Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 720: Thay đổi khẩu vị




Dịch: VoMenh

Biên: Spring_bird

"Chủ quán, ta muốn thuê phòng."

Từ Ngôn đi vào khách sạn nhưng không thấy bất cứ bóng người nào. Hắn liền giở lại mánh khóe cũ, định trêu chọc cậu bé Đại Vũ một phen, thế nhưng gọi hai lần sao chẳng ai đáp lại.

Không nhìn thấy bóng dáng Đại Vũ phía sau quầy, hắn bỗng nghe có tiếng quát tháo từ phía sân sau tòa nhà vang đến, loáng thoáng nghe tựa như có liên quan đến các thế lực Trảm Yêu Minh, phủ thành chủ...

Bước qua đại sảnh, Từ Ngôn tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh vừa rồi. Hắn vừa đến sân sau thì thấy có hai phe đang trong trạng thái gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.

Dừng chân tại hành lang, Từ Ngôn khẽ nhíu mày khi nhìn thấy ánh kiếm trên không trung đang sắp ép đến gần.

"Dư nghiệt* Trảm Yêu Minh, tất cả các ngươi lần này đừng hòng trốn thoát!" Bên phe thành Trường Nhạc, một tên tu sĩ với đôi mắt sắc lạnh đang cầm kiếm dài quát to; vũ khí trên tay y xuất hiện một quầng sáng nhàn nhạt đại diện cho kiếm khí sắp sửa được thành hình.

(*Dư nghiệt: thành viên còn sót lại của một tổ chức không còn tồn tại do giải tán hoặc bị tiêu diệt - mang ý nghĩa xấu/ tiêu cực)

"Chào đại nhân, có lẽ ngài đã tìm nhầm người rồi. Chúng ta tại trấn Bách Lý nào có biết gì về Trảm Yêu minh đâu." Thường Tân bước lên phân bua, định bụng nói dối nhằm vượt qua cuộc truy xét lần này.

"Nhảm nhí. Bọn ta đã theo dõi sít sao các ngươi nửa tháng qua. Thành chủ của bọn ta vô cùng sáng suốt khi có thể nhận ra cơn sóng ngầm tại trấn Bách Lý này. Các ngươi đừng hòng chạy trốn, thành chủ đại nhân sẽ đến đây ngay thôi!"

"Cách đây không lâu, vừa có người mới đến nhậm chức thành chủ thành Trường Nhạc. Nghe nói là một vị phó trưởng lão của Quy Nguyên tông!" Dương Lực thầm thì.

"Tấn công đi! Chúng ta hết đường trốn nếu cao thủ Hư Đan xuất hiện!" Tu sĩ họ Vương của Trảm Yêu Minh quyết đoán ra tay trước, một luồng kiếm khí chém thẳng tới trước.

Một âm thanh trầm đục vang lên. Luồng kiếm khí của tu sĩ họ Vương vừa chém ra bỗng nhiên bị ngăn lại bởi một quầng sáng từ trên trời rọi xuống. Một bóng người xuất hiện trên thanh phi kiếm, khoảng bốn mươi tuổi, toàn thân khoát áo giáp vàng vô cùng oai phong. Trang phục của kẻ đó khá giống với Ngưu Trường Nhạc ngày trước, chỉ là mũ giáp của y không có đính cặp sừng trâu.

"Ngươi định chạy trốn trước mặt lão phu à? Toàn lũ ngu ngốc, hừ!"

Sau tiếng gằn giọng, một cỗ áp lực từ cường giả cấp Hư Đang bỗng nhiên giáng xuống.

Vượt ngoài dự liệu của Trảm Yêu minh, vị thành chủ vừa nhậm chức tại thành Trường Nhạc không ngờ là đến nhanh như vậy.

Thành viên Trảm Yêu minh đến trấn Bách Lý gồm sáu bảy người, chỉ có tu vi Trúc Cơ. Bọn họ muốn chống lại hộ vệ đến từ phủ thành chủ đã là việc quá sức, nay đối mặt với chính thành chủ ở cảnh giới Hư Đan, đây rõ ràng là số kiếp đã định.

"Ngươi chỉ là một tên tay sai của Yêu tộc, có dám đánh với Dương Đại Vũ ta một trận hay không?"

Hét lớn một tiếng, trong khi nhóm người của Trảm Yêu minh vẫn còn hoảng sợ thì cậu bé Dương Đại Vũ tiên phong bước lên, tay cầm một thanh pháp khí dạng trường kiếm bộc phát tia sáng lạnh lẽo.

"Ngươi nói gì?" Vị thành chủ vừa nhậm chức này vờ như không nghe rõ, ngạc nhiên hỏi lại: "Một tên người phàm như ngươi mà đòi đánh một trận với lão phu à? Là do ta lãng tai hay do ngươi phát rồ rồi? Ha ha ha ha!"

Sự tự tin của cường giả cấp Hư Đan xuất phát từ tu vi mạnh mẽ của bản thân, vốn dĩ xem tu sĩ Trúc Cơ như cọng rơm gốc rạ, nhìn về người phàm giống như trông thấy một bầy kiến hôi.

Tiếng cười của lão thành chủ khiến cho bọn hộ vệ kia cũng cười hùa theo rộn rã. Trong khoảnh khắc, cả sân sau tràn ngập tiếng cười giễu cợt, còn có kẻ phải ôm bụng cười bò.

Võ giả phàm tục muốn chiến đấu với cao thủ cấp Hư Đan, đây rõ ràng là câu chuyện tiếu lâm hài hước nhất trên đời.

"Ta đúng là muốn đánh một trận với đám tay sai các ngươi."

Dù thân thể Dương Đại Vũ vô cùng cường tráng nhưng không có chút nào buồn cười. Cậu bé nghiêm túc cầm trường kiếm như gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, ánh mắt bất khuất; dù anh bạn nhỏ này chỉ có bản lĩnh ở mức nhị mạch Tiên Thiên, thế nhưng khi người thân gặp phải nguy hiểm thì tên nhóc khờ dại Dương Đại Vũ ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông đã biết gánh vác trách nhiệm.

"Đại Vũ, mau lui lại. Nguy hiểm lắm đấy!"

Vẻ mặt của nhóm người Trảm Yêu minh lúc này trắng bệch, Thường Tân vội vàng quát khẽ; với tình huống bị một cao thủ Hư Đan ngăn cản ngay cửa ra vào như vậy, cả nhóm hôm nay sợ là không ai có thể thoát thân.

"Tên nhóc con còn bé tí mà miệng lưỡi lại hung hăng thế?"

Thành chủ Hư Đan thôi cười, một quầng sáng lóe lên trên bàn tay; y xoay người dùng tay chém ra một nhát.

"Ngươi đúng thật là biết điều, đứng xem kịch vui quá thú vị phải không nào? Ta giết ngươi đầu tiên nhé!"

Thành chủ lại bất ngờ không ra tay đánh về nhóm người Thường Tân và Dương Đại Vũ, lại chọn bóng dáng lấp ló tại hành lang bên cạnh sân sau làm mục tiêu công kích. Người đó đến nơi này đã được một khoảng thời gian, giấu mình yên lặng trong bóng râm; không ai có thể phát hiện ra hắn ta ngoại trừ vị thành chủ vừa phóng xuất uy áp này.

Vèo!

Ánh kiếm lóe lên đâm thẳng vào giữa bóng râm. Khoảnh khắc đó, nhóm người Trảm Yêu minh vô cùng hồi hộp lo sợ, bên phe phủ thành chủ tỏ vẻ khinh thường, cả khoảnh sân sau thoáng chốc im phăng phắt.

Thanh phi kiếm đáng sợ đúng là đâm về bóng người đang lấp ló tại góc hành lang kia, tuy nhiên, lại là một đi không trở lại.

Sự đè nén giữa không gian yên tĩnh dần dần lan tỏa khiến lòng người bắt đầu cảm thấy bất an. Vị thành chủ vừa nhậm chức kia vô cùng ngạc nhiên, khó hiểu tiến lên hai bước, giương to đôi mắt nhìn vào.

Lúc này, y thấy một hình ảnh khá lạ thường.

Đó là một gương mặt quỷ, không phải là ác quỷ chân chính. mà là một chiếc mặt nạ hình thù ác quỷ!

Nhìn về góc tối trước mặt, vị thành chủ mới nhậm chức này bỗng nhiên run rẩy bất thường, tựa như muốn bỏ chạy mà không dám, chần chừ xoắn xuýt, cuối cùng lê từng bước chân vào hành lang nhỏ với thái độ sợ sệt.

"Kính chào trưởng lão cung phụng!"

Y không dám ngẩng đầu lên. Khi nhận ra vị chủ nhân của chiếc mặt nạ quỷ kia, thành chủ lại có thái độ tựa như chuột gặp phải mèo, đầu cúi sát mặt đất, không dám càn quấy đứng thẳng lên, lưng khom xuống hệt như một con tôm lớn.

"Thành Trường Nhạc lại có thành chủ mới rồi sao?"

Từ Ngôn vuốt ve thanh phi kiếm thượng phẩm trên tay, lơ đễnh hỏi.

"Thuộc hạ vừa được điều động đến thành Trường Nhạc cách đây một tháng để giữ chức thành chủ. Là ta thiếu sót nên không biết cung phụng trưởng đến đây nên chẳng thể tiếp đón từ xa."

Vị thành chủ vừa nhậm chức này đúng thật là không nói nên lời, khom lưng, vẻ mặt đau khổ như ăn phải quả mướp đắng. Y vừa được phân công đến thành Trường Nhạc, vốn nghĩ mình đã có thể phụ trách quản lý cả một thành trì, nào ngờ vừa định mạnh mẽ ra vẻ oai phong thì lại gặp phải vị trưởng lão cung phụng kinh khủng nhất trong tông môn.

Còn ai mà không biết sự đáng sợ của Quỷ Diện trong Quy Nguyên tông, đặc biệt là những vị trưởng lão Hóa hình kia. Bọn họ từng người da dày thịt béo, sở hữu pháp bảo đầy túi, trong chốc lát trở thành một kẻ ăn mày, tất cả là do công lao của vị trưởng lão cung phụng này đã dám hống hách lằm xằng làm bậy.

Mặc dù Từ Ngôn không hề đụng chạm đến bất cứ vị phó trưởng lão nào cả, nhưng cái tên của hắn tại Quy Nguyên tông lại đáng sợ tựa như ác ma. Từ tầng cao đến thấp, ngoại trừ tông chủ ra, bất cứ tên đệ tử nào trong tông phải đều tránh thật xa mỗi khi sắp chạm mặt vị trưởng lão cung phụng này.

"Sao ta không thấy tông môn cử yêu linh Hóa hình đến đây nhỉ?" Từ Ngôn tò mò hỏi một câu.

"Chuyện này..."

Vị thành chủ mới đến này chỉ biết nghẹn lời; hóa hình Yêu linh trong Quy Nguyên tông đều bị ngươi trấn lột sạch sẽ rồi, còn ai mà đồng ý đến đây giữ chức thành chủ đâu.

"Thưa ngài, là Hải trưởng lão sợ để lộ tin tức, nên mới cử một vài trưởng lão biết giữ mồm giữ miệng đến đây đảm nhiệm chức vị thành chủ."

Kẻ nay phản ứng khá nhanh nhạy, có vẻ là tay sai thân cận của Hải Đại Kiềm. Thấy thái độ của vị cung phụng trưởng lão này không có khó chịu, y mạnh dạn hỏi: "Trưởng lão đại nhân, lần này ngài..."

"Ta gần đây ăn không ngon miệng, cắn nuốt Hư Đan nhiều quá đâm ra ngán nên quyết định đổi khẩu vị, chuyển qua nhấm nháp thịt người phàm xem mùi vị ra sao."

Trên tay Từ Ngôn là thanh phi kiếm của đối phương, hắn tùy ý nói: "Ngươi muốn cùng ta ăn thử không?"

"Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ không quầy rầy nhã hứng của trưởng lão nữa, xin cáo từ!"

Vị thành chủ mới nhậm chức này vẫn không dám ngẩng đầu lên; sắc mặt y tái mét khi nghe Từ Ngôn nói đã ăn quá nhiều Hư Đan nên phát ngán. Y chẳng hề đá động gì đến thanh phi kiếm thượng phẩm kia mà dẫn bọn tay sai vội vàng đi khỏi cái khách sạn đáng sợ này.

Phía bên ngoài tòa nhà, bọn hộ vệ phủ thành chủ không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, gan dạ lên tiếng hỏi: "Đại nhân, kẻ lấp ló sau góc tường vừa rồi là ai vậy?"

"Mày mà hỏi thêm một câu nữa thì đừng hòng giữ được mạng sống. Đó là nhân vật mà ngươi không thể nào với tới được. Tất cả các ngươi phải quên đi chuyện vừa rồi, ai dám bàn tán thêm nửa chữ, chết!"