Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 887: Giúp ngươi tính một lần




Dịch: Hoangtruc

Một từ Cút kia nghe không ra buồn vui, như thể đang tự nói, nhưng luồng linh lực đánh xuống mặt đất vừa rồi kia đã mang theo khí tức kinh khủng khiến đám Yêu vương kinh hãi không thôi.

Lực lượng Nguyên Anh chân chính...

Đối mặt với bóng lưng đìu hiu kia, sắc mặt năm vị Yêu vương thay đổi vài lần, lại thật không dám ra tay.

"Đi..."

Ánh mắt Văn Thất Dạ đầy phức tạp nhìn Từ Ngôn nơi xa, rồi lão bay lên không trước nhất. Tuy rằng đám người Lôi Vũ không cam lòng nhưng đã bị cảnh tượng Từ Ngôn ác đấu với hà mẫu trước đó chấn nhiếp, măm vị Yêu vương đành rời khỏi thành Linh Thủy, cứ vậy trở về Thiên Bắc.

Đưa mắt nhìn Yêu vương đi xa, Vương Khải thở phào một hơi, nhìn về đám Nguyên Anh cùng Hư Đan sau lưng.

Lão vẫy vẫy tay phân phó: "Trở về chữa thương đi. Còn sức thì dẫn lũ đi nơi khác giúp đỡ phàm nhân thành trấn. Sau lũ lụt vẫn còn nhiều người chết nữa."

Tuy rằng hạo kiếp đã chấm dứt nhưng nước lũ vẫn đang lan tràn khắp mấy vạn dặm. Đối với phàm nhân mà nói thì nước lũ này đã là tai nạn rồi, hơn nữa còn không cách nào ngăn cản được.

Nhạn Hành Thiên khom người lĩnh mệnh, mang theo môn nhân may mắn còn sống sót đi ra khỏi thành Linh Thủy. Đám người Thiên Quỷ tông cũng nhanh chóng chạy đi mất. Lần này Kim Tiền tông có hai Nguyên Anh vẫn lạc, còn Nguyên Anh Thiên Quỷ tông chết tới năm người, chín vị điện chủ chỉ còn lại có bốn người.

Khâu Hàn Lễ đưa mắt nhìn Từ Ngôn nơi xa, lắc đầu, thở dài một tiếng rồi rời đi. Lâm Vũ cả người đầy vết thương mang theo ánh mắt lo lắng cũng rời khỏi thành Linh Thủy. Về phần Phỉ lão tam lại hầu như không bị thương tích gì trong tai kiếp, càng thêm ngoan ngoãn theo cường giả tông môn rời đi.

Phỉ lão tam khôn khéo đã sớm nhìn ra tâm thần Từ Ngôn đang chấn động mạnh. Tình hình như vậy tốt nhất không nên lai vãng đến gần mới tốt.

Sở Bạch định ở lại, lại bị Vương Khải phất tay đuổi đi. Đám tu sĩ rút lui khỏi, biên quân may mắn còn sống sót cũng theo đó dần thối lui khỏi biên quan bị tàn phá này. Dưới sự dẫn dắt của tướng quân, bọn họ bắt đầu dời nơi đóng quân đến thành trấn kế tiếp.

Không lâu sau đó, trong tòa đại thành gần như là đống phế tích này chỉ còn lại hai vị Thần Văn cùng Từ Ngôn đang ngồi yên nơi xa.

Nhìn bóng lưng Từ Ngôn, Vương Khải khe khẽ thở dài, rồi tìm một nơi coi như sạch sẽ khoanh chân ngồi. Hà Điền cũng tương tự, hai người cứ vậy khôi phục thương thế, không đến quấy rầy đối phương.

Bọn hắn nhìn ra được lúc này Từ Ngôn đang lâm vào trong vướng mắc, cởi bỏ được hay không chỉ có thể dựa vào chính hắn, người ngoài không giúp được gì cả.

Bóng người đìu hiu nơi xa xa đấy ngồi đó kéo dài tới một tháng. Một tháng này, tia sáng trắng trong hai mắt Từ Ngôn vẫn một mực lóe sáng.

Vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn đến hơn một tháng lại không nhìn được mảnh hồn phách nào, trong lòng Từ Ngôn càng thêm nặng nề.

Đau khổ vì mất đi nương tử khiến hắn lâm vào vướng mắc, lâm vào mê mang thật sâu....

Một tháng sau, Từ Ngôn vẫn một mực không nhúc nhích. Bên cạnh hắn xuất hiện thêm một con heo đen có cái mũi thật dài, răng nanh sắc bén, thân hình to lớn, khí tức hung lệ, chẳng qua mắt heo đã không còn linh động, không khác gì dã thú bình thường.

Hắc châu được Từ Ngôn thả ra khỏi Tử Phủ đã trở về bộ dáng heo đen như trước, có khí tức có thể so với Đại yêu, đang nằm dưới chân hắn. Có điều nếu cảm giác vẫn thấy nó đã thiếu đi thứ gì đó.

Là thiếu đi thứ gì...

Từ Ngôn tự hỏi.

Hóa ra là thiếu đi cái cảm giác thân tình như huynh đệ, lúc này chỉ giống như chủ tớ mà thôi...

"Đến ngươi, cũng rời bỏ ta mà đi sao?"

Nhìn heo đen, Từ Ngôn thấp giọng tự nói.

Ụt ịt, ụt ịt!

Heo đen ngẩng đầu lên, dùng cái mũi ủi ủi lấy chủ nhân kêu lên đầy thân mật hệt như con heo Tiểu Hắc trong chuồng heo năm đó.

Khóe miệng khô nứt dần dần nhếch ra nét tươi cười đắng chát, Từ Ngôn vỗ vỗ đầu heo đen.

Heo Tiểu Hắc vẫn còn, cho dù thần trí trở nên khờ ngốc như chưa được khai linh thì nó vẫn là heo Tiểu Hắc. Chẳng qua thần hồn nó đã không còn ở đây.

"Ngươi chưa có đi... Ngươi vẫn còn..."

Cảm nhận được Nguyên Anh chân chính bên trong Tử Phủ, Từ Ngôn nhìn lên bầu trời, trong lòng dần dần khôi phục tỉnh táo. Rồi hắn cứ vậy từ trong mê mang tỉnh lại.

Long hồn của Tiểu Hắc đã hóa thành sinh cơ, mà phần sinh cơ này đang chảy xuôi ở Nguyên Anh trong Tử Phủ hắn. Cho nên Tiểu Hắc vẫn luôn tồn tại, chưa từng rời hắn nửa bước.

Hắn từ trong đau buồn tỉnh lại, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu.

Hắn bắt đầu cẩn thận ngẫm nghĩ lại tràng hạo kiếp ngàn năm này, định bụng có thể từ đấy phỏng đoán ra chân tướng hạo kiếp, đẩy dạt mảng sương mù mờ ảo ra.

Từ chuyện sư vô cốt đến vợ vô hồn, cuối cùng là chủ nhân của Tuyết Sơn bị Bàng Hồng Nguyệt dùng tính mạng tiêu diệt, ba người này đều quái dị, nhưng cùng có một điểm chung.

Bọn họ, dường như không phải là người ở thế gian này!

Tuy rằng hà mẫu cường đại đáng sợ nhưng không phải không cách nào chiến thắng. Loại quái vật này xuất hiện chỉ có thể quy kết hết cho chủ nhân của Tuyết Sơn, là cái bóng dáng giống như Ma hồn kia.

Là chủ nhân Tuyết Sơn đã mang hà mẫu đến, đã mang Man tướng đến, đã mang Man binh đến... Những thứ được gọi là quái vật Ma tộc rất có khả năng chủ nhân Tuyết Sơn uẩn hóa ra.

"Hạo kiếp ngàn năm..."

Nhớ tới nguyên do thật sự nhất của hạo kiếp là do mình tạo ra, đột nhiên trong lòng hắn chấn động.

Chủ nhân Tuyết Sơn vì Từ Ngôn hắn mà đến, như vậy hạo kiếp ngàn năm trước là vì chuyện gì?

Chẳng lẽ cũng vì Từ Ngôn hắn mà đến!

Nhớ tới chuyện sinh cơ tiêu tán, tới mộng cảnh ác chiến với cái người màu đỏ máu trong nước sông khiến cho tim của hắn đập nhanh. Một suy đoán chợt xuất hiện trong lòng hắn.

Hắn đã sớm gặp được chủ nhân Tuyết Sơn, còn cùng chủ nhân Tuyết Sơn ác chiến từ nhiều năm trước, cuối cùng phong ấn gã ở chỗ sâu trong Thông Thiên hà. Còn chính hắn thì đã tiêu hao hết lực lượng chìm vào đáy nước, cuối cùng được lão đạo sĩ cứu lên...

Ngàn năm trước, Từ Ngôn hắn cũng đã tồn tại!

"Luân Hồi chuyển thế?"

Một tiếng vang nghi hoặc không thể tin được xuất hiện trong lòng, đến chính hắn cũng không thể tin vào cái suy đoán này được. Bởi vì chuyện chuyển thế quá mức vớ vẩn.

"Có lẽ thật sự có chuyện chuyển thế..."

Có tiếng Vương Khải từ phía sau truyền đến, lúc này lão cũng đang chậm rãi đi tới.

"Ma Ảnh là thứ bị phong ấn bên trong Thiên Hà vịnh. Gã tới tìm ta, vì sao lại tới tìm ta?" Từ Ngôn không quay đầu lại, thấp giọng như thể tự nói.

"Không tiếc dùng hà mẫu diệt cả một châu cũng phải tìm ra được thứ cần tìm. Hành động như vậy chỉ có thể nói, ngươi chính là bảo bối."

Vương Khải ngồi xuống bên cạnh Từ Ngôn, nói tiếp: "Thiên đại bảo bối, độc nhất thế gian."

"Ta là bảo bối?" Từ Ngôn chết lặng cười cười bảo: "Ngoại trừ Kim Đan và Thật Anh ra, ta có còn gì dâu?"

"Kim Đan có gì khác biệt?" Vương Khải nhăn mày nói: "Thật Anh có gì khác biệt? Ngôn ca nhi, ngươi không bị hồ đồ chứ? Thiên hạ này không có Kim Đan, cũng không có Nguyên Anh chân chính. Cho nên đó là khác biệt a, là hoàn toàn khác biệt! Ngươi không giống chúng ta, không hề cùng loại!"

"Đúng vậy a, ta không giống người khác, cho nên gã tới tìm ta, muốn đoạt bản thể của ta. Coi như có đoạt được thì có thể làm thế nào? Chúa tể phiến thiên địa này sao?"

Từ Ngôn nhìn về phía Vương Khải, trầm giọng nói: "Vương bát ca, cả đời này ta không cầu cạnh người nào, lần này tính ta cầu xin ngươi một lần. Ngươi là Thần Toán Tử, giúp ta tính toán xem hồn phách Hồng Nguyệt rốt cuộc ở nơi nào? Dù có xuống Địa Phủ thì ta cũng xuống đó tìm nàng!"

"Ngôn ca nhi, người chết không thể sống lại..." Vương Khải nói nửa câu trước, nửa câu sau nói đã không nói nên lời. Bởi vì cái người trước mặt ông ta cũng là đã chết mà phục sinh lại.

"Thôi được, ngươi đã ngăn được hạo kiếp của Tình châu, ta tính toán giúp ngươi một lần!"

Ánh mắt Vương Khải nghiêm nghị lại, lấy từ trong người ra chín đồng tiền bình thường. Lúc này thời điểm Hà Điền cũng đi tới, nhẹ nhàng vỗ đầu vai Vương Khải.

"Diễn toán thiên cơ... Bát ca, ngươi nghĩ kỹ chưa? Bằng vào chín đồng tiền bình thường này, chưa chắc ngươi chịu nổi lực lượng cắn trả."

Trong giọng nói của Hà Điền mang theo lo lắng. Mất đi chín đồng tiền dị bảo, Vương Khải còn muốn suy diễn thiên cơ thì cái giá phải trả không phải là chuyện đùa. Năm đó tính ra tám chữ kia, lão đã mất đi hai ngón tay. Hôm nay chỉ dùng đồng tiền bình thường diễn toán, có khả năng thần hồn sẽ bị trọng thương, thậm chí là tiêu vong.

Vương Khải cười lắc đầu, không nói gì. Nếu như Từ Ngôn không giải được khúc mắc, lão quyết ý tận sức giúp đỡ hắn lần này.

Rầm rầm, chín đồng tiền được ném lên. Hai tay thoăn thoắt bấm bấm, Vương Khải vận dụng pháp môn diễn toán huyền ảo, ngưng trọng suy tính.