Lý mong đợi đứa con thứ ba ra đời, lại không còn vô lo vô nghĩ như những lần trước.

Bàng phủ mời tới đầy những bà mụ tốt nhất kinh thành, tới hơn mười người. Trong phủ đệ giăng đèn kết hoa, vô số nha hoàn bà đỡ tới lui bận rộn.

Gia chủ vốn ngồi trong viện tử, tâm tình an ổn lại theo màn đêm buông xuống mà dần biến đổi.

Bất an không rõ từ đâu xuất hiện trong lòng, Bàng Vạn Lý không tìm ra được nguyên nhân của bất an kia. Ông ta đứng lên, ra ngoài sân dạo bước giãn gân cốt, chợt ngẩng đầu thoáng nhìn lên, thấy được trăng sáng trên bầu trời đêm.

Ánh trăng móc câu chẳng biết đã chuyển sang màu đỏ thẫm từ lúc nào, như thể bị phủ kín bởi một tầng vải đỏ mỏng, nhìn vừa lạnh như băng lại vô cùng quỷ dị.

Bàng Vạn Lý vừa nhìn thấy ánh trăng đỏ thẫm trên bầu trời, tiếng con nít khóc oa oa đồng thời vang lên. Ông ta bất chấp dị tượng trên trời, vội vàng xông vào trong phòng.

Cũng may mẹ con bình an, Bàng gia đón thêm một vị thiên kim.

Bàng Vạn Lý ôm đứa trẻ mới sinh vào lòng, trong lúc mừng rỡ chợt nhớ tới dị tượng lúc nãy. Thế nhưng qua song cửa sổ, ánh trăng vẫn sáng trong treo cao như trước, màu đỏ thẫm đã không còn nhìn thấy nữa.

"Hồng Nguyệt...gọi là Hồng Nguyệt đi. Bàng Hồng Nguyệt!"

Nhiều năm trước, Bàng Vạn Lý dùng một cái tên dễ nghe là Hồng Nguyệt đặt cho nữ nhi mình, còn mảnh huyết nguyệt thoáng qua đáng sợ kia bị chôn sâu nơi đáy lòng. Ông ta cũng chưa từng nói với bất kỳ người nào qua.

Bởi vì Bàng Vạn Lý không thể tin chuyện trăng sáng thoáng chốc biến thành màu đỏ máu, còn tưởng mình quá mức nóng ruột nên nhìn thấy ảo giác. Hôm nay, sau khi nghe Từ Ngôn nói đến chuyện vợ vô hồn, ông ta mới kể ra phần chuyện trải qua mà không ai biết tới này.

"Huyết Nguyệt... Hồng Nguyệt?"

Biết đến lý do có cái tên Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nếu như trăng sáng như máu, có lẽ sinh ra thiên địa dị tượng. Nhưng dị tượng thế này không thể chỉ một mình Bàng Vạn Lý chứng kiến được, Nguyên Anh và Thần Văn có lẽ cũng phải phát hiện mới đúng.

Thế nhưng hắn chưa từng nghe nói năm đó có Huyết Nguyệt xuất hiện, chuyện này Từ Ngôn cũng chắc chắn. Bởi nếu có thiên tượng kỳ dị như thế thì hẳn đã được truyền lưu tại giới tu hành rồi mới phải.

"Hy vọng nàng thật sự còn sống." Bàng Vạn Lý nhẹ giọng tự nói: "Hy vọng vợ chồng các ngươi có ngày đoàn tụ..."

Từ Ngôn không ở lâu, chỉ để lại một quả Linh Lung quả cùng một số lượng lớn linh thạch cho Bàng Vạn Lý rồi rời khỏi Kim Tiền tông.

Vương xà cực lớn cứ vậy đi thẳng giữa dãy núi rừng, còn Từ Ngôn thì trốn vào Thiên Cơ phủ, bế quan trong miệng rắn.

Trong gian phòng trống, một Nguyên Anh thể gần tiêu tán nổi lơ lửng trước mặt Từ Ngôn. Nguyên Anh này bị mười luồng linh lực hình thành xiềng xích vây chặt như thể tù phạm bị trói chặt trên cột hành hình không cách nào động đậy được.

Thiên Quỷ, một phần chiến lực mạnh mẽ và thần bí nhất Thiên Quỷ tông.

Lúc này Thiên Quỷ đã rất ảm đạm. Trải qua trận chiến lần hạo kiếp kia đã khiến Thiên Quỷ vô cùng suy yếu rồi.

"Khí... Nô..."

Thiên Quỷ bị xiềng xích linh lực vây trói, mơ hồ gào ra tiếng nói yếu ớt, nghe ra có chút phẫn nộ, ngoài ra còn có mờ mịt nữa.

Con Thiên Quỷ này sớm đã mất đi thần trí, chỉ còn lưu lại một bộ Nguyên Anh thể.

Nhìn chằm chằm vào Thiên Quỷ, ánh mắt Từ Ngôn càng trở nên sắc bén. Chỗ ngực đối phương có một trái tim nhỏ đang chậm rãi nảy lên như thể thực chất.

Thiên Quỷ là Nguyên Anh, hơn nữa còn là Nguyên Anh chân chính, tuyệt đối không phải Giả Anh. Bộ dáng nó cực kỳ giống với Nguyên Anh của Từ Ngôn, bên ngoài thân thể cũng không có thần văn.

Nếu như Nguyên Anh này mà có nhục thân, có lẽ tu vi không kém gì Thần Văn. Bởi vì Nguyên Anh chân chính mang đến cho Từ Ngôn thực lực đến Vương Khải cộng với Hà Điền lại còn không thể sánh được.

"Ngươi là khí nô? Ngươi tới từ nơi nào?" Từ Ngôn trầm giọng hỏi. Hai mắt đối phương mờ mịt.

Thiên Quỷ vẫn cứ nói khẽ lấy hai từ khí nô. Rõ ràng thần trí nó đã mất hết, chỉ như con rối, hỏi ý không hiểu, hỏi vật không rõ.

Từ Ngôn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ánh mắt chuyển lạnh, thúc giục linh lực phá hủy sạch xiềng xích trên người Thiên Quỷ. Rồi hắn khẽ véo pháp quyết thi triển ra Thiên Quỷ thất biến, bắt đầu tế luyện.

Nguyên Anh không phải là thần hồn nhưng bên trong vẫn ẩn chứa lực lượng thần hồn. Thừa dịp đối phương còn có một tia hồn lực, Từ Ngôn định biến nó thành luyện hồn, thức tỉnh trí nhớ đối phương lại.

Dù có được nửa điểm tin tức cũng được.

Ngoại trừ Từ Ngôn, cũng chỉ có con Thiên Quỷ này có Nguyên Anh thể chân chính. Cho nên Thiên Quỷ này đến từ nơi nào là điều vô cùng trọng yếu với hắn.

Một ngày trôi qua, Thiên Quỷ dần bị luyện hóa. Vốn hai mắt nó mê mang này đã xuất hiện chết lặng, rồi dần chuyển sang trống rỗng.

Đến lúc luyện hồn hình thành, Từ Ngôn trực tiếp dùng pháp quyết đã khống chế hồn lực cuối cùng của đối phương, lạnh lùng chất vấn: "Ngươi rốt cuộc đến từ nơi nào?"

Thiên Quỷ đã thành luyện hồn, không cách nào giãy giụa. Trong ánh mắt trống rỗng của nó thoáng xuất hiện dị sắc, một từ lạ lẫm chậm rãi từ trong miệng nó thốt ra.

"Địa...Kiếm..."