Dịch: VoMenh
Biên: Hoangtruc
Những trận chiến đa phần nổ ra tại các góc hẻo lánh, thỉnh thoảng có bóng kiếm cùng những âm thanh đì đoàng vang lên còn chưa đủ để kinh động tất cả các phe phái Yêu tộc trong cả tòa thành.
Phàm nhân lục tục bị áp giải liên tục vào trong thành. Vị trí trung tâm thành Ngũ Địa đã sớm được dọn dẹp thành một quảng trường rộng lớn, phòng ốc chung quanh đều bị phá hủy sạch sẽ để có thể chứa đủ mười vạn người.
Khu quảng trường đó được xây dựng cách phòng đấu giá trước kia không xa. Càng lúc càng có nhiều người phàm tụ tập trên mảnh đất rộng lớn này. Chẳng qua ai nấy đều sợ sệt, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, có kẻ khóc mãi chẳng ngừng lại không dám lớn tiếng, sợ chọc giận bọn Yêu tộc mà bị giết chết mất.
Tại tầng hai phòng đấu giá, có bốn bóng dáng với hình thể khác nhau đang ngồi trò chuyện.
"Bọn chuột nhắt Trảm Yêu minh kia cuối cùng vẫn là không nhịn được." Chủ nhân Minh Phong hạp - Minh Phong - vừa nâng ly linh tửu vừa khinh thường nói.
"Đổi thành từ kiến nhỏ có được hay không? Cớ gì cứ lôi con chuột ra đây, Thử tộc bọn ta đụng chạm đến ngươi hay sao?" Kim lão đại đứng một bên đầy mất hứng.
"Dễ thôi, chỉ cần Kim lão đại ngươi có thể đánh thắng mụ béo Bạch Ô, sau này ta tuyệt đối không bao giờ nhắc đến hai từ con chuột nữa." Minh Phong châm chọc.
"Dẹp đi. Ngươi muốn nói gì cứ nói! Ta không dám đánh với Bạch Ô đâu, ả ta đáng sợ lắm." Kim lão đại lắc đầu than thở, tự nhận thua kém Bạch Ô.
"Đây là đám phàm nhân cuối cùng rồi ư? Giết sạch đám huyết thực này rồi thì chúng ta cũng nên qua sông thôi." Lão già Thương Mộc ẩn dung mạo của mình đằng sau chiếc mũ trùm đầu, khó thấy rõ biểu lộ chỉ có tiếng nói âm trầm phát ra: "Minh Phong, món đồ mà ngươi thiếu nợ lão phu, cũng nên lấy ra rồi chứ?"
"Ta nợ gì ngươi chứ?" Minh Phong cười mỉa mai rồi nói: "Lão Thương Mộc, chúng ta hai mặt một lời nói rõ, Hổ hồn của Thương Lực chạy đến Minh Phong hạp của ta thì chính là đồ vật của ta. Ta muốn xử trí thế nào là tùy bản thân ta, liên quan gì đến ngươi."
"Đó là chuyện nội bộ của Hổ tộc, chẳng lẽ ngươi muốn nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành ngôi vua hổ tộc ta?" Thương Mộc nén giận, trầm giọng quát lên.
"Thế thì sao? Muốn đánh nhau à? Đánh thì đánh!" Vừa dứt lời, Minh Phong bất ngờ đứng dậy, vươn ra hai cánh sau lưng, nét mặt sa sầm.
"Lúc này không nên để bất hòa nội bộ thì hơn."
Quỷ Nhãn vẫn luôn giữ im lặng, bỗng nhiên lên tiếng: "Bọn Trảm Yêu minh cuối cùng đã ra tay, tên Thợ rèn vừa lên cấp Nguyên Anh có lẽ cũng sẽ xuất hiện. Chúng ta tranh thủ lần này thả lưới bắt cả bọn. Sau đó ta tính thế này, giết Thợ rèn của Trảm Yêu minh, sau đó lấy Nguyên Anh của gã cho Thương Mộc. Coi như Thương Hổ lâm và Minh Phong hạp hòa nhau đi, về sau bỏ hết ân oán cũ."
"Được thôi, Nguyên Anh của Nhân tộc kia sẽ thuộc về Thương Hổ lâm các ngươi." Đối với tên Nguyên Anh sắp sửa đưa tới cửa kia, Minh Phong lại khá hào phóng. Dù gì đi nữa, kẻ nào muốn lấy tính mạng một tên tu sĩ Nguyên Anh, chắc chắn phải dốc ra lực lượng lớn nhất rồi.
Ánh mắt của Thương Mộc lóe ra một vẻ sắt bén đằng sau chiếc mũ trùm đầu, chỉ là lão nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không nói thêm gì nữa.
Các thế lực Yêu tộc tại Ngũ Địa vốn dĩ không hợp nhau, dù được bồi thường một Nguyên Anh thì chắc chắn Thương Mộc vẫn sẽ không bỏ qua chuyện này.
"Nội thành đã bố trí xong thiên la địa võng, không sợ bọn chúng đến, chỉ sợ bọn chúng không dám đến mà thôi." Kim lão đại thấy bầu không khí đang căng thẳng bèn lên tiếng: "Lão già Xích Nguyên kia sao còn chưa đến? Không phải ngủ quên mất rồi chứ?"
"Rùa đen mà, bò còn chậm hơn là trâu nha. Hừm... Nhân tộc có chết sạch cả chưa chắc lão ấy bò đến kịp." Minh Phong bật cười nhạo một tiếng rồi nói: "Thiếu một mình lão chẳng sao cả. Chờ khi áp giải bọn phàm nhân đến đầy đủ, chúng ta bắt đầu ra tay tàn sát thôi."
Minh Phong vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, ba người còn lại lần lượt theo sau.
Ánh lửa bùng lên ở khắp mọi nơi, nhóm người tụ tập bên trong tòa thành nghe được âm thanh hò hét từ xa xa, vài người đã bắt đầu phấn chấn tinh thần, vội vàng bàn tán.
"Trong thành có đánh nhau, chẳng lẽ chúng ta được cứu rồi?"
"Ai dám cả gan đụng đến Yêu tộc? Hay là bọn chúng xảy ra nội loạn?"
"Tại cái đất Ngũ Địa này, chỉ có Trảm Yêu minh là có khả năng giết chết Yêu tộc. Chắc chắn là cao thủ Trảm Yêu minh đến rồi. Hôm nay chúng ta thoát chết rồi nha!"
"Là cao thủ Trảm Yêu minh đến à? Vậy thì hay quá, chúng ta sắp thoát rồi! Hu hu hu..."
Tiếng trò chuyện xôn xao khắp cả quảng trường; nhiều người mừng đến rơi cả nước mắt. Trước cái chết đã định, nay bọn họ lại có thể thấy được hy vọng. Trảm Yêu Minh với họ mà nói như là cọng rơm cuối cùng cứu mạng mình vậy.
Chỉ tiếc là cọng rơm này không tính là rắn rỏi gì, đặc biệt là từ lúc bốn tên Đại yêu bước ra khỏi phòng đấu giá.
"Ra tay đi, giết sạch đám người Trảm Yêu minh cho ta."
Cà uồm!!!!
Hòa nhịp cùng tiếng rống của bốn tên Đại yêu, từng bầy ong lớn bay từ khắp bốn phía đại thành bay ra; hàng vạn con chuột nhỏ từ khắp các gian phòng ốc xông ra. Bên cạnh đó, từng con thằn lằn dữ tợn ngụy trang trên khắp các vách tường bên đường và đám vỏ cây nhao nhao xuất hiện, còn có thêm vô số mãnh hổ vọt ra từ bên trong phòng đấu giá. Trong thoáng chốc, cả tòa đại thành phủ đầy bóng thú, tựa như nơi đây chính là hang ổ thú vật vậy.
Tại chiến trường của lão yêu quái Thương Hưng, từ khi đại quân Yêu tộc bắt đầu xuất hiện, Tiểu Linh Đang và bốn trưởng lão Hư Đan đều đã bị tóm cổ. Nhóm mười tu sĩ Trúc Cơ chỉ còn mỗi thanh niên Đại Vũ có trời sinh Thần lực là vẫn chưa ngã xuống. Kết thúc trận chiến, Thương Hưng cười to, đắc ý nắm chiếc cằm nhỏ của Tiểu Linh Đang lên, miệng mồm tanh tưởi nói: "Tiểu Linh Đang à? Tên nghe êm tai đấy! Ha ha, ta đã bảo ngươi là người của ta mà. Để xem còn người nào đến cứu ngươi nữa hay không. Ha ha ha!"
"Buông Linh Đang tỷ ra!!!"
Dương Đại Vũ bị trói gô giữa sợi xích sắt, ánh mắt trợn trừng gào thét, rồi bị Thương Hưng đạp một cước bay thẳng ra bên ngoài, miệng trào máu tươi. Dù vậy, nó vẫn ngẩng cao đầu, nhìn đối phương chằm chằm.
"Có thần lực trời sinh phải không? Thế nhưng ngươi còn chưa đủ tư cách so khí lực với lão tử!" Thương Hưng cười lạnh, muốn bóp chết Dương Đại Vũ. Bỗng nhiên gã nghe thấy một tiếng hổ gầm vang lên.
"Chặn cửa lại, đừng để bọn phàm nhân trong thành trốn thoát!" Thương Phong chỉ để lại một câu. Rồi ra lệnh cho thủ hạ mang theo ba tên trưởng lão Hư Đan Trảm Yêu Minh cùng chạy tới quảng trường.
Máu thịt của tu sĩ Hư Đang quý giá hơn phàm nhân rất nhiều.
Thương Hưng thoáng do dự, sau đó tóm lấy Dương Đại Vũ và Tiểu Linh Đang, nhe răng cười nói: "Giữ cửa thì khỏe nha, chẳng cần chém chém giết giết, đem hai tên bọn ngươi ra giải buồn vậy, ha ha ha."
Tiếng đánh nhau trong thành càng lúc càng lớn. Lửa cháy hừng hực khắp mọi nơi. Trảm Yêu minh phản công hung ác mà mãnh liệt, còn có cả trưởng lão Hư Đan cùng môn nhân không tiếc hy sinh dùng mạng đổi mạng với Yêu tộc, dù thoi thóp cũng phải gắng sức lấy cắn xuống một ngụm máu thịt trên người đám Yêu tộc.
Trảm Yêu minh đã dốc toàn bộ lực lượng, nhưng vẫn còn thua kém Yêu tộc Ngũ địa quá xa.
Không lâu sau đó, số môn nhân Trảm Yêu minh bị bắt được, áp giải đến quãng trường đã lên tới mấy trăm người. Toàn thân bọn họ đều đẫm máu, người thì mở mồm mắng to, kẻ thì trợn mắt dõi nhìn, thậm chí có thành viên tự nổ Hư Đan của bản thân chỉ nhằm khiến bọn Yêu tộc bên cạnh bị thương nặng.
Cảnh tượng oanh liệt nhưng vô cùng bi thảm khiến cả đám phàm nhân hoảng sợ không thôi. Sự tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm, khi vị tông chủ Quỷ Nhãn tông hiện thân há mồm nuốt trọn một trưởng lão Hư Đan Trảm Yêu Minh.
Rốt cuộc Trảm Yêu Minh cũng không thể đấu lại Yêu tộc có Đại yêu trấn giữ.
Ngay khi môn nhân Trảm Yêu minh đang tổn thất thảm trọng thì bỗng nhiên có hai luồng khí tức cấp độ Nguyên Anh xuất hiện giữa tòa thành.
Thợ rèn và Phí lão hiện thân tại một góc tối cạnh bờ tường.
"Đây là cơ hội cuối cùng, ta vào thành, ngươi rút lui." Phí lão mới chỉ tiến giai Nguyên Anh hơn một năm, ánh mắt mang đầy kiên quyết nói: "Qua sông, đến Thiên Nam, lưu lại một tia hy vọng cho Trảm Yêu minh chúng ta."
"Toàn bộ Nhân tộc cuối cùng của Ngũ Địa đều ở cả nơi này, đi hay ở thì có khác gì nhau? Nếu Nhân tộc chết hết thì Trảm Yêu minh cũng trở thành một câu chuyện tiếu lâm mà thôi. Chúng ta cùng đánh đi. Tranh thủ Xích Nguyên chưa đến, có lẽ phần thắng của chúng ta lại tăng cao thêm một chút."
Thợ rèn thét lên một tiến thật dài, sau đó xung phong tiến lên; Phí lão lắc đầu than thở, bám sát theo sau.
Cả hai người chỉ mới tấn cấp Nguyên Anh không lâu, là phần thực lực mạnh nhất và cũng là cuối cùng còn lại của Trảm Yêu minh. Phải đối mặt với bốn tên Đại yêu nổi danh từ lâu, kỳ thật hai người chẳng có lấy một cơ hội chiến thắng, huống chi chiến sự lại diễn ra tại thành Ngũ Địa đầy rẫy Yêu tộc.
Khi Phí lão và Thợ rèn vừa xuất hiện, Thương Hưng đang đứng tại cổng thành, cười gằn một tiếng rồi tóm lấy Tiểu Linh Đang.
Thưởng thức ánh mắt trợn trừng của người thiếu nữ, Thương Hưng quay sang Dương Đại Vũ nằm co ro một góc mà nói: "Nhân tộc hèn mọn, các ngươi chỉ xứng làm nô lệ và để mua vui mà thôi. Nhớ cho kỹ! Thiên Bắc là địa bàn của Yêu tộc. Tòa thành Ngũ Địa này sẽ là mộ phần của Trảm Yêu minh các ngươi. Sẽ nhanh thôi, hai ngươi cũng sẽ biến thành hai cái oan hồn, hay là lệ quỷ? Chẳng qua xưa nay lão tử lại chưa từng sợ quỷ! Ha ha ha!"
Xoạt!
Vừa nói từ "quỷ" xong, trước mắt Thương Hưng phun ra một luồng máy tươi. Một lỗ thủng to xuất hiện ngay trên ngực của gã, bởi một thanh vũ khí gai nhọn có hình dáng kỳ quái xuyên thẳng qua.
Thương Hưng sững người đến không kịp buông cả Tiểu Linh Đang trong tay ra. Rồi gã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân truyền đến. Tiếng bước chân chậm chạp mà vững vàng, nghe ra lại có chút lạnh người.
Ngoài cửa thành, một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng đang bước qua cánh cửa thành tĩnh mịch. Gương mặt tuấn tú, băng lãnh bị bóng tối che phủ, rồi một chiếc mặt nạ lập tức hiện ra sau đó. Chiếc mặt nạ xanh thẫm, khóe miệng nhếch lên nụ cười giả tạo.
"Quỷ... Quỷ diện!"
Trước khi chết, Thương Hưng cuối cùng đã nhận ra thanh niên vừa lướt qua đời mình.
Gã nói đúng, thành Ngũ Địa chắc chắn sẽ trở thành mộ phần, còn ác quỷ chân chính chỉ vừa mới hiện thân!