Dịch: Hoangtruc
Nước sông Thiên Hà từ trên trời tới.
Đây là câu nói truyền lưu khắp Tình Châu đại địa, được lưu truyền rộng rãi từ ngàn năm trước. Bởi vì cách mỗi trăm năm, Thông Thiên hà đều tràn nước một lần, lũ lụt bao phủ đến cả nửa Tình Châu.
Lũ lụt trăm năm một lần đã khiến tất cả mọi người lòng mang sợ hãi. Trận lụt mang theo thiên uy kéo tới làm cả tu hành giả còn phải giật mình trốn tránh.
Không phải không có phàm nhân từng trải qua lũ lụt trăm năm, nhưng không có bất kì người thường nào từng trải qua hạo kiếp ngàn năm cả. Không chỉ không có phàm nhân từng trải qua mà đến cả những kẻ cực cường đại trong giới tu hành cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt qua.
Ngàn năm quá lâu, lâu đến mức khiến cả Yêu vương phải già đi, khiến cho Thần Văn cũng phải xuống mồ.
Cơ mật về hạo kiếp ngàn năm sớm đã trở thành một truyền thuyết. Sau trận hạo kiếp, cả mặt đất đều không có lấy sinh vật còn sống. Nếu tính ngàn năm qua, may ra chỉ có một mình Phong bà bà là sinh linh còn sống sót duy nhất trong hạo kiếp đó. Mà nhìn thấy rõ được chân tướng hạo kiếp cũng chỉ có Liệt Vân ưng đã chết từ ngàn năm trước mà thôi.
Trong Hoàng Cung, tu sĩ chính phái vẫn còn dưỡng thương, Thông Thiên hà phương xa đã chính thức nổi lên cơn cuồng bạo.
Không giống lũ lụt trăm năm, nước chỉ tràn ra khỏi bờ sông. Thông Thiên hà ngàn năm lại như thể bị một bàn tay khổng lồ quấy động, sóng lớn cao hơn vạn trượng ngưng tụ ngay từ lòng sông, nhìn từ xa như thể màn trời rủ xuống, đến cuối tầm mắt cũng chỉ nhìn thấy một dải trắng xóa mang theo tiếng ầm ầm như diệt thế đánh thẳng lên mặt đất.
Sóng lớn dâng lên vạn trượng rồi phân làm hai mảnh chụp về hai phía bờ sông. Tất cả rừng rậm, thành trấn, núi cao, sông nhỏ cạnh bờ sông, thậm chí tất cả sinh linh đều bị sóng lớn vùi lấp.
Sóng dữ nghiêng trời lệch đất, còn chưa kéo tới kinh thành nhưng âm thanh đã ầm ầm chấn vang.
Ầm...
Ầm...
Ầm!!!
Mặt đất dưới chân run rẩy, bầu trời như bị hơi nước che đậy không nhìn thấy ánh mặt trời, không nhìn thấy đám mây, thậm chí không nhìn thấy chút sinh cơ nào.
Sông lớn điên cuồng gào thét, đánh thức Từ Ngôn đang lâm vào trong mê mang. Heo đen cạnh hắn cũng ngẩng phắt đầu lên, mắt heo dần nổi lên đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào nước sông nơi cuối chân trời. Trong mắt con heo đen này chợt xuất hiện hận ý cùng lửa giận không người hiểu nổi.
"Không lẽ đến lúc đó rồi a? Chẳng lẽ hạo kiếp Thiên Hà đã bắt đầu rồi?"
Từ Ngôn nghi hoặc nhảy người lên, hai cánh nhẹ nhàng khẽ động lơ lửng ở trên không, ngưng mắt nhìn về phía sống lớn.
Dùng mắt trái nhìn qua, hắn thấy được con sóng kinh khủng kia, cũng thấy được từng thành trấn phía dưới sóng lớn tích tắc vỡ tan rồi biến mất.
Đó tuyệt không phải vì bị lũ lụt vùi lấp, mà là bị sóng lớn cứng rắn đánh thành bột mịn!
Đồng tử mắt hắn co rút lại, vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
Dù là Nhân tộc hay Yêu tộc, nhất định đám Thần Văn và Yêu vương luôn luôn chú ý tới xu thế tràn lan của Thông Thiên hà. Trăm yêu mới đến Thiên Nam không lâu, tu sĩ Nguyên Anh còn chưa rút ra hải ngoại, nói rõ Thông Thiên hà không thể lan tràn sớm như hiện tại được. Dù cho nước sông có tràn ra cũng theo quy luật tự nhiên là từ chậm đến nhanh chứ.
Bỗng nhiên Từ Ngôn nghĩ tới một khả năng.
Sông lớn tràn lan trăm năm một lần quả thật có tốc độ từ chậm đến nhanh, cả Yêu tộc và cường giả nhân tộc đều rõ ràng loại hiện tượng này. Thế nhưng phần đoán định dựa trên thứ được bọn họ cho là thường thức này đã khiến cường giả Yêu tộc cùng Nhân tộc tính toán sai thời gian Thiên Hà tràn lan đến.
Bởi vì lần là này hạo kiếp ngàn năm, không phải nước lũ trăm năm nữa!
Sóng lớn trào tới, từ Đông tràn qua Tây, biên giới Thiên Nam kéo dài vào trong tới ngàn dặm đã thành tử địa. Sóng lớn tiếp theo lại tới, nước sông Thông Thiên hà càng lúc càng dâng cao hơn.
Từng bóng người từ trong phế tích Hoàng Cung bay đến không trung. Nhạn Hành Thiên ngưng trọng nhìn chằm chằm vào sông lớn nơi xa, cả một lúc lâu vẫn không nói gì.
Sau lưng tông chủ, trên gương mặt già nua của Sở Hoàng đã thật sự lộ ra vẻ sợ hãi. Vị Đế vương chân chính của Đại Phổ rốt cuộc đã bị Thiên uy khuất phục.
Không chỉ có Thương Hải mà Liễu Phỉ Vũ cùng Hàn Thiên Tuyết, thậm chí là Chư Cát Tuấn Hùng đều khiếp sợ không thôi. Sông lớn kia đã là một ngọn núi cao trên đỉnh đầu tất cả Nguyên Anh, kể cả Thần Văn, không ai chống lại được, cũng không ai có thể chống lại được.
"Trưởng lão Hư Đan Kim Tiền tông nghe lệnh!"
Tiếng quát của tông chủ trong tích tắc đã truyền khắp toàn bộ kinh thành. Toàn bộ trưởng lão đang chữa thương bên ngoài hoàng cung đều nghe thấy được giọng nói của ông ta.
Bàng Hồng Nguyệt và Bàng Thiếu Thành vừa về đến Bàng gia cũng nghe thấy, hai người vội vàng ngự kiếm bay tới Hoàng Cung.
Đợi đến khi tất cả trưởng lão Hư Đan tề tụ, Nhạn Hành Thiên mới trầm giọng phân phó: "Tất cả trưởng lão cảnh giới Hư Đan lập tức chạy tới hòn đảo ngoài hải ngoại, tụ hợp với đồng môn đóng giữ hải đảo. Phong chủ Huyền Lục phong Lý Huyền Cư sẽ an bài nhiệm vụ cho các ngươi. Bây giờ, tất cả đều đi."
"Tông chủ, còn trăm ngàn vạn phàm nhân kinh thành này...." Lúc này Nhiếp Ẩn mới bước lên, khom người hỏi. Hư Đan bọn hắn đi được đấy, thế nhưng chẳng phải vô số phàm nhân này chỉ có thể chờ chết hay sao.
"Đi." Nhạn Hành Thiên không giải thích thêm, âm trầm nói một chữ đi.
"Tông chủ, con sóng kia nhìn cũng không quá mạnh mẽ. Mấy trăm Hư Đan chúng ta, chưa tính đến hai vị Nguyên Anh..." Từ Trạch ở Linh Yên các cũng muốn nói gì đó, lại bị tông chủ quát chói tai cắt ngang.
"Đi!"
Nhạn Hành Thiên vung ống tay áo lên. Toàn bộ tu sĩ Hư Đan Hư Đan chung quanh đều bị cơn gió lốc này quét tới phải liên tục rút lui.
"Các ngươi nhớ kỹ." Nhạn Hành Thiên chắp hai tay sau lưng, trầm giọng quát: "Các ngươi không chỉ là người sống sót mà còn là hi vọng của là nhân tộc. Giới tu hành Nhân tộc ta sẽ không tuyệt tích, ngàn năm trước không phải, ngàn năm sau cũng vẫn vậy."
Theo cơn gió lốc này, vô số bóng người đột ngột bay lên khỏi mặt đất. Đám tu sĩ cảnh giới Hư Đan mang đầy bi tráng nhao nhao rời khỏi kinh thành, chạy tới hòn đảo hải ngoại tụ hợp với đệ tử Trúc Cơ của tông môn.
Phàm trần có quá nhiều người, Thần Văn cũng chẳng quan tâm xuể huống hồ là Nguyên Anh cùng Hư Đan.
Kiếm quang đi xa, lúc bay qua Mai Hương lâu mọi người còn chắp tay chào người thanh niên đang lơ lửng giữa không trung. Lần này là kính trọng từ tận đáy lòng.
"Hồng Nguyệt..."
Từ Ngôn khẽ kêu thầm tên nương tử nhưng không cất tiếng gọi, cũng không đuổi theo. Chỉ cần Hồng Nguyệt tới hải đảo sẽ tránh được hạo kiếp ngàn năm lần này, như vậy còn tốt hơn chuyện gọi nàng lại giải thích hiểu lầm lúc trước nhiều lắm.
"Chỉ Kiếm, bảo trọng." Bàng Thiếu Thành đi ngang qua, không biết nói với em rể thế nào cho phải, đành thở dài bảo: "Ngươi yên tâm, nhị ca sẽ chiếu cố Hồng Nguyệt. Sớm muộn gì hiểu lầm cũng sẽ được gỡ bỏ, cứ sống sót qua trường hạo kiếp này rồi tính."
Từ Ngôn khẽ gật đầu, ném ra miếng Phong Hồn tinh nói: "Đây là hồn phách của ba loại linh thú, vật quy nguyên chủ. Nhị ca, mang theo Tam tỷ đi giúp ta."
Nhận lấy Phong Hồn tinh, Bàng Thiếu Thành chợt sững người, sau đó sắc mặt nhanh chóng biến đổi.
Y có thể cảm giác được bên trong mảnh Phong Hồn tinh này có phong ấn ba tàn hồn Đại yêu của Hứa gia, Vạn gia và Lê gia. Nếu cộng thêm ưng hồn của Bàng gia nhà y thì vừa vặn gom đủ tứ linh.
"Ngươi đã tìm được túi trữ vật của Hứa Xương?"
Bàng Thiếu Thành hạ giọng hỏi. Chợt nhớ Thiên Nhãn vương xà lúc trước, y lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Bàng Thiếu Thành gật gật đầu, ngự kiếm bay đi, trước sau đi tới Bàng gia và Mai Hương lâu. Rất nhanh sau đó, Bàng Thiếu Thành dùng Linh lực giam cầm đại ca Bàng Thiếu Vĩ và Mai Tam Nương lại, hai người không giãy thoát được chỉ có thể mặc cho Bàng Thiếu Thành mang ra khỏi kinh thành, một đường chạy tới hải ngoại.
Nếu Hạo kiếp đã tiến đến, có đi hay không cũng không đến lượt những người phàm tục như Bàng Thiếu Vĩ cùng Mai Tam Nương định đoạt.
Nhìn Hồng Nguyệt và Tam tỷ đều đã rời khỏi kinh thành, cuối cùng Từ Ngôn mới yên tâm vài phần. Hắn chậm rãi đi về phía phế tích Hoàng Cung, con heo Tiểu Hắc cũng đi theo sau hắn, thành thành thật thật không phát ra âm thanh nào.