Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Thường Tân rất giật mình, vốn tưởng rằng lần này có lẽ không trốn chạy khỏi đại họa sát thân. Thậm chí y còn chuẩn bị tư tưởng chết thảm rồi, không nghĩ tới thành chủ Hư Đan kia lại xám xịt rời đi.
Không chỉ có y, mà cả vợ chồng Dương Lực và mấy môn nhân Trúc Cơ của Trảm Yêu Minh cũng đều khó hiểu. Bọn hắn không nghe thấy Từ Ngôn và vị thành chủ kia nói chuyện với nhau, chỉ mơ hồ cảm thấy có một người xuất hiện chặn ngang trước mặt.
Đợi đến lúc thành chủ cùng đám những hộ vệ kia chạy ra khỏi khách sạn, Từ Ngôn mới cởi bỏ tấm mặt nạ, đi vào hậu viện.
"Từ thúc thúc!"
Dương Đại Vũ là người đầu tiên nhận ra người tới. Nó đầy kinh ngạc và vui sướng chạy tới, nắm lấy tay áo Từ Ngôn không buông tay, không ngừng cười hắc hắc đầy ngây ngô.
"Ân công!"
Vợ chồng Dương Lực vừa thấy là Từ Ngôn, vui mừng đến phát khóc, nhao nhao quỳ gối hỏi thăm. Thường Tân thì ngẩn người, rồi sau đó thở dài một cái, cũng tiến lên bái kiến.
Liên tiếp được giải vây hai lần như vậy, đến Thường Tân còn cảm cảm giác mình rất may mắn. Nếu cả hai lần đó mà không gặp được Từ Ngôn, e là y đã sớm toi mạng.
"Minh chủ?"
Tên đệ tử cầm đầu Trảm Yêu Minh nhìn thấy Từ Ngôn, lập tức kinh hãi, sau đó là đầy vui mừng, quỳ một chân hô Minh chủ. Sau lưng gã, mấy người kia cũng bừng tỉnh, nhao nhao chào hỏi.
Không có nhiều người trong Trảm Yêu Minh nhận ra chân thân Từ Ngôn, chẳng qua tu sĩ họ Vương này vừa mới gặp qua Từ Ngôn ở tổng bộ Trảm Yêu Minh cho nên mới lập tức nhận ra được.
Từ Ngôn vốn là người đã gặp qua không quên được, cho nên nhìn tu sĩ họ Vương, lập tức nhớ ra từng gặp đối phương ở tổng bộ Trảm Yêu Minh rồi, bèn gật đầu ra hiệu mấy người kia đứng dậy.
"Cầm lấy, lá gan không nhỏ, còn dám khiêu chiến với Hư Đan."
Vừa nói, hắn vừa dùng linh lực xóa đi khí tức nguyên chủ nhân lưu lại trên trường kiếm, trực tiếp ném thanh phi kiếm pháp khí của gã thành chủ cho Dương Đại Vũ, nói: "Thúc thúc coi trọng ngươi."
"Tạ thúc thúc!"
Dương Đại Vũ vui vẻ tiếp lấy trường kiếm, rồi lén lút đưa thanh pháp khí hạ phẩm của mình cho cha. Hành động này chợt khiến đám Thường Tân cười vang cả lên.
Bước vào phòng lớn, ổn định chỗ ngồi rồi, Từ Ngôn mới nhìn về phía Thường Tân nói: "Nhiều năm không gặp, không nghĩ tâm huyết của Thường huynh vẫn không phai nhạt, rõ ràng còn gia nhập Trảm Yêu Minh."
"Trải qua chuyện ở thôn Thần Lộ, đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Cả đời này, không nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mới được. Phải nên tranh giành lấy, dù phải đánh đổi cả tính mạng mà tranh giành được thì cũng phải tranh giành."
Thường Tân khẽ cười nói, giọng nói không lớn nhưng những người khác nghe được đều nhao nhao gật đầu, đến Từ Ngôn cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
Tư chất Thường Tân không quá tốt, thân thủ lại chỉ tam mạch, nhưng một khi xuất hiện chuyện phá đạo như một lần cảm ngộ này, nếu gã có thể nắm chặt được phần tâm tính này thì không hẳn không có cơ hội thành tựu Hư Đan.
Gông xiềng vỡ vụn mới có thể đạt được tân sinh lần nữa. Trở thành một thành viên của Trảm Yêu Minh quả thật sẽ gặp nguy cơ trùng trùng, thế nhưng Thường Tân cũng nhờ vậy mà có thể đón được một phần hy vọng tiến giai Hư Đan.
"Tu vi Thường huynh sớm muộn gì cũng sẽ tiến thêm được một tầng nữa." Từ Ngôn nghiêm trang chắp tay, sau đó nhìn về phía tu sĩ họ Vương hỏi: "Phí lão có động thủ với Thần Mộc hạp?"
Nhắc tới Thần Mộc hạp, tinh thần của tu sĩ họ Vương lập tức trở nên phấn chấn nói: "Có thể nói kế hoạch Trảm Yêu Minh là đại hoạch toàn thắng, toàn bộ Thương Hổ lâm lưu lại nơi Thần Mộc hạp cơ hồ bị chém tận giết tuyệt. Nếu không có viện quân Minh Phong hạp kéo đến, chư vị trưởng lão còn có cơ hội hủy diệt Linh Lung quả nữa. Đáng tiếc tốc độ Ong tộc kéo đến quá nhanh, chúng ta đành bất đắc dĩ rút lui khỏi hạp cốc."
Quả nhiên Phí lão đã lựa chọn thời cơ Từ Ngôn quần nhau với Thương Hổ lâm mà ra tay với Thần Mộc hạp, điểm này quả không uổng với tâm tính cáo già của Minh chủ Phí lão.
Biết được Trảm Yêu Minh ra tay chỉ vẻn vẹn chém giết được vài kẻ lưu lại bên Thương Hổ lâm, lại không hủy diệt được quả Linh Lung quả nào, Từ Ngôn thoáng thất vọng.
Linh Lung quả không ít, Yêu linh hóa hình Thiên Bắc lại sẽ có thêm nhiều hơn nữa.
Quả thật hiện nay Trảm Yêu Minh vẫn chưa đạt được thành tựu gì đáng kể. Mong là sau khi Thợ rèn tiến giai Nguyên Anh thành công, có thể mang đến cải biến nào đó cho Trảm Yêu Minh.
Bắt chuyện sơ qua, Từ Ngôn có chút ngưng trọng nói: "Không thể lưu lại khách sạn này thêm nữa. Thường huynh, ngươi cùng vợ chồng Dương Lực chuẩn bị rời khỏi Bách Lý trấn đi, tránh để bị thành chủ âm thầm tính kế."
"Đã sớm có ý đó. Chúng ta đã gia nhập Trảm Yêu Minh, tất sẽ dốc lòng làm việc cho liên minh. Vốn là chúng ta định đi theo Vương huynh chạy tới cứ điểm gần đây." Thường Tân gật đầu nói.
"Minh chủ, lần này chúng ta tới đây cũng là vì đón Thường huynh đệ và Dương huynh đệ, chuyện này thỉnh Minh chủ hãy yên tâm." Tu sĩ Họ Vương mở miệng đáp.
"Vốn định ngày mai sẽ rời đi, xem ra hiện tại phải hành động, tránh chuyện thành chủ sẽ quay lại." Dương Lực nói xong chuẩn bị đứng dậy chỉnh đốn lại hành lý.
"Các ngươi thu dọn một phen đi. Đại Vũ lưu lại, ta có mấy lời muốn nói qua với nó một chút."
Từ Ngôn nói xong, đám đệ tử Trảm Yêu Minh lập tức tuân lệnh lui ra ngoài phòng. Sắc mặt Thường Tân khẽ động, gật gật đầu với Đại Vũ, ý bảo nó chớ bỏ qua cơ hội lần này. Ban đầu vợ chồng Dương Lực cũng cảm thấy khó hiểu, sau đó mới đầy vui mừng đứng lên.
Đây là Từ Ngôn muốn chỉ điểm cho Đại Vũ. Hai vợ chồng vội vàng lui ra ngoài.
"Tiên Thiên nhị mạch, cũng không tệ, tuổi nhỏ mà có thiên phú dị bẩm a." Từ Ngôn vỗ vỗ bả vai to lớn của Dương Đại Vũ.
"Ta sẽ nhanh chóng đột phá đến tam mạch thôi. Hóa ra Từ thúc thúc nguyên lai là Minh chủ Trảm Yêu Minh nha. Đợi ta thành tu sĩ, nhất định sẽ giúp ngài trảm yêu trừ ma!"
Dương Đại Vũ ưỡn thẳng lưng, ngữ khí đầy phóng khoáng. Có điều khuôn mặt trẻ trung kia vẫn không cách nào lấn át đi sự thật rằng nó vẫn còn là một đứa bé.
"Lúc ta ở tuổi của ngươi, chỉ muốn ăn no bụng, không nghĩ đến chuyện trảm yêu trừ ma gì gì cả..."
Tiếng lẩm bẩm cực nhỏ, Đại Vũ không nghe rõ được. Từ Ngôn tự giễu cười cười. Hiện tại hắn còn không muốn trảm yêu trừ ma gì gì kia mà. Cái chức Minh chủ Trảm Yêu Minh này chẳng qua là bị Phí lão chụp mũ vào mà thôi.
"Quen biết một cuộc, Đại Vũ, thúc thúc sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa. Ngươi cố gắng nhớ cho rõ."
Từ Ngôn khẽ cười nói: "Tiên Thiên có lục mạch: Đốc, Nhâm, Trùng, Âm, Dương, Hợp. Nhất mạch chân khí gia thân; Nhị mạch nghe gió đoán vị; Tam mạch mắt nhìn sáu hướng; Tứ mạch thân nhẹ như yến; Ngũ mạch kích đá vào bia; Lục mạch kiếm như cầu vồng..."
Một canh giờ, Từ Ngôn tỉ mỉ giảng thuật tất cả đặc điểm Tiên Thiên Lục mạch cùng phương thức tu luyện qua một lần. Sau đó đứng dậy, bày ra một bộ thủ thức mở đầu đầy cổ quái.
"Ở một nơi xa rất ra, có một tòa đạo quán Thừa Vân. Trong đạo quán có một tiểu đạo sĩ. Ngày ngày hắn tập luyện lấy một loại công phu cường thân kiện thể, đánh ra hòn đá vừa nhanh vừa chuẩn. Có một ngày hắn lên núi hái thuốc, gặp một con yêu lang mắt đỏ như máu..."
Dương Đại Vũ vừa mê mẩn lắng nghe, vừa tròn mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng Từ Ngôn đang lướt chuyển mà không dám háy mắt.
Lại thêm một canh giờ nữa, sau khi diễn luyện Ích Vân thức tới ba lượt, Từ Ngôn thu chiêu lại, nói tiếp: "Tiểu đạo sĩ ăn phải thiệt thòi, tất nhiên muốn trở về báo thù. Vì vậy sau khi hắn chạy ra khỏi tà phái kia, mang theo vạn khẩu hỏa pháo chạy về tông môn chính phái."
Sau khi đứng lại, Từ Ngôn cũng không mở miệng nói tiếp khiến cho Dương Đại Vũ nôn nóng đến vò đầu bứt tai hỏi: "Thúc thúc mau nói tiếp đi, sau khi tiểu đạo sĩ trở lại chính phái thì thế nào? Có phải sẽ giết chết kẻ thù, cứu được nương tử của hắn?"
"Đợi ngươi trưởng thành, chỉ cần vượt qua một con sông lớn, tất sẽ nghe được câu chuyện của tiểu đạo sĩ đó. Công pháp ta vừa diễn luyện đã nhớ rõ rõ hết chưa?" Từ Ngôn hỏi.
"Đã nhớ kỹ toàn bộ rồi, ta diễn luyện lại cho thúc thúc coi nhé!"
Nói xong Dương Đại Vũ duỗi tay chân ra, Từ Ngôn lại khoát tay áo nói: "Nhớ kỹ là được rồi, không thể đơn giản truyền ra bên ngoài được. Đây là môn công pháp độc môn của thúc thúc, thế gian này chỉ có hai người tu luyện. Ngươi, chính là người thứ ba."
"Thúc thúc, Đại Vũ đã biết. Vĩnh viễn không được truyền bộ công pháp này ra ngoài!" Dương Đại Vũ mạnh mẽ gật gật đầu cam đoan.
Từ Ngôn cười cười, không nói gì. Hắn vỗ vỗ bả vai của đối phương lần nữa rồi đẩy cửa đi ra.
Nhìn thấy tu sĩ họ Vương đang canh ngoài cửa, Từ Ngôn gọi đến gần, phân phó: "Đưa Đại Vũ đến chỗ Thợ rèn. Nói ta tìm được cho hắn một đồ đệ tốt."
Dứt lời, hắn khẽ gật đầu với Thường Tân và vợ chồng Dương Lực, rồi cứ như vậy đi ra khách sạn, rời khỏi Bách Lý trấn.