Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 816: Từ gia của ta




Dịch: Hoangtruc

Từ xưa đến nay, chiến tranh luôn tàn khốc nhất.

Nhân gian là vậy, giới tu hành càng nặng nề hơn. Chỉ cần sai một bước có thể khiến từng bước tiếp theo sơ sẩy, thậm chí toàn quân bị diệt.

Lôi Lục không hiểu đạo binh pháp nhưng vận khí lại không tệ, mượn nhờ lực lượng thiên phú thám thính được tin tức cực kỳ có lợi với trăm yêu. Mà chỉ một lần chủ quan này đã khiến Nhạn Hành Thiên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

"Binh giả, quỷ đạo giã", tức dụng binh phải gian trá. Thế cục chiến trường thiên biến vạn hóa, thời cơ mới chính là mấu chốt của thắng lợi.

Bố cục và tính toán của các cường giả rộng lớn đến mức cải biến được sinh tử của trăm ngàn vạn sinh linh. Ngược lại, bố cục và tính toán của kẻ tiểu nhân chỉ nhỏ nhặt đủ để thay đổi địa vị và chỗ tốt của mình.

Tại hang rắn, Thiên Quỷ tông.

Trong thạch điện có hai người đang đánh cờ. Trong đó có quỷ sứ La Vân Long đã trấn thủ hang rắn nhiều năm. Còn người kia lại có chút cổ quái, thân thể mập mạp, mắt to, vừa đánh cờ mắt vừa nhìn loạn, rõ ràng tâm tư không đặt trên bàn cờ.

"Tướng quân, ta lại thắng nước cờ này rồi, ha ha ha!"

La Vân Long đặt một quân cờ xuống, cười ha ha nói: "Phỉ lão tam, kỳ nghệ của ngươi mãi vẫn không tinh tiến a, năm ván không thắng được lấy một. Không phải ngươi cố ý nhường chứ?"

"La trưởng lão nói gì vậy? Là do kỳ nghệ của ngài quá cao, ta có thúc ngựa cũng không chạy theo kịp."

Phỉ lão tam cười nói thu nhặt lại bàn cơ, chậm chạp dọn lại quân cờ xong mới nói: "Gốc Phỉ Thúy thụ kia a, lát nữa sẽ được đưa đến. Ngài cũng biết, Hoàng tộc đưa đồ đến đây đều phải qua tay ta cả, nhưng gốc Phỉ Thúy thụ đó có chút khuyết điểm nhỏ khiến giá trị gốc cây này từ ba ngàn linh thạch rớt xuống còn một trăm linh thạch. Cái đám Hoàng tộc thùng cơm này càng ngày càng không làm được việc gì ra hồn, nhất định là khâu vận chuyển không cẩn thận làm sứt mẻ mất đi."

Hơn hai mươi năm đã qua, Phỉ lão tam ở khu Tây trước kia nay đã thành Hư Đan. Gã không có thiên phú tốt nhưng nhờ trở thành thống lĩnh tứ đại khu vực, thu được vô số thứ tốt mà đổi lấy đan dược. Dựa vào hàng trăm hàng ngàn đan dược này, Phỉ lão tam mới có cơ hội trở thành trưởng lão Hư Đan.

Trưởng lão Hư Đan thiên phú bình thường không có tư cách nào trở thành quỷ sứ Thiên Quỷ tông, chẳng qua gia hỏa này có ánh mắt rất độc, không chỉ kết thân được với một vài quỷ sứ mà còn thu thập đủ rất nhiều tài liệu luyện khí giúp Khâu Hàn Lễ thành công Kết Anh. Sau khi nhận được số tài liệu luyện khí cực kỳ trân quý một cách nhanh chóng như vậy, tâm tình Khâu Hàn Lễ rất vui vẻ bèn ra mặt giành lấy cho gã một vị trí trưởng lão chấp sự, còn là trưởng lão chấp sự quản lý Hoàng tộc Tề quốc.

Lần này xem như Phỉ lão tam lên hương. Không tới vài năm, gã đã mập đến chảy mỡ, thân gia cự phú.

Phỉ lão tam vô cùng khôn khéo. Biết mình thiên phú không cao, trở thành Hư Đan chủ yếu là nhờ đan dược nên gã bắt đầu chú ý tới trứng của vương xà. Cho nên dạo này gã mới tiêu phí hơn nửa ngày đến bồi La Vân Long đánh cờ.

Nghe nói đến Phỉ Thúy thụ, ánh mắt La Vân Long lập tức sáng ngời nói: "Vừa vặn gần đây cần có một gốc Phỉ Thúy thụ đến luyện chế vài thứ, khuyết điểm nhỏ nhặt không sao cả, một trăm linh thạch kia để đó cho ta."

“Không có vấn đề, La trưởng lão cứ việc lấy, thứ này chính là của ngài rồi."

Phỉ lão tam sớm đã chuẩn bị sẵn túi trữ vật đưa tới, có điều hàng mày vẫn cau nhẹ.

La Vân Long tiếp nhận túi trữ vật, thoáng xem xét một phen, lập tức ngầm hiểu: "Quả nhiên có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, chẳng qua cũng đáng giá trên một trăm linh thạch, ha ha."

Một gốc Phỉ Thúy thụ hoàn mỹ không tỳ vết cứ vậy bị Phỉ lão tam dùng một trăm linh thạch trao đổi với La Vân Long. Sau đó chỉ cần nộp lên tông môn một trăm linh thạch là được. Thiệt thòi là tông môn, còn Phỉ lão tam gã chẳng những có được một phần nhân tình lại không chút tổn thất nào.

Dựa thế dụng lợi như vậy mới chính là điểm mạnh của Phỉ lão tam. Hai người bèn nhìn nhau cười, riêng phần mình tự thân biết rõ.

"Không biết khi nào Thiên Nhãn vương xà mới đẻ trứng nữa? Trứng vương xà kia ta luôn mong ước có được từ lâu rồi a." Phỉ lão tam cầm lấy quân cờ cuối cùng không buông tay, chậm chạp nói.

Trứng Vương xà không phải là thứ trưởng lão bình thường muốn là có được, thậm chí đến quỷ sứ cũng mất không ít công sức mới có.

"Chuyện này có chút khó khăn." La Vân Long gõ gõ ngón tay lên bàn, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Hiện nay Nguyên Anh còn xuất hiện trong tông môn, đối kháng với trăm yêu. Trứng vương xà này có tác dụng không nhỏ với đám điện chủ bọn họ. Chiến sự nổ ra, tài liệu luyện chế Linh đan như trứng vương xà này trở nên rất khan hiếm."

Vừa gõ gõ, La Vân Long vừa nói tiếp: "Không biết có phải do khí tức đám Đại yêu Thiên Bắc kia quá mạnh mẽ hay không mà gần đây vương xà không có dấu hiệu đẻ trứng. Có lẽ năm nay cũng không có trứng rắn rồi."

"Nhất định là do đám Đại yêu đáng giận kia làm vương xà nổi lên hung tính, khiến nó không chịu đẻ trứng." Phỉ lão tam gấp gáp nói.

"Ta cũng nghĩ vậy. Dù sao tu vi mấy điện chủ kia đều cao thâm, thiếu một quả trứng rắn cũng không tính là gì." La Vân Long nói: "Vừa nhớ ra có chút chuyện ngoài kia, lão phu ra đó giải quyết một chút, nếu ngươi không có chuyện gì thì thay ta trông chừng hang rắn. Nơi đây có vương xà an nghỉ, ngàn vạn lần đừng đánh thức con súc sinh kia."

La Vân Long đưa mắt đầy ý vị nhìn Phỉ lão tam, rồi đứng dậy đi ra khỏi đại điện.

"Nhất định Vương xà không tỉnh dậy được đâu. Có ta canh giữ, cứ yên tâm." Trong lòng Phỉ lão tam đầy sung sướng, vội vàng cung kính tiễn đối phương đi.

Chỉ cần không có La Vân Long ở đây, Phỉ lão tam muốn làm gì trong hang rắn này mà chẳng được.

Hôm nay đúng ngày vương xà đẻ trứng, mục đích của Phỉ lão tam cũng chính là trứng rắn hôm nay.

Đợi đến lúc La Vân Long rời khỏi hang rắn, Phỉ lão tam thở phào một tiếng. Đa số đệ tử đã di chuyển đến hải ngoại, bên trong tông môn không còn bao nhiêu người. Hang rắn trống rỗng, chỉ còn đại xà ở sâu bên trong.

"Yêu tộc đến đảo loạn cái gì chứ? Vừa có vài ngày tốt lành thì đám đệ tử đi mất, Phỉ lão tam ta chẳng phải thành cô độc hay sao?"

Vừa âm thầm than thở, Phỉ lão tam vừa đi sâu vào bên trong hang rắn.

"Nếu như không ai thuần phục được vương xà, lưu lại có cái rắm gì hữu dụng, trứng rắn vào tay ta là tốt nhất. Chỉ cần ăn trứng rắn, có lẽ cảnh giới Hư Đan lại tiến lên vài phần. Trăm yêu coi như đã giúp ta một đại ân, ha ha, cơ hội khó được, cơ hội khó được."

Cơ hội lấy được trứng rắn quả thật khó có được, nhưng nhất định vẫn có phần mạo hiểm.

Vì không kinh động đến vương xà, Phỉ lão tam đã chuẩn bị kỹ áo khoác bằng da rắn mặc trên người. Lúc này gã mới rón ra rón rén đi tới chỗ sâu trong hang rắn.

Xiềng xích vẫn chắc chắn như trước, Thiên Nhãn vương xà khổng lồ vẫn cong người thành xà trận không có chút tiếng động.

Phỉ lão tam đi đến gần, cẩn thận bỏ qua đám rắn đầy kinh người kia, chuẩn bị trượt qua một bên chờ vương xà đẻ trứng. Lấy trứng rắn xong, gã sẽ lập tức chạy khỏi nơi kinh người này.

Phỉ lão tam mới rón rén như chuột đi được vài bước đã chợt khựng lại.

Gã cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nghĩ một chút mới đột ngột nhìn về phía con rắn khổng lồ.

Mí mắt đại xà rõ ràng có từng tảng từng tảng bầm tím, còn có vết máu khô quắt, đến khí tức nó cũng phập phồng như có như không. Nhìn nó như thể đã bị ai đánh cho thương tích nặng nề, bộ dạng hấp hối.

"Thiên Nhãn vương xà bị làm sao vậy?" Phỉ lão tam không khỏi thì thầm: "Là bị ai đánh à? Còn bị đánh thảm tới mức này!"

Phù!

Đột nhiên cự thú mở to mắt, bên trong đầy tơ máu đỏ tươi. Miệng rắn há to ra, tạo thành một cái hang sâu đen kịt như muốn bao phủ cả Phỉ lão tam lại.

Phỉ lão tam bị một ngụm nuốt mất, hồn phi phách tán, vừa nhắm mắt vừa tự nhủ thầm xong đời rồi. Gã không nghĩ tới vương xà vốn nên ngủ say lúc này lại tỉnh lại.

Đáng ra không nên tham lam trứng rắn làm gì, để rồi mất mạng trong miệng rắn.

Đáng ra không nên mạo hiểm đến hang rắn, đã may mắn đạt tới Hư Đan rồi còn tham lam muốn tiến thêm một bước nữa để làm gì?

Phỉ lão tam ta cả đời này anh hùng, dụng tâm cẩn thận, không nghĩ tới phải rơi vào kết cục này. Sớm biết như thế, không bằng gã đi chém giết với Đại yêu, có chết cũng có thể lưu lại chút danh tiếng cho hậu thế.

Phỉ lão tam ta sao còn chưa chết?

Phỉ lão tam suy nghĩ lung tung cả buổi, kinh hồn bạt vía mở mắt ra. Trong bóng tối, gã nhìn thấy một người đang ngồi trong miệng rắn, là cố nhân mà gã nằm mơ cũng không nghĩ ra.

"Đến Phỉ lão tam ngươi cũng thành Hư Đan, xem ra quả thật là ông trời không có mắt a."

Không nhìn rõ mặt mũi của đối phương, nhưng Phỉ lão tam nghe thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc. Sau đó, gã ngu ngơ chỉ chỉ, như sét đánh giữa trời quang, rồi đột nhiên vui mừng điên cuồng.

"Từ gia của ta, Từ gia à, ngài đã trở về rồi!"