Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 760: Bát phong phá




Dịch giả: Hoangtruc
Biên: Spring_bird

Tiếng nổ vang kinh thiên động địa kinh sợ cả Phí lão và Thợ rèn nơi xa. Trong mắt hai người, ánh đao kia như thể chứa uy thế của thiên phạt.

Phí lão và Thợ rèn tự nhận không cách nào sống sót được dưới thế công phải nói đầy khủng bố kia. Bởi vậy, hai người lại lần nữa phải giật mình kinh ngạc với năng lực của Từ Ngôn.

Xem ra hắn tuyệt không có chuyện ngẫu nhiên mà chém giết được Đại yêu. Thực lực có thể dốc sức chiến đấu với Nguyên Anh đỉnh phong mà không bại tuyệt đối không nên xuất hiện trên một tu sĩ Hư Đan mới phải.

Rốt cuộc hắn làm sao có được tu vi như vậy?

Ngoài sợ hãi thán phục, Phí lão còn thầm nảy sinh nghi hoặc thật sâu.

Nếu như một đao kia chém vào ta, chỉ sợ không thể ngăn cản được...

Thợ rèn cau chặt hàng lông mày, trong lòng cũng rung động không thôi.

Không chỉ có hai người này, mà đến Đại yêu Mao Đà đã bị Vô Trí thu phục cũng trừng to hai mắt, mang theo một loại khiếp sợ cùng sợ hãi.

Sợ hãi bóng dáng đeo mặt nạ quỷ trước mặt kia!

Cả vùng đất trước mắt chuyển xám trắng, bụi mù cuồn cuộn, băng tuyết ào ào. Ánh mắt Từ Ngôn đứng giữa không trung đầy băng hàn, tay cầm pháp bảo nổi đầy gân xanh, không hề có nửa điểm thư thái.

Thức Phách Đao quả thật đã khiến Vô Trí bị thương nặng, thế nhưng khí tức của đối phương vẫn chưa biến mất.

Chẳng những không biến mất, khí tức của Vô Trí còn trở nên đầy quỷ dị. Thậm chí Từ Ngôn còn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức không thuộc về Nhân tộc mơ hồ nổi lên.

"Mao Đà..."

Băng tuyết rơi xuống, tuyết bay dính đầy người lão hòa thượng. Trong tầng cát bụi đó, một tiếng kêu khẽ vang lên.

Nghe thấy tiếng gọi của Vô Trí, Mao Đà không dám lãnh đạm, bỏ qua Thợ rèn và Phí lão, yêu thân cực lớn đầy máu bỏ chạy, nhanh chóng xông vào chỗ sâu trong đám bụi mù. Cuối cùng đã không nhìn thấy tung tích nữa.

Đối thủ bỏ chạy mất, Phí lão và Thợ rèn cũng không đuổi theo. Là vì bọn họ kiêng kị hòa thượng cổ quái kia.

Ngao ô o o o!

Trong màn cát bụi truyền ra một tiếng kêu rên, Phí lão và thợ rèn cùng giật mình kinh hãi nhìn lại.

Không nhìn rõ được cảnh tượng bên trong, hai người chỉ có thể tràn ra Linh thức. Khi cảm giác được Mao Đà cực lớn ầm ầm mới ngã xuống đất, bỏ mạng chết mất, bọn hắn càng thêm kinh hãi.

Mao Đà vậy mà chết mất. Giết chết Mao Đà chỉ có thể là lão hòa thượng cổ quái kia mà thôi!

Giữa không trung, mắt trái Từ Ngôn đang lưu chuyển tinh văn.

Cát bụi mù mịt có thể ngăn trở ánh mắt của Phí lão cùng Thợ rèn nhưng không che được mắt trái của hắn. Từ Ngôn nhìn rõ ràng cảnh Đại yêu kia bị Vô Trí tự tay đánh chết.

Không chỉ giết chết Mao Đà, Vô Trí còn há miệng hút mạng vào, cắn nuốt mất tinh hồn của Mao Đà.

Lạc đà khổng lồ nhanh chóng khô quắt lại trong màn cát bụi, máu huyết gã bị Vô Trí như một con cá kình hút nước hấp thu toàn bộ vào bụng mình. Đại yêu khô quắt đi, mà thân thể Vô Trí theo đó lại sinh ra biến hóa quỷ dị.

Nguyên bản thân hình lão tăng khô gầy đã trở nên cao lớn hơn, hai tay xé toạc quần áo để lộ thớ cơ rắn chắc trải rộng khắp người. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, yêu tăng già nua đã có biến hóa nhanh chóng, trở thành một tráng hán đầu trọc thân cao tới hai trượng!

Ngoại trừ mặt mày còn mơ hồ mang nét của Vô Trí ra, không có điểm nào của lão tăng ban đầu cả.

Không chỉ có thân hình biến đổi lớn, trên thân thể Vô Trí cũng trải rộng chi chít những đường đồ đằng màu đen, đồng tử trùng điệp trong hai mắt càng trở nên rõ ràng. Sừng nhọn trên đỉnh đầu nhô ra hơn nửa tấc. Lão thò tay ra, năm ngón tay đen kịt, móng tay đen như những ngọn loan đao đầy vẻ kinh người.

"Thập thất... Thái Bảo!"

Tiếng gào thét khàn khàn từ trong miệng Vô Trí truyền ra. Nuốt vào toàn bộ tinh huyết thần hồn của một Đại yêu, khí tức của lão đã hoàn toàn vượt qua cả Nguyên Anh. Tuy không đến Thần Văn, nhưng khí tức của lão đã vượt xa cường giả Nguyên Anh đỉnh phong rồi.

Tu vi đột ngột bạo tăng lên khoảng giữa Nguyên Anh đỉnh phong và cường giả Thần Văn đủ để mang lại cho Vô Trí thực lực có thể đơn giản đánh chết Nguyên Anh, thậm chí là Đại yêu. Lần dị biến này của lão không chỉ khiến Từ Ngôn kinh ngạc, mà còn khiến khí tức thô bạo trong lòng hắn dâng lên.

Vô Trí dị biến, như trở thành một con quái vật thật sự. Trên người lão tản ra khí tức vô cùng âm tà, còn mang theo đầy mùi máu tanh nồng nặc. Cỗ khí tức này lại khiến trong lòng Từ Ngôn bắt đầu trở nên nôn nóng, như thể khí tức thô bạo bị đè nén dưới đáy lòng bị khí tức quỷ dị khơi dậy.

Như thể gặp phải tử địch, ánh sáng trong mắt trái Từ Ngôn càng lúc càng sáng ngời, pháp bảo ra hào quang chói mắt.

"Vô Trí, đến tột cùng ngươi là thứ quái vật gì..."

Từ Ngôn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, phẫn nộ không hiểu rõ từ đâu xuất hiện khiến hắn không cách nào không chế được tinh thần mình. Hắn nổi giận quát: "Ta hận nhất là thứ quái vật, ngươi đi chết đi!"

Cánh ưng vỗ mạnh, cả người hắn đang ở giữa không trung đột ngột lao xuống. Pháp bảo đi trước, pháp thuật theo sau.

"Viêm Hỏa!"

Gào!!!

Con rồng lửa cực lớn từ trong trong hư không lao ra, ầm ầm hạ xuống, một ngụm nuốt lấy yêu tăng dưới mặt đất.

Vô Trí lại điên cuồng mà cười: "Tộc của ta mạnh mẽ, con sâu cái kiến các ngươi há có thể tưởng tượng được. Ma viêm!!!"

Ầm!!!

Quầng lửa đen được Vô Trí gọi ra như hóa thành một con rồng khổng lồ khác, ập vào pháp thuật mà Từ Ngôn thi triển. Hai con rồng lửa không quần chiến mà ào ào toàn lực đâm vào nhau.

Đầu rồng đụng đầu rồng, vừa ầm ầm cắn xé vừa tiêu vong lẫn nhau. Cuối cùng đuôi rồng đồng thời đập, cùng đồng quy vu tận với đối phương.

Sóng khí gào thét khuếch tán ra. Lấy Từ Ngôn và Vô Trí làm trung tâm, cả cùng đất xuất hiện một vùng rạn nứt hình tròn không ngừng lan tràn ra bên ngoài. Cát đá bị chấn động nát bấy, băng tuyết còn sót lại trên mặt đất cũng bị đánh nát thành bột mịn.

Pháp thuật triệt tiêu, động tác của Từ Ngôn cũng không ngừng lại. Giao Nha đón đầu chém xuống, lại bị Vô Trí nâng hai tay lên chống chọi lại.

Một tiếng ầm vang, hai chân Vô Trí lún xuống dưới mặt đất. Lão há miệng gào rú một tiếng, phụt lên một ngọn lửa màu đen.

"Gió!"

Từ Ngôn hét to, một cơn gió xoáy xuất hiện quanh quanh người hắn, cuốn cả ngọn lửa đen vào bên trong lốc xoáy.

"Gió!!!"

Tiếng gào thét lần nữa vang lên mang theo cuồng bạo không cách nào ức chế được. Đồng tử mắt Từ Ngôn không ngừng co rút biểu thị đang thi triển ra toàn lực. Cơn gió xoáy thứ hai được ngưng tụ, gào thét đến inh tai nhức óc.

"Gió!!!"

Tiếng gào thét lần thứ ba đã trở nên khàn khàn như của dã thú. Từng vòi rồng hiển hiện quanh thân Từ Ngôn. Có tổng cộng tám luồng vòi rồng, không chỉ bao bọc bản thể Từ Ngôn xung quanh, mà cũng bao trùm luôn cả Vô Trí vào trong.

"Bát Phong Phá!"

Ầm!!!

Pháp thuật hệ phong cực hạn được Từ Ngôn rống giận thúc giục ra ngoài. Tám luồng vòi rồng này trong tích tắc đã khép lại với nhau thành một thể. Một luồng vòi rồng kinh khủng xuất hiện giữa trời đất, cao tới ngàn trượng.

Ực ực!

Yết hầu của cả Thợ rèn và Phí lão đồng thời bỗng nhúc nhích lên một cái. Sau đó hai người liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng lùi lại, đồng thời phát ra mấy đạo truyền âm mệnh lệnh cho các trưởng lão Trảm Yêu Minh đến đây trợ chiến lui ra phía sau.

Ác chiến ở mức độ này đã không thuộc về tu sĩ Nguyên Anh nữa. Một khi bị cuốn vào trong đó, Hư Đan chắc chắn phải chết, thậm chí đến những tu sĩ mới tiến cấp Nguyên Anh không lâu như Phí lão và Thợ rèn cũng phải bị trọng thương.

Gió xoáy xoắn giết, để lại vô số vết thương trên thân thể cao lớn của Vô Trí. Vết máu loang lổ, yêu gào thét liên tục, đồ đằng trên người lão bắt đầu hội tụ lại trên đỉnh đầu. Cái đầu trọc của lão đã trở nên đen sì như mực.

Trong lúc đó, trên đầu trọc của Vô Trí chợt nứt ra một điểm sáng đỏ, ở ngay vị trí cái sừng kia.

Ánh sáng đỏ xuất hiện, cái sừng trên đầu Vô Trí lại nhô cao thêm nửa tấc. Từ ngoài nhìn vào, Vô Trí từ đầu đến đuôi đều đã là một con quái vật!

Sừng thịt mọc lên đã mang đến cho Vô Trí một sức mạnh càng thêm đáng sợ. Lực lượng huyết sát cuồng bạo được lão hội tụ ra. Trong màn gió lốc cực lớn này, một quầng ánh sáng đỏ chợt bùng lên.