Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 698: Hổ vương Thương Mộc




Dịch: VoMenh

Biên: Spring_bird

"Nói bậy nói bạ!"

Từ Ngôn ngây ngẩn trong thoáng chốc, sắc mặt liền trầm xuống, nói: "Với tu vi của ngươi làm sao có thể theo kịp ta?"

Không phải là Từ Ngôn mạnh miệng, đừng nói Hoa Cơ, ngay cả Phí lão dùng hết toàn lực cũng không có khả năng đuổi kịp hắn. Bên cạnh đó, trước khi đến tổng bộ Trảm Yêu Minh, Từ Ngôn vẫn luôn bế quan, cơ bản là không có gặp mặt ả Hoa Cơ này.

"Chẳng lẽ ngươi cũng là tộc nhà chuột tinh, có khứu giác bẩm sinh nhạy bén hơn người?"

Từ Ngôn tiến về trước một bước; mặc dù hắn không có vũ khí trên tay, nhưng nàng nhớ rõ một tên Hư đan tầm thường cũng không thể nào chống đỡ nổi uy lực pháp thuật mà hắn thi triển ra. Lúc này, tay trái Từ Ngôn lóe lên một ngọn lửa, tay phải xuất hiện từng tia sét.

"Ta không phải Yêu tộc, không có thiên phú về khứu giác, lý do ta tìm được ngươi là nhờ một vào một vật phẩm."

Gương mặt diễm lệ của Hoa Cơ trắng bệch, vội vàng giải thích: "Trên người ngươi có mang một đoạn xương của Hổ vương, ta lần theo đoạn xương đó mới có thể mò ra vị trí của ngươi."

"Ngươi đã để lại ám hiệu trên đoạn xương hổ vương sao?"

Nghe Hoa Cơ trả lời, Từ Ngôn vô cùng kinh ngạc. Đoạn xương đó là hắn đoạt được từ trên tay của Thương Hưng, chừng một mảnh ngắn, đã mất hết linh khí, rất khó luyện chế pháp bảo, vì vậy trước giờ Từ Ngôn đều cất giữ trong túi trữ vật. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Hoa Cơ lại có thủ đoạn như vậy, có thể dựa vào một đoạn xương hổ vương lại tìm được tung tích của hắn.

"Ta không có để lại ám hiệu, dù muốn cũng không có năng lực thực hiện. Là đại nhân nhà ta xác định vị trí của ngươi, lúc này mới phái ta đến đưa ra lời mời."

Nghe Hoa Cơ giải thích, Từ Ngôn càng cảm thấy mờ mịt, Phí Minh Viễn đang đứng nghe bên cạnh cũng nhíu mày thật sâu.

Từ Ngôn đến tổng bộ Trảm Yêu Minh, nhưng vô tình bị Đại yêu theo dõi, rõ ràng đây là phiền toái do Từ Ngôn dẫn đến.

Phí Minh Viễn không tiện mở lời, nhưng ánh mắt u oán của lão lại trông giống như một cô vợ nhỏ đang hờn trách tình lang, Từ Ngôn sao lại không rõ điều mà lão hồ ly này đang suy nghĩ.

Việc ai làm người đó chịu, nếu phiền toái là do mình gây ra, Từ Ngôn sao có thể để liên lụy đến Trảm Yêu Minh, hắn hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Chủ nhân của ngươi đang ở đâu? Cuối cùng là hắn tìm ta bàn bạc chuyện gì?"

"Dĩ nhiên là cùng bàn kế lớn!"

Một giọng nói già nua hùng hậu vang lên từ khu rừng. Hoa Cơ vừa nghe thấy giọng nói ấy, sắc mặt liền hiện lên vẻ vui mừng, lập tức lui lại vài bước. Phí Minh Viễn thấy vậy lập tức sử dụng trường kiếm che chắn trước người, vẻ mặt ngưng trọng hẳn lên. Ánh mắt Từ Ngôn dè dặt nhìn về phía dáng người cao lớn vừa xuất hiện tại bìa rừng.

Cả Từ Ngôn cùng Phí Minh Viễn đều không phát hiện ra việc có người đang ẩn nấp bên cạnh, chưa biết y tu vi cao cường thế nào, nhưng chỉ với thủ đoạn này đã đủ làm lòng người kinh sợ.

Cả người y được che phủ sau chiếc áo choàng dài phết đất, mũ trùm qua đầu che kín cả gương mặt, khó nhìn thấy dung mạo. Giọng nói của y có chút già nua, hai bàn tay y có khớp xương cực lớn, tựa như hai chiếc kềm sắt.

"Hai vị Minh chủ, hân hạnh gặp mặt, lão phu tên là Thương Mộc!"

Vừa dứt lời, y kéo mũ trùm đầu xuống, một gương mặt chữ điền già nua nhưng khí phách hơn người liền xuất hiện dưới ánh mặt trời. Trán của lão in hằn những nếp nhăn tựa mặt cắt của một loài cây khô héo, những vết rãnh sâu đậm mơ hồ tụ lại tạo thành một chữ "Vương". Đồng thời, một cỗ uy áp vượt qua khí tức vốn có của Yêu linh chợt bộc phát mạnh mẽ, cỏ cây xung quanh lay động mạnh giữa trời yên thoáng đãng, cỏ cây hoa lá rụng bay tứ tán.

"Hổ vương Thương Mộc!"

Nhìn thấy hình dạng của lão giả, trong nháy mắt, trường kiếm đang che chắn trước người Phí lão lóe lên ánh sáng chói mắt. Lão hô lên một tiếng kinh sợ, lùi lại một bước theo bản năng.

Đối mặt với Đại yêu, cho dù Phí lão đã đạt tới cấp độ đỉnh phong ở cảnh giới Hư Đan, cũng vô cùng kiêng kỵ. Nếu đối phương toàn lực ra tay, lão hôm nay chắc chắn phải chết.

Vì sợ thực lực mạnh mẽ của Đại yêu nên Phí lão mới lui lại một bước, nhưng Từ Ngôn lại đứng im bất động, trong tay lấy ra một mảnh xương đuôi chằn chịt vết nứt, vuốt ve không ngừng.

"Y chính là Hổ vương của Thương Hổ Lâm, đúng không?" Một âm thanh vô hình được Từ Ngôn phát ra, vang lên trong tai Phí lão.

"Đúng thật là Hổ vương của Thương Hổ Lâm, bất quá đó là chuyện của nhiều năm trước rồi. Hắn hiện tại không giữ vị trí của Hổ vương. Tên Thương Mộc này chỉ là vua đời trước mà thôi." Lúc này, Phí lão đã lấy lại bình tĩnh, vội vàng truyền âm giải thích rõ.

Ngừng hỏi Phí lão, Từ Ngôn liền nhìn về phía lão giả đang đứng trước mặt, nói: "Thì ra là Hổ vương đại nhân đến thăm, không biết ngài tìm tại hạ có chuyện gì quan trọng? Ta nhớ rõ là không có bất cứ giao tình gì với Thương Hổ Lâm các ngươi mà."

"Ngươi nếu là có giao tình với Thương Hổ Lâm, lão phu đã không đến tìm ngươi bàn chuyện làm ăn, mà là đến lấy mạng." Ánh mắt của Thương Mộc vô cùng bình tĩnh, không có bất cứ sát ý nào.

"Thì ra là thế, Hổ vương đại nhân là muốn mượn tay ta, thay ngươi đoạt lại vị trí Hổ vương sao?" Từ thông tin của Phí Minh Viễn kể lại, cộng thêm thái độ oán hận mờ nhạt của Thương Mộc đối với Thương Hổ Lâm, Từ Ngôn bước đầu đã có thể suy đoán ra ý đồ của đối phương.

"Quỷ Diện quả nhiên danh bất hư truyền, tu vi đã mạnh, tâm trí lại không kém." Thương Mộc cười ha ha một tiếng, nói: "Đúng vậy, lão phu muốn liên thủ cùng Trảm Yêu Minh các ngươi, tấn công Thương Hổ Lâm bất ngờ, giúp các ngươi diệt trừ một tên Đại yêu, không biết hai vị Minh chủ có đồng ý không?"

"Trảm Yêu Minh bọn ta chỉ là một đám tôm tép thôi, làm sao dám nghĩ đến một chuyện to tát như là diệt trừ Đại yêu được." Phí lão cẩn thận nói: "Hơn nữa, chúng ta cũng không đủ thực lực để giết chết Đại yêu. Tốt hơn hết Hổ vương đại nhân nên mời người khác cao tay hơn, đừng để nhóm người nhỏ bé chúng ta làm chậm trễ kế hoạch của ngài."

"Dĩ nhiên là ngươi không đủ năng lực, nhưng mà..." Thương Mộc không nhìn Phí lão, mà chằm chằm vào Từ Ngôn, nói: "Hắn có!"

“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Từ Ngôn tò mò hỏi.

"Ngươi đánh một trận bên ngoài thành Ngũ Địa, mặc dù lão phu không tận mắt nhìn thấy, nhưng sau khi ta nghe kể lại, vẫn luôn khen ngợi mãi."

Thương Mộc không muốn nói dài dòng, y là một Đại yêu đầy kinh nghiệm; chỉ cần nghe Hoa Cơ miêu tả lại cảnh tượng ngày ấy, y có thể dễ dàng suy luận ra thực lực chân chính của Từ Ngôn.

"Hổ vương quá khen, lần đó ta chỉ là chém giết một vài đầu Yêu linh ngờ nghệch mà thôi; còn chống lại Đại yêu, ta không có bất cứ cơ may chiến thắng nào."

Từ Ngôn mở lời từ chối trực tiếp, để hắn hỗ trợ Thương Mộc đối phó Thương Hổ, dù thắng hay thua, thì kết cuộc khi đứng giữa 2 con Đại yêu cũng không có gì tốt đẹp cả.

"Chàng trai trẻ, muốn thành việc lớn, sao lại không dám liều mình đặt cược?"

Sắc mặt Thương Mộc vẫn bình tĩnh, giống như đang trò chuyện cùng hai tên tiểu bối: "Chỉ cần Trảm Yêu Minh ra tay, giúp lão phu lần này. Sau khi chiếm lại Thương Hổ Lâm, ta có thể định đoạt việc âm thầm kết minh với Trảm Yêu Minh các ngươi. Nếu các ngươi gặp phải vấn đề phiền toái tại Ngũ Địa, lão phu sẽ ra tay che chở. Cuộc mua bán này các ngươi không có lỗ, đúng không nào?"

"Không phải ta không dám đánh cược, nhưng nếu cược lớn quá, không may còn thua luôn cả tính mạng của mình. Mời Hổ vương đại nhân trở về, tha thứ cho tại hạ không thể nhận lời được."

Trong khi Phí Minh Viễn còn đang suy tính đường đi nước bước tiếp theo thì Từ Ngôn đã thẳng thừng từ chối. Tình huống này làm Phí lão vô cùng lo lắng liệu tên Đại yêu này có trở mặt mà tấn công hay không.

Thợ rèn đang trong giai đoạn mấu chốt để đột phá Nguyên Anh, nếu bị tên Đại yêu này nhiễu loạn, Trảm Yêu Minh sẽ đối diện với nguy cơ mất đi một cường giả đẳng cấp Nguyên Anh.

Không phải Từ Ngôn không quan tâm đến hoàn cảnh hiện tại của Trảm Yêu Minh, hắn từ chối như vậy, thật ra là đang thử thăm dò xem Thương Mộc có quyết tâm cao cỡ nào và y đang nắm giữ lá bài tẩy ra sao. Vừa dứt lời, sắt mặt Từ Ngôn bỗng nhiên biến đổi.

Hắn cảm nhận được một luồng khí tức tối tăm, mịt mờ đang bao trùm, cây cối chung quanh phạm vi mười dặm bị ảnh hưởng bởi đạo khí tức này mà rung động điên cuồng. Dị tượng đến từ Hư đan phá cảnh ngay lúc nguy cấp này lại hiện ra.

"Ha ha ha ha, quả nhiên đến sớm không bằng đến đúng dịp, xem ra quý Minh (*ý nói Trảm Yêu Minh) có cao thủ đang phá cảnh. Đã lâu rồi ta không gặp hình ảnh Hư đan phá cảnh, lần cuối cùng nếu ta nhớ không lầm là hơn một trăm năm trước. Để ta nghĩ xem, vị cao thủ Nhân tộc đó rồi sẽ thành công hay thất bại đây? Hay cũng có thể là bị ta nuốt chửng?"

Thương Mộc bỗng cười phá lên, giả vờ như đang mơ hồ nhớ lại chuyện cũ.

Mặc dù ở một khoảng cách khá xa, nhưng Từ Ngôn vẫn có thể cảm nhận được linh khí trong trời đất đang biến đổi tại khu vực hoa viên. Thương Mộc cơ bản là một đại yêu, cảm giác vô cùng nhạy bén làm sao lại không nhận thấy. Lúc này, Phí lão cũng phát hiện ra khí tức từ đằng xa ấy, sắc mặt lão vô cùng ảm đạm, trắng không còn giọt máu.

Giá như Thương Mộc đến sớm hơn hoặc muộn hơn một chút, không đúng ngay vào quãng thời gian thợ rèn đột phá cảnh giới như hiện tại, thì Trảm Yêu Minh có thể liều mạng, gánh chịu tổn thất nặng nề, tất cả trưởng lão Hư Đan liều chết ra tay, thì cơ hội chạy trốn khỏi tay một lão hổ vương già cỗi là vẫn còn. Giờ thì bi kịch rồi, muốn bỏ chạy cũng không được, chỉ có thể mặc cho đối phương nhào nặn.