Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 878: Hắc Long hiện




Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Roạt roạt!!!

Chiếc móng vuốt đen kịt vừa xuất hiện đã lập tức bộc phát ra khí tức kinh khủng. Loại khí tức này vô cùng âm trầm tựa như hội tụ vô số các loại lực lượng tà ác. Móng vuốt phủ đầy vảy đen, đầu vuốt bén nhọn như đao. Nhưng thứ này hơi mơ hồ, dường như không phải là thực thể.

Móng vuốt màu đen lao lên trời đụng vào xúc tu khổng lồ. Tường thành bốn phía bao quanh thành Linh Thủy vang lên những tiếng ầm ầm, gạch đá sụp xuống từng mảng lớn.

Dưới mặt đất, tường thành sụp đổ. Trên bầu trời, móng vuốt đen kịt bấu chặt lấy xúc tu có cái miệng khổng lồ. Đầu vuốt chọc thẳng cái miệng làm máu tươi bắn tung tóe!

Một chiếc xúc tu mà ngay cả Thần Văn hay Yêu vương đều khó bề ngăn cản đã lập tức bị chặn lại trên không trung cách tường thành hơn trăm trượng. Cái miệng đầm đìa máu tươi không cách nào tiến thêm một bước.

"Giết..."

Từ Ngôn điên cuồng như quên mất sự thống khổ do mắt trái cắn trả. Hoặc giả chút thống khổ này ngay tại khoảnh khắc Tiểu Mộc đầu chết thảm đã bị vùi xuống tận đáy lòng.

Bàn tay hắn giơ lên, chụp lấy được một tấm lá cây xanh biếc. Chiếc lá tàn tạ phát ra âm thanh như tiếng chuông réo rắt trong gió.

Leng keng…

Leng keng…

Một nửa thần thể Tiểu Mộc đầu đã bị cái miệng khổng lồ trên cái xúc tu đầu tiên kia nuốt chửng, đã không còn tung tích. Móng vuốt trong mắt Từ Ngôn càng lúc càng bóp chặt, siết cho cái miệng khổng lồ méo xệch, giống như vừa khóc lóc thảm thiết, vừa nhe răng cười đểu.

“Tao muốn giết mày!”

Rắc rắc!!!

Tiếng gào thét vang lên, móng vuốt cũng đột ngột bóp chặt lại. Máu tươi tóe ra bốn phía như mưa, nhuộm lên tường thành một màu đỏ quạch.

Lực của móng vuốt này vừa ra đã đánh tan một chiếc xúc tu khổng lồ sánh ngang với Thần Văn Yêu vương!

Gào!!!

Xa xa, con mắt đỏ rực của hà mẫu trợn lên giận giữ, bản thể nó lao lên, cái miệng rộng như có thể nuốt trời chầm chậm mở ra gầm nhẹ rung trời.

Từng chiếc xúc tu như những bóng đen xé gió vọt tới, mang theo sức mạnh kinh khủng, rít gào đập thẳng tới bóng dáng đơn độc nhỏ bé trên tường thành.

Tuy trơ trọi một mình, nhưng sát ý tận trời của Từ Ngôn nào ai có thể cản? Hắn cũng gầm lên, theo tiếng gầm rít chói tai vang lên, một móng vuốt nữa lại từ trong mắt trái lao ra.

Thân hình trên tường thành lúc này đã không thể gọi là người nữa. Trong mắt của Vương Khải, Hà Điền, năm vị Yêu Vương và đám Nguyên Anh, Hư Đan vẫn chưa chạy xa, thân hình của Từ Ngôn tựa như Ma Thần.

Hoặc có thể nói là … Quái vật!

Ầm Ầm Ầm.

Đám xúc tu dữ tợn ép xuống, hai móng vuốt đen kịt tức thì lao lên. Trên tường thành, thân thể của Từ Ngôn vẫn bất động. Nhưng hai móng vuốt lao ra từ mắt trái thì dũng mãnh đánh giết cùng bầy xúc tu quái ác.

Bản thể hà mẫu chưa tới, nhưng xúc tu của nó đã vô cùng khó nhằn. Chỉ với hai cái móng vuốt thì khó lòng ngăn cản. Bởi đối mặt với chúng là hơn một ngàn xúc tu của hà mẫu.

Càng lúc hai cái móng vuốt càng bị ép gần về phía tường thành. Tựa như chúng đã yếu thế, chỉ giây lát nữa thôi sẽ hoàn toàn tiêu tán.

Ụt…Ụt..Ịt..Ịt…Ụt..Gào!!!

Tiểu Hắc vốn vẫn một mực nằm cạnh chủ chợt kêu lên quái di. Tiếng heo kêu dần dần biến thành tiếng thú dữ gầm rú. Tiếng gầm rú do nó phát ra nhanh chóng biến hóa rồi cùng tiếng thú rống nơi đáy mắt Từ Ngôn dung hợp lại.

Gào!!!

Từ Ngôn ngưng tụ toàn bộ lực lượng thần hồn, liều mạng vận dụng mắt trái. Cuối cùng, sau khi hai cái móng vuốt đen kịt được phóng ra, con quái vật cũng được phóng thích ra ngoài.

Ầm.

Trong âm thanh chói tai, một cái đầu dữ tợn lao ra khỏi con mắt trái. Phía sau nó là một đoạn thân thể dài thườn thượt như rắn, rồi cái móng thứ ba, thứ tư lần lượt xuất hiện.

Con quái thú vốn vẫn ngụ tại đáy mắt của Từ Ngôn, hôm nay cuối cùng đã hiện ra toàn bộ diện mạo.

Đầu lạc đà, sừng hươu, mắt thỏ, tai trâu, cổ rắn, bụng trai, vảy cá chép, vuốt ưng…Đích thị là một con Hắc Long dữ tợn!!!

Đuôi rồng nối liền với mắt trái Từ Ngôn. Con hắc long này vừa xuất hiện đã khuấy lên những luồng khí tức kì dị trong trời đất.

Trên trời cao, mây ngừng gió nghỉ!

Giữa biển rộng, biển yên sóng lặng!

Ngay khi Hắc Long vừa hiện, bầy quạ trắng che trời vốn theo hà mẫu mà tới đã vỡ tan thành bọt nước. Nhưng chúng không rơi xuống mà mờ dần rồi biến mất.

Thông Thiên hà vốn đã chảy ngược, lúc này cũng trở nên tĩnh lặng. Sóng gió cũng ngừng.

Lần đầu tiên, con hà mẫu kinh khủng kia dừng bước.

Bất kể là Thiên Nam hay Thiên Bắc, tất cả chim chóc, muông thú, rắn rết, từ Yêu vương cho tới con sâu cái kiến đều không dám cựa quậy. Người già hốt hoảng, trẻ nhỏ ngừng bặt không dám khóc, tâm thần của hàng tỷ phàm nhân đồng thời chấn động.

Đoành đoành!!!

Trời quang mây thoáng, sấm sét liên hoàn.

Đùng đùng!!!

Mặt đất vô biên, đất bằng chao đảo.

Lấy trời đất làm màn, sấm sét giáng, di tượng sinh, thú kinh, hoa tàn, cây héo. Một luồng ý thức hung bạo tựa như của hung thần từ thượng cổ ập về, hung uy ngập trời, tràn khắp tám phương!

Hắc Long hiện, thiên hạ kinh!!!

Gào…

Cái miệng khổng lồ của bản thể hà mẫu lại tiếp tục gào thét phần nộ. Dường như nó đã gặp phải tử địch. Đột nhiên nó tăng tốc bò nhanh, cả ngàn xúc tu kết thành một tấm lưới khổng lồ chụp xuống tường thành.

Tuy Hắc Long đã xuất hiện, nhưng vẫn chưa phải thực thể. Khí tức toát ra so với hà mẫu vẫn kém xa. Có lẽ nó có thể đánh được một trận với ngàn xúc tu, nhưng một khi bản thể của hà mẫu tới nói, thì khó có thể địch lại.

"Đó là…Yêu chủ!"

Thần sắc trong mắt của năm vị Yêu vương biến đổi, hiện lên vẻ không dám tin.

"Không có lực lượng Huyết Sát, sao yêu chủ có thể tỉnh lại?"

"Có lẽ bị khí tức của hà mẫu kích thích, hoặc cũng có thể Yêu chủ tự tỉnh lại."

• "Không phải, Yêu chủ tất phải dùng Huyết Sát làm dẫn, hơn nữa…"

"Yêu chủ…sao lại là Hắc Long!"

Năm vị Yêu Vương khiếp sợ, không chỉ bởi Ác Long lao ra từ mắt trái của Từ Ngôn, mà còn do một truyền thuyết xa xưa của Yêu tộc. Theo đó, Yêu chủ đích thị là chân long, nhưng bản thể của Yêu chủ là Bạch Long, tuyệt không phải Hắc Long.

Trong lúc đám Yêu vương đang khiếp sợ thì Vương Khải và Hà Điền cũng kinh ngạc tới tột cùng. Rồng lại có thể chui ra từ mắt người, chuyện lạ như này ngay cả một chút phong thanh cũng chưa từng nghe qua.

"Thân thể Chân Long?" Cái miệng rộng của Vương Khải ngoác ra, mặt thộn lên nói: "Cho dù Nhân tộc có thể thức tỉnh huyết mạch của Long tộc, cũng không thể nào lôi ra một con rồng thế này chứ!”

"Chẳng lẽ Từ Ngôn là vật chủ ký sinh?" Hà Điền trợn tròn mắt nói: "Một con rồng ở trong mắt? Vậy cũng được hả?"

Với sự trải đời của Thần Văn, thế gian nào có mấy chuyện khiến họ phải kinh ngạc. Nhưng cảnh tượng trước mặt đã vượt xa khả năng lý giải của họ, có lẽ trong Nhân tộc thực sự có vài người mang huyết mạch Chân Long. Nhưng dù có thể thức tỉnh huyết mạch thì cũng chỉ đạt được lực lượng kỳ dị nào đó, không thể có chuyện trong mắt lao ra một con rồng được.

Đáy mắt chứa rồng, điều này chỉ có một cách lý giải… Đó chính là quan hệ giữa chủ nhân cùng linh thú bổn mạng!

Gào…Gào…Gào!!!

Bên cạnh Từ Ngôn, Tiểu Hắc đối mặt với hà mẫu gầm lớn, sau đó nó nhún chân nhảy vọt lên, nhào vào trong cơ thể của Hắc Long.

Hình ảnh này càng khiến cho đám Thần Văn và Yêu vương khiếp sợ.

Vốn dĩ thân thể Hắc Long không ngưng thực. Nhưng nương theo Tiểu Hắc nhào tới, đột nhiên hắc quang bùng lên. Kế đó thân thể Tiểu Hắc xuyên qua thân thể Hắc Long. Cuối cùng, một rồng một lợn đã dung hợp lại thành một.

Con heo nhỏ quái dị với cái mũi dài thượt, rằng nanh dữ tợn kia căn bản chính là một con rồng chưa trưởng thành!

Phía bên kia, hà mẫu diệt thế đã lê thân thể khổng lồ kinh khủng của mình tới sát tường thành Linh Thủy. Trên tường thành, Hắc Long thu lại hắc quang đầy trời, vảy rồng như mực và đôi mắt như sao trời hiện ra. Cái miệng cực lớn của nó gầm lên những tiếng rung trời chuyển đất.

Sau khi dung hợp với Tiểu Hắc, thân thể Hắc Long để hoàn toàn ngưng thực. Một luồng uy áp không kém gì hà mẫu ép tới bốn phương tám hướng!