Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 803: Cây cầu bằng cua




Dịch: VoMenh

Biên: Spring_bird

Đã nuôi nhiều năm trong Thiên Cơ phủ, hiện tại thả đội quân cua này ra, ngay cả Từ Ngôn cũng phải thay đổi sắc mặt.

Thiên Cơ phủ là pháp bảo loại thu nạp, vì thế bọn cua nhỏ bên trong nó sẽ không quá to lớn cho lắm. Thế nhưng một khi được giải phóng ra bên ngoài, tất cả bọn chúng đều hiện ra hình thái thật sự, một mảng lớn toàn mai cua nhấp nhô nối liền nhau trông vô cùng khác thường.

Vỗ vỗ Tiểu Thanh vài cái, Từ Ngôn dùng tâm niệm để liên hệ con linh thú này, ra lệnh cho nó dẫn dắt đại quân cua bắc một chiếc cầu qua sông, chỉ cần có thể đến giữa sông là được.

Sau khi Tiểu Thanh nhận lệnh, nó liền giơ càng cua lên, tựa như khẳng định bản thân có thể làm được.

Bên trong bầy cua đông đảo, có một con cua với vẻ mặt đặc biệt gian xảo. Con cua này rất nhỏ, chỉ bằng phân nửa kích thước so với bầy cua còn lại, hơn nữa chỉ có một cái càng, chiếc càng còn lại không biết bị ai bẻ gãy mất rồi.

Bị giam giữ nhiều năm, có nằm mơ Hải Đại Kiềm cũng không ngờ rằng có lúc mình lại được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa. Khi y xuất hiện tại bờ sông, thấy cảnh trời xanh mây trắng, thấy đất rộng núi cao khiến hai hàng nước mắt vô thức rơi xuống.

Hai giọt nước mắt chưa chạm đất thì Hải Đại Kiềm phải nghẹn thở lần nữa, vì y nhìn thấy cơn ác mộng của chính mình, đó là bóng dáng của Quỷ Diện.

Vội vàng biến nhỏ thân hình hơn một chút, xem lẫn vào đại quân cua, Hải Đại Kiềm thành tâm cầu khẩn, hy vọng Quỷ Diện quên y đi. Chỉ cần tìm được cơ hội chạy trốn, y sẽ lập tức đào một cái động nhằm thoát thân.

Đại quân cua đông đảo tụ thành một mảnh rậm rạp, dù không dám lộn xộn trước mặt Tiểu Thanh nhưng lại liên tục tạo ra âm thanh răng rắc xung quanh. Mỗi một con cua đều đang ngọ nguậy, nơi đây lại tụ tập hàng vạn con cua, để bọn chúng giữ yên lặng là rất khó, trừ khi tất cả bọn cua này đều bị thu làm linh thú.

Trong lúc Hải Đại Kiềm đang lo lắng, đề phòng, thì đại quân cua bắt đầu di chuyển về hướng mặt nước sông.

Những con cua khác bò về trước, trong khi Hải Đại Kiềm bò ngược lại đằng sau, vừa bò vừa trừng mắt.

Y không dám lên tiếng, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc trừng mắt bọn cua cản đường. Y là một Yêu linh, cảnh giới của y cũng cao hơn cả Tiểu Thanh trong quần thể cua yêu này, vì thế chẳng có con cua nào dám chặn đường y cả.

Trước đó còn lo lắng đề phòng, hiện tại Hải Đại Kiềm đang rất phấn khởi.

Quỷ Diện không phát hiện ra y, trong khi đó y bò càng lúc càng gần dãy núi cao xa xa chập chùng kia.

"Chỉ còn vài bước nữa thôi, vài bước nữa lão tử sẽ có cuộc sống mới! Ôi Thiên Bắc, quê nhà của ta! Cuối cùng lão tử đã có thể quay về!"

Càng lúc Hải Đại Kiềm càng hưng phấn, rốt cục bò ra khỏi đại quân cua. Trước mắt y là cảnh rừng núi rậm rạp, cách đó không xa là khu vực bùn đất bên trong địa hình rừng núi này, hẳn là rất thuận lợi cho việc đào hang động.

Vung vẩy càng cua, suýt nữa thì Hải Đại Kiềm đã hô lên thành tiếng. Cảm giác tự do khiến y mừng đến phát khóc. Nhưng ngay lúc đó, một bóng người lướt đến làm giấc mộng đẹp của y phải tan vỡ.

"Đại Kiềm, đi đâu vậy?" Từ Ngôn chắp tay sau lưng, xoay người lại.

"Bẩm báo trưởng lão!"

Hải Đại Kiềm phản xạ rất nhanh, đưa càng lên, chỉ về hướng những con cua đang bò cuối hàng, chính trực nói: "Thuộc hạ phát hiện có vài con cua khốn kiếp muốn nhân cơ hội chạy trốn, vì thế mới chặn sau hàng ngũ. Trưởng lão yên tâm, có Hải Đại Kiềm ta ở đây, không có bất cứ con cua nào có thể chạy trốn được!"

Ánh mắt của Từ Ngôn biến đổi quái lạ, hắn nhìn chằm chằm Hải Đại Kiềm một lát, gật đầu nói: "Vất vả cho ngươi rồi. Lần sau nếu phát hiện có con cua thối nào dám trốn thì bắt nó mang đi nấu ăn. Lúc chín ta sẽ cho ngươi nếm thử một ít."

Cả người Hải Đại Kiềm run lên một cái, vội vàng hô lên hai từ "không dám". Y bất đắc dĩ phải biến ra hình người, cúi đầu đi theo sau lưng Từ Ngôn, miệng rộng há hốc, khóc không ra nước mắt.

Đến bờ sông, Từ Ngôn lạnh lùng nói: "Đại Kiềm, đầu của ngươi to nhất, ngươi đến dẫn đội đi ra vị trí trung tâm của con sông."

"Ta… Ta… Ta..." Hải Đại Kiềm nhìn nước sông cuồn cuộn kinh người, trưng ra một bộ mặt đau khổ rồi nói: "Thật ra ta là loài cua cạn, không biết bơi đâu... A a a...!"

Vèo một phát, Hải Đại Kiềm bị đá bay xuống sông khiến y phải vất vả hóa ra yêu thân. Vừa mới nổi lên mặt nước, y lập tức cảm giác được lưng mình bị nhấn chìm xuống, trông kĩ lại thì nhận ra Từ Ngôn đã đứng vững vàng trên chiếc mai cua.

"Bắc cầu cua!"

Theo hiệu lệnh của Từ Ngôn, Tiểu Thanh nhảy xuống sông đầu tiên, dùng hai càng kẹp chặt chân sau của Hải Đại Kiềm, làm y đau đớn đến nỗi nhe răng trợn mắt.

"Kẹp vào vỏ cua, kẹp vỏ cua đi! Đừng kẹp chân, một lát là đứt rơi chân luôn đấy!"

Hải Đại Kiềm đã mất đi một càng, giờ lại lo lắng mất thêm vài cái chân cua, vì thế la hét inh ỏi.

Y biết Từ Ngôn định làm gì. Một chiếc cần cua cần có tất cả những con cua nối lại với nhau thành một hàng, không được đứt đoạn ở giữa, bằng không sẽ phí công vô ích.

Yêu linh đơn độc khó mà bơi được đến giữa sông, cho dù đó có là Thủy tộc cũng khó mà bơi đến vị trí trung tâm vì đó là nơi nước sông chảy mạnh nhất.

Tiểu Thanh nghe theo mệnh lệnh của Từ Ngôn liền thả chân sau của Hải Đại Kiềm ra, chuyển qua kẹp chặt vỏ cua. Sau lưng Tiểu Thanh là mấy chục con yêu linh, sau đó nữa là hàng vạn con yêu vật.

Dưới sự khống chế cố ý của Từ Ngôn, một chiếc cầu bằng cua kỳ lạ xuất hiện trên mặt sông. Hơn mười con yêu linh cố gắng bơi lội nhằm ổn định đoạn đầu của cây cầu. Theo sự tăng dần về số lượng cua bơi đến, cây cầu cua càng lúc càng dài, từ mười trượng đến trăm trượng, mãi đến hơn ngàn trượng!

Từ Ngôn cũng không rãnh rỗi, hắn sử dụng tất cả linh lực để chống lại uy thế của nước sông. Nếu hắn không thể ngăn cản cái sức mạnh tự nhiên này, Hải Đại Kiềm dưới chân hắn sẽ bị quật bay trong thoáng chốc.

Đại quân cua trên bờ từ từ giảm thiểu, cây cầu cua càng dài dần. Mặc dù trông có vẻ xiêu vẹo, tựa như đường núi loanh quanh, nhưng chiếc cầu này vẫn dẫn một đường đến trung tâm của con sông.

"Gần thêm chút, gần thêm chút nữa..."

Từ Ngôn đứng trên mai cua Hải Đại Kiềm, nhìn chằm chằm mặt sông. Hắn vừa tính toán độ dài của cây cầu cua, vừa hợp lực chống đỡ sức ép đến từ con sông lớn.

Từ lúc bước lên chiếc cầu cua, Từ Ngôn sẽ không quay đầu lại.

Hắn không muốn xem xét cua Băng Ti còn thừa lại nhiều hay ít, bởi vì đây là hy vọng cuối cùng giúp hắn có thể trở về Thiên Nam!

Liệt Phong giáp trên người hắn vang lên âm thanh răng rắc, xương cốt cả người Từ Ngôn cũng đang bị chèn ép liên tục. Hắn vẫn cố đè nén một ngụm máu trong miệng, cuối cùng không chịu nổi, đành phải phun ra.

Chưa đạt Nguyên Anh thì không được qua sông - đây là kinh nghiệm lâu năm trong giới tu hành, mà hiện tại Từ Ngôn bắt buộc phải phá vỡ cái quy tắc này.

Từ Ngôn cảm thấy khó chịu, trong khi Hải Đại Kiềm cũng không khá khẩm gì hơn. Chiếc càng to lớn của y đang vung vẩy một cách liều mạng, không phải để bơi về trước, mà là để ổn định cả người. Nếu không nhờ lực đẩy từ phía sau, y đã sớm bị cuốn phăng đi mất rồi.

Y chỉ là Yêu linh, dù đạt đến trình độ cao nhất trong cảnh giới này, thì vẫn khó mà đối kháng nổi với sức mạnh của Thiên Hà. Gần đến giữa sông, Hải Đại Kiềm liền cảm giác cái chết càng tiến đến gần hơn một bước.

"Chẳng biết ta tạo nghiệp gì ở kiếp trước mà kiếp này lại gặp phải Quỷ Diện đây? Ông trời ơi, cho ta chết quách đi cho xong!"

Hải Đại Kiềm chỉ có thể than thở trong lòng. Hiện tại, y còn không đủ sức để chửi bậy một tiếng. Nhắm mắt lại, quyết tâm liều mạng, Hải Đại Kiềm chuẩn bị chờ chết.

Tốc độ của cây cầu cua càng lúc càng chậm. Không còn nhiều con cua còn sót lại trên bờ. Từ xa trông lại, chiếc cầu cua này xiêu vẹo đến bảy, tám phần, sắp bị đứt đoạn.

Còn xa lắm mới đến giữa sông, Từ Ngôn thấy thế bèn thở dài một hơi.

Hàng vạn con cua xanh đã cố hết sức, đặt trường hợp là vạn con Yêu linh có lẽ còn hy vọng đến được giữa sông, đáng tiếc thay hắn chỉ có vẻn vẹn vài chục con Yêu linh mà thôi.

Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt, Từ Ngôn bắt đầu sử dụng pháp quyết.

Nếu đây là cơ hội cuối cùng, cớ sao hắn không thử một phen?

Cùng lắm thì bị nước sông cuốn đi thôi, Từ Ngôn định sử dụng Quỷ Đạo Bàn Thiên ngay tại nơi này.

Vừa bắt pháp quyết ra, chưa kịp thấy con đường nhỏ âm u xuất hiện, thì một cái bóng đen to lớn xuất hiện trong sóng biển xa xa. Nó quay về hướng Từ Ngôn, sau đó nhào đến trước mặt hắn!