Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 881: Linh nhi trở về




Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Hắc Long trốn vào Tử Phủ khiến Từ Ngôn vừa mừng vừa sợ.

Từ Ngôn kinh hãi vì rõ ràng là Hắc Long trực tiếp nhận chủ, hoàn toàn không cần đến linh hồn lạc ấn, cứ như quan hệ chủ tớ giữa hắn và Hắc Long là chuyện trời sinh vậy.

Hắn vui mừng vì rốt cuộc cũng không cần lo lắng lực lượng của quái vật bên trong mắt trái cắn trả. Trái lại, từ nay về sau Từ Ngôn lại có thêm một con linh thú cường đại không người địch lại.

Hắc Long này có thể xé rách ngàn năm hạo kiếp là Hà Mẫu. Vậy trước mặt Hắc Long, dù là Thần Văn hay Yêu Vương cũng chỉ là con sâu, cái kiến.

Niềm vui vừa xuất hiện thì ngay lập tức bị nỗi lo lắng dâng lên.

Từ Ngôn có thể cảm giác được hắc châu bên trong Tử Phủ vô cùng suy yếu, khí tức mỏng manh đáng sợ không giống như Hắc Long hung hãn khi nãy. khí tức này giống như trẻ con mới sinh lại bị thương nặng đến mức hấp hối.

Hắc Long xông ra từ mắt trái hắn cũng không phải là thực thể, chỉ giống như là thần hồn. Thực thể để Hắc Long xuất hiện lại chính là heo Tiểu Hắc.

Nghĩ tới hình dáng heo Tiểu Hắc những năm gần đây đều có thay đổi, Từ Ngôn nghĩ tới một khả năng.

Tiểu Hắc mới là chân thân của Hắc Long. Quái vật bên trong mắt trái của hắn lại chính là thần hồn của Hắc Long. Chỉ khi long thân và long hồn dung hợp mới có thể hiện ra thân thể chân chính của Hắc Long.

Tuy nhiên heo Tiểu Hắc còn chưa trưởng thành lại dung hợp cùng long hồn. Đây chính là nguy hại trí mạng. Do đó, sau trận ác chiến, khí tức hắc châu trở nên vô cùng yếu ớt, không biết đến bao lâu mới có thể khôi phục lại.

Đem thần hồn chui vào Tử Phủ, tuy Từ Ngôn lo lắng khi cảm giác khí tức suy yếu của hắc châu nhưng hắn cũng không quan tâm lắm đến Hắc Long, hắn để ý nhất chính là Tiểu Hắc.

"Tiểu Hắc, ngươi sẽ không chết chứ..."

Bên trong Tử Phủ, Nguyên Anh của Từ Ngôn bỗng nhiên mở mắt, tràn đầy vẻ lo lắng.

Bên trong hắc châu chợt có tiếng gầm nhẹ yếu ớt. Từ Ngôn nghe được tiếng Tiểu Hắc, cảm nhận được sinh cơ yếu ớt của nó nhưng hắn cũng bó tay không biết làm sao.

Rồng ư? Hắn cũng chưa từng nuôi, nên cũng không biết phải cứu giúp thế nào. Hắn đã thử dùng linh lực bao phủ lấy hắc châu nhưng phát hiện hoàn toàn không có tác dụng, nên hắn đành phải triệt tiêu linh lực trên hắc châu.

Có vẻ như Hắc Long đã ngủ say, sẽ tự hồi phục.

Nhớ đến truyền thuyết chân long, lúc này Từ Ngôn mới yên tâm vài phần.

Nếu đúng là rồng, sinh mệnh lực có lẽ vô cùng cường hãn, chỉ cần không chết, sớm muộn gì nó cũng có ngày khôi phục lại sinh cơ. Chắc là heo Tiểu Hắc đã coi Tử Phủ của chủ nhân là nơi tị nạn, là chỗ ở của nó hiện giờ.

"Dưỡng thương cho tốt đi. Ta sẽ không chết, cũng cho phép ngươi chết."

Từ Ngôn dùng Nguyên Anh thể nói nhỏ kỳ vọng trong lòng. Hắn cho rằng suy đoán của mình là đúng rồi, nhưng chuyện trên thế gian đâu dễ được người đoán chứ.

Rống...

Tiếng hô trầm thấp dần dần biến mất, hắc châu hiện tại đang chậm rãi xoay tròn, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Nguyên Anh. Thoạt nhìn có vẻ như nó đang tu dưỡng, lại có vẻ như đang thủ hộ cái gì.

Từ Ngôn cũng chưa nghe ra, sâu thẳm bên trong tiếng hô đang tiêu tán kia có ẩn giấu vẻ kiên quyết hòa cùng đau buồn.

Ong...ong...

Từ bên trong tăm tối, có tiếng vù vù xuất hiện giữa đất trời đang im ắng. Bên ngoài thành, ở một chỗ trông như là hồ máu có một dáng người quỷ dị đứng lên. Thân hình người đó hoàn toàn được bao phủ bằng máu tươi, nhìn không ra diện mạo, chỉ có thể thấy khóe miệng nhếch lên, không nói một lời nào, chỉ mang đến sự âm lãnh, quỷ dị.

Kẻ này chính là vật đã văng ra từ trong mắt Hà Mẫu khi mắt nó bị thương, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Lúc này Từ Ngôn đang ngồi xếp bằng ở đầu tường, tâm thần đã trốn sâu trong Tử Phủ. Phía ngoài thành, một mảng huyết quang ảm đạm, không chút tiếng động bay lên.

Huyết quang đến từ những cái hố to đầy máu tươi của Hà Mẫu, từng chút, từng chút hội tụ lại, bao phủ Từ Ngôn đang ngồi ở trên đầu tường.

Cỗ huyết quang này xuất hiện vô cùng quỷ dị, nhanh chóng tạo thành một lồng giam, không chỉ bao phủ đầu tường mà hợp lại che khuất nửa ngoài thành Linh Thủy, ngăn cách tất cả mọi người, từ hai vị Thần Văn, cùng Yêu Vương, các tu sĩ và biên quân Đại Phổ còn sống sót. Dường như mảnh huyết quang này chính vì Từ Ngôn mà xuất hiện.

Huyết quang xuất hiện, Từ Ngôn chưa phát giác nhưng Vương Khải, Hà Điền có thể thấy rất rõ.

Vốn tưởng rằng Hà Mẫu bị giết, hạo kiếp như vậy sẽ chấm dứt, nhưng hiện tại nhìn thấy huyết quang trong nháy mắt bao phủ đầu tường, Vương Khải, Hà Điền không chút do dự, phi thân lên, cùng lúc đánh về phía đầu tường, nơi Từ Ngôn đang ngồi.

Đáng tiếc, hai vị Thần Văn đang bay lên kia mới đến gần huyết quang đã bị một cỗ lực lượng cường hoành đánh bật ra. Cỗ lực lượng này mạnh không thua gì bản thể Hà Mẫu.

"Từ Ngôn!!!"

Vương Khải miệng phun máu tươi khi bị đánh bay ngược ra nhưng vẫn kịp gào lớn nhắc nhở Từ Ngôn có nguy hiểm. Hà Điền còn không nói được một lời đã bị lực phản chấn của huyết quang đánh bay ra ngoài thành.

Ngay cả cường giả Thần Văn cũng không thể đụng vào màn huyết quang quỷ dị này. Nó không chỉ quỷ dị mà còn vô cùng mạnh mẽ, đang nhanh chóng bao phủ tất cả. Không ai còn có thể thấy Từ Ngôn trên đầu thành nữa.

Bên trong Tử Phủ, Từ Ngôn xác nhận bên trong hắc châu vẫn còn sinh cơ nên cũng yên tâm. Tuy nhiên, chính hắn lại hối hận khi bản thân không phòng bị gì mà lại trốn vào trong Tử Phủ lần này.

Thần hồn hắn nhanh chóng tràn ra, bản thể khẽ chấn động, hai mắt hắn mở ra.

Vừa mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến Từ Ngôn lạnh người.

Trước mắt hắn là một mảng máu huyết ảm đạm, không thể nhìn xa quá một trượng. Hiện tại, trong mắt trái hắn đã mất đi Hắc Long nên đã trở thành bình thường, không còn tinh văn nữa.

Vươn người đứng dậy, Từ Ngôn có chút không tin.

Rõ ràng Hà Mẫu đã chết rồi, vậy những huyết vụ này từ đâu mà đến? Chẳng lẽ do máu tươi ngoài thành quá nhiều nên đã xuất hiện sương mù lớn?

"Ha ha ha!"

Trong khi Từ Ngôn đang chần chờ chưa biết làm sao thì hắn nghe có tiếng cười khanh khách như tiếng chuông bạc, có một bóng dáng nhỏ nhắn, xinh xắn đang từ trong màn máu tiến về phía hắn.

"Ngôn ca ca, Linh Nhi đã về rồi!"

Một nữ hài mặc y phục cung đình, váy dài đang vui vẻ đi tới, nét cười đầy giảo hoạt, chẳng hề khác cô gái nhiều năm trước trong huyệt động ở thành Linh Thủy đã tựa vào vai Từ Ngôn.

"Sở Linh Nhi!" Từ Ngôn vừa nhìn thấy người tới, liền cả kinh, nói: "Cô không chết?"

"Chớ sao, Linh Nhi mạng rất lớn nha, làm sao chết dễ thế được. Huynh xem, không phải ta đang rất khỏe mạnh sao?" Sở Linh Nhi bước tới gần Từ Ngôn, liền nhấc váy xoay một vòng như múa, nàng cất tiếng cười thoải mái.

"Muội chỉ bị con quái vật kia nuốt vào, cũng may Ngôn ca giết nó, bằng không cũng không thấy được Linh Nhi rồi." Sở Linh Nhi nghiêng đầu, cười ngọt ngào, nói.

Sở Linh Nhi xuất hiện làm Từ Ngôn hoảng sợ hết hồn, cứ tưởng rằng đã gặp quỷ. Nhưng hắn cũng kịp nhớ ra hiện giờ mắt trái đã mất đi năng lực, cho dù có là quỷ thì hắn cũng không khả năng nhìn thấy nữa.

"Cô thật sự là Sở Linh Nhi?" Từ Ngôn hỏi lại lần nữa, bộ dáng vẫn chưa thể tin.

"Chính là bổn công chúa!" Sở Linh Nhi tức giận giậm chân, miệng nhỏ cong lên, bộ dáng vô cùng tức giận, bước tới: "Ngôn ca ca không tin thì tự mình nghiệm chứng đi, nhìn thử coi có phải Linh nhi không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, vị công chúa này y hệt như năm đó vậy, ngang ngược và không câu nệ tiểu tiết.

Nhìn bộ dáng đối phương như thế, Từ Ngôn thở phào một tiếng. Hắn tin rằng đối phương chính là Sở Linh Nhi rồi, chỉ là nghĩ mãi vẫn không thông vì sao Sở Linh Nhi bị nhốt trong cơ thể Hà Mẫu hai mươi năm mà vẫn không chết.

Cố nhân cách biệt hai mươi năm, đột nhiên lại xuất hiện trước mắt nên nhất thời Từ Ngôn mất đi cảnh giác. Sở Linh Nhi cũng đã bước đến quá gần hắn.

"Hai mươi năm qua, muội vẫn bị nhốt trong cơ thể Hà Mẫu sao?" Tâm thần thoáng động, Từ Ngôn phát hiện có điểm không hợp lý, ngay cả Tiểu Mộc Đầu không phải là nhân tộc còn chết trong miệng Hà Mẫu, Sở Linh Nhi làm sao có khả năng sống trong cơ thể Hà Mẫu tận hai mươi năm.

Vừa mới sinh ra nghi hoặc, lời chất vấn vừa mới ra tới mở miệng, cũng định tế ra pháp bảo thì Từ Ngôn giật mình. Sở Linh Nhi đã trở nên quỷ dị, còn bụng hắn đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt.

Phốc!!!

Bàn tay nhỏ Sở Linh Nhi phát ra một luồng huyết quang xuyên qua bụng Từ Ngôn. Nét giảo hoạt trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng công chúa rút đi, thay vào đó là thần sắc tham lam hiện ra.

"Ngôn ca ca...Chúng ta, rốt cuộc gặp mặt!"

Thanh âm của Sở Linh Nhi từ linh động, réo rắt như tiếng chuông bạc dần dần trở nên trầm thấp, hóa thành giọng nam quỷ dị.