Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 854: Chém liên tục mười Đại yêu




Dịch: Vạn Cổ

Biên: Hoangtruc

Sau khi dùng Phách Đao quyết chém giết Đại yêu báo săn, Từ Ngôn chuyển lưỡi đao, nhắm về phía con mãnh hổ vừa rơi xuống đất kia.

Nhưng không chờ hắn ra tay, một vệt bóng đen từ bên cạnh Vương xà phóng ra, nhào vào hố to. Một lát sau, tiếng hổ gầm rên xiết cùng với tiếng răng rắc vang lên.

Đó chính là âm thanh máu thịt bị cắn xé. Con heo Tiểu Hắc với ánh mắt đỏ hồng như máu, dùng răng nanh cắm sâu vào ngực của con mãnh hổ kia. Miệng heo há to, nuốt chửng quả tim hổ vào trong bụng.

Tuy con mãnh hổ đó bị thương nặng nhưng vẫn chưa đến mức phải chết, việc Tiểu Hắc vồ giết như thế đã nằm ngoài dự đoán của Từ Ngôn. Thế nhưng, chẳng những hắn không sợ hãi mà còn lấy làm vui mừng, đứng trên đầu rắn hét dài một tiếng.

Ụt ụt ụt!!!

Nghe thấy tiếng thét của chủ nhân, heo đen đang ở trong hố sâu ngẩng đầu đáp lại. Lúc này, hai người bạn xa cách nhiều năm lại có cảm giác tâm linh tương liên một lần nữa.

Heo Tiểu Hắc được Từ Ngôn nuôi từ nhỏ đến lớn, lại chưa bao giờ nhận chủ. Nó không những là chiến hữu, mà còn là huynh đệ bầu bạn với Từ Ngôn trong nhiều năm qua.

Nó không con là một con heo nữa, mà là bạn, là người thân của hắn.

Một đồng bọn đáng tin cậy...

Trong nháy mắt, hai con Đại yêu bị giết chết, bọn còn lại nổi giận đùng đùng. Uy lực của vài chục con Đại yêu luyện hồn hoàn toàn không đủ khả năng để ngáng chân bọn Đại yêu đang còn sống này, trong khi đó có vài tên mạnh mẽ đã thoát khỏi vòng vây.

Mục tiêu của bọn chúng chỉ có một. Bọn Đại yêu còn lại bộc phát hung tính, gầm thét về hướng Vương xà.

Thiên Nhãn Vương xà thu đuôi rắn, cong người quây tròn lại thành xà trận, cặp đồng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một tên Đại yêu đang tiến đến gần. Miệng của nó nhanh như chớp táp đến, cắn trúng chân trước của đối phương.

Trong khi Vương xà cắn giết, Từ Ngôn cũng vọt về phía trước. Giao Nha trước mặt, trường đao Hổ Cốt sau lưng, hắn dùng hai thanh pháp bảo để bảo vệ cơ thể, rồi vung một tay tấn công về con Đại yêu Hùng Sư.

Oành!

Đại yêu Hùng Sư không thèm tránh né. Vốn nghĩ rằng sức mạnh của Nhân tộc rất yếu đuối, nó bèn há miệng lớn táp lại, chẳng ngớ ăn trúng một quyền nện ngay đầu, lập tức bay thẳng ra xa.

Không chờ đối thủ rơi xuống đất, bóng dáng Từ Ngôn nhòe đi, sau đó hắn xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Hùng Sư, tung quyền như mưa.

Oành! Oành! Oành!

Hàng chục quyền đấm ra trong nháy mắt, phá nát xương sọ của Đại yêu Hùng Sư. Nó bị đánh đến mức rơi vào tình trạng thoi thóp.

Răng rắc!

Trường đao Hổ Cốt vẽ ra một nhát chém, một cái đầu sư tử bay lên không trung.

Con Đại yêu thứ ba đã đền tội!

Hầu như trong nháy mắt, ba con Đại yêu mất mạng. Sức chiến đấu như thế khiến cả đám điện chủ thuộc phe tài phái cũng phải hoảng sợ. Thế còn chưa xong, lúc Từ Ngôn tiếp tục triệu hồi ra một trăm thanh phi kiếm, những vị điện chủ này cuối cùng phải thét ra thành lời.

"Kiếm trận!"

Lý thuyết về kiếm trận vô cùng huyền ảo, ngay cả những vị cường giả Nguyên Anh cũng không có mấy ai thông thạo môn này. Dù như thế, kiếm trận vẫn được xem là chiêu thức có uy lực mạnh nhất của tu sĩ.

Trận khởi, tru yêu.

Phóng xuất Tru Yêu kiếm trận ra đã biểu lộ rõ sát cơ thực sự của Từ Ngôn. Lúc này, không chỉ có Giao Nha và Hổ Cốt, ngay cả hai kiện pháp bảo của Hà Điền để lại cũng bị hắn nhập vào trong trận.

Bốn món pháp bảo kết hợp với gần một trăm thanh pháp khí phi kiếm. Tru Yêu kiếm trận hiện tại có uy lực còn lớn hơn so với khi Từ Ngôn dùng tại Thiên Bắc.

Ầm ầm ầm!

Kiếm trận huyền ảo bao vây bảy con Đại yêu còn lại. Từng ánh kiếm chói mắt trên mặt đất bạo nổ vang trời, khiến cả tòa thành Linh Thủy phải chấn động lung lay.

Nhóm người Nhạn Hành Thiên đang đối kháng bọn Ma tướng, nghe thấy động tĩnh lớn như thế bèn quay đầu xem thử. Bọn họ đã không còn nhìn thấy bóng dáng Đại yêu đâu cả, mà thay vào đó là một luồng kiếm khí khổng lồ xông thẳng trời cao, mang theo một cỗ hơi thở hủy diệt.

Tru Yêu kiếm trận được Từ Ngôn vận dụng toàn bộ sức mạnh để khống chế, phát ra uy lực khó tin. Loạt tiếng nổ vang vừa chấm dứt, chỉ còn ba con Đại yêu còn sống sót!

Dù còn sống, nhưng ba con Đại yêu ấy cũng đã thoi thóp, mất hẳn sức chiến đấu.

Vương xà há mồm, heo đen nhe răng, Từ Ngôn vung tay chém xuống. Tính mạng của ba con Đại yêu còn lại lập tức được đưa xuống hoàng tuyền.

Chưa đầy một canh giờ, mười con Đại yêu đều bị giết!

Điều này chúng tỏ thực lực của Quỷ Diện vô cùng khủng khiếp!

"Ở trình độ Nguyên Anh... Không còn ai là đối thủ của hắn nữa." Lý Nham Tông sợ hãi, thì thầm.

"Chém liên tục mười con Đại yêu, thực lực của hắn chỉ là Hư Đan thôi sao?" Khóe mắt Thường Tề giật một cái.

"Đích xác là khí tức của Hư Đan." Tiếu Cửu Anh nhìn chằm chằm bóng dáng của Quỷ Diện đằng xa, trầm giọng nói: "Nếu không phải Hư Đan, thì chính là quái vật!"

Từ Ngôn thể hiện ra thực lực như thế cho nên chẳng ai tin tưởng hắn vẫn còn là Hư Đan. Nhưng khí tức của Hư Đan trong cơ thể lại không cách nào giả tạo, bọn cường giả Nguyên Anh này chưa bao giờ thấy chuyện lạ giống vậy.

Chiến sự trong thành kết thúc, thì trận chiến bên ngoài thành cũng đi vào giai đoạn cuối.

Dước sự tấn công toàn lực của đội nhóm Nhạn Hành Thiên, cuối cùng ba tên song đồng Man tướng không thể địch lại. Trong đó, hai tên bị giết chết, tên còn lại rơi vào lòng nước, không xuất hiện lại nữa.

Tướng lĩnh vừa bại, bọn Man binh kia cũng dừng chân, ồ ạt rút lui về vị trí tập kết cách tường thành hơn mười dặm. Bọn chúng im lặng đứng tại đó, chẳng biết chờ đợi điều gì.

"Man tộc lui quân."

Trên tường thành, Trình Dục thở ra một hơi dài. Gặp loại hình chiến tranh như thế này, một vị Tả tướng như lão chẳng đủ sức nhúng tay vào, chỉ có thể đứng yên nhìn diễn biến.

"Man tộc còn chưa đi xa, cho thấy còn có thể tiến công lần thứ hai, thứ ba nữa." Lưu Y Thủ chau mày, nói: "Tại sao bọn này lại tụ tập trước thành Linh Thủy? Cần gì phải công phá tòa thành nhĩ? Khi hạo kiếp đến, bọn chúng chẳng cần công phá thì thành cũng sập mà."

"Chẳng lẽ bọn Man tộc này đang tìm kiếm người nào đó?" Nhờ vào thính giác hơn người, Tiếu Cửu Anh nghe được lời thì thầm của Lưu Y Thủ bèn liếc nhìn Từ Ngôn một cái, nói: "Kim Tiền tông xuất hiện một nhân vật như thế, không chỉ Đại yêu Thiên Nam đến đây vì hắn mà có khả năng Man tộc cũng do hắn mà đến. Liệu trận hạo kiếp đến sớm này cũng là do hắn hay không?"

Tiếu Cửu Anh vừa nói xong, bọn điện chủ tà phái gật đầu rối rít trong khi phe chính phái ai ai cũng nhăn nhó mặt mày.

"Hạo kiếp ngàn năm xuất hiện không phải vì một người." Hàn Thiêt Tuyết cười lạnh lẽo, bỗng nhiên mở miệng.

"Chuyện đó không hẳn. Hay là chúng ta thử giết hắn xem hạo kiếp có dừng lại hay không?"

Xích Hỏa điện chủ Thường Tề đứng bên cạnh bèn châm dầu vào lửa. Có cao thủ như thế xuất hiện tại chính phái, nếu gã có thể châm ngòi chia rẽ một phen cũng tốt, bằng không tháng ngày sau này tà phái khó mà an ổn.

"Tốt lắm!" Thu hồi xong mười tinh hồn của bọn Đại yêu, Từ Ngôn mới tiến lên đầu tường thành, liếc nhìn Xích Hỏa điện chủ, nói: "Ngươi đến giết ta đi."

Nghe đối phương mở lời trực tiếp như thế, Thường Tề theo bản năng lùi về sau một bước, khóe miệng của gã giật giật, khó nói nên lời.

Từ Ngôn đã có thể giết chết mười con Đại yêu, một tên Xích Hỏa điện chủ như gã không phải là đối thủ, nếu đơn đả độc đấu chắc chắn phải chuốc lấy thảm bại.

"Hai ngày qua đã có hai cơn sóng lớn. Xem ra, cơn sóng lớn thứ ba sẽ đến vào ngày mai." Nhạn Hành Thiên nhìn lớp bọt nước hình thành trên dòng sông lớn xa xa, trầm giọng nói: "Hẳn là Thái thượng trưởng lão sắp trở về. Tạm thời các vị rút lui để nghỉ ngơi trước. Nếu Man tộc không lùi bước, vậy chắc chắn còn có Man tướng xuất hiện. Đừng khinh suất."

Vừa dứt lời, Nhạn Hành Thiên nhìn về phía Lưu Y Thủ; Họa Thánh gật đầu, phụ trách đứng canh giữ trên tường thành. Nhóm cường giả Nguyên Anh của Kim Tiền tông lập tức lấy linh thạch ra, khoanh chân ngồi xuống khôi phục.

Từ Ngôn mệt mỏi không ít, dùng toàn lực để chém giết mười con Đại yêu đã hao hết linh lực của hắn.

Lấy một đống lớn linh thạch ra, Từ Ngôn cũng bắt đầu hồi phục, không thèm ngó ngàng đến bọn tà phái.

Thông Thiên hà dâng cao, hơi nước tràn ngập cả không khí. Vì thế, mọi người cơ bản khó có thể trông thấy ánh mặt trời; sợi tà dương ẩn nấp sau cơn sóng lớn không thể nào chiếu rọi đến tận nơi đây. Lúc này, một vòng trăng tròn mơ hồ nhô lên.

Ánh trăng không chiếu được xuống mặt đất, chỉ có vài luồng sáng mờ nhạt xuyên thấu qua lớp hơi nước, trông vừa huyền ảo, vừa lạnh lẽo.

Khi màn đêm buông xuống, cơn hồng thủy lan tràn bên ngoài thành Linh Thủy bỗng yên tĩnh hẳn đi. Đột nhiên, có âm thanh nhỏ bé vang lên, một tầng băng vô tận xuất hiện bên ngoài thành.

Băng giá, theo đêm xuống mà kéo tới!