Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 688: Tông chủ Quy Nguyên Tông




Dịch: VoMenh

Biên: Spring_bird

Lão giả nói rằng mình gia nghiệp giàu có, vàng bạc chất cao như núi; kho vàng sụp xuống chỉ còn chừa lại một lỗ thủng nhỏ, lại còn bịa rằng chỉ có đứa cháu gái với thân thể bé nhỏ mới có thể chui vào. Cái lý do này dường như đang hàm ý miêu tả một địa điểm.

Thiên Hà vịnh!

Từ Ngôn rất thông minh, ngay lập tức liên tưởng đến bí cảnh bên trong Thiên Hà vịnh, còn lão giả tự xưng Kim lão đại ngay trước mặt này có lẽ chính là chủ nhân Ma Huyết quật.

Thì ra không chỉ riêng giới tu hành Thiên Nam có ý đồ tiến vào Thiên Hà vịnh, Yêu tộc Thiên Bắc cũng đang dòm ngó cấm chế sâu trong bên trong này. Cũng may Từ Ngôn chưa giết chết Kim Tình, ả là người được chỉ định thực hiện nhiệm vụ tiến vào Thiên Hà vịnh; một khi ả vong mạng, hắn và tên Đại yêu trước mặt này nhất định phải có một trận tử chiến.

Mang Kim Tình ra, lập tức dùng Võ Thần đạn uy hiếp, Từ Ngôn không sợ Kim lão đại lập tức trở mặt. Vất vả lắm mới chế tạo ra được một viên Võ Thần đạn, uy lực vượt xa so với Sơn Hà pháo, hắn nếu muốn giết chết một tên Yêu linh rất dễ dàng.

Lão hán đang đánh xe chầm chậm quay lại thoáng nhìn, khẽ nhếch miệng cười, nhẹ gật đầu, nói: “Chàng trai trẻ có ánh mắt tốt thật, chỉ trong một thời gian ngắn đã giúp lão già này tìm ra cháu gái, ngươi đã không muốn vàng bạc, vậy thì như ngươi nói, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi. Nhưng mà bên trong hầm vàng có rất nhiều bảo vật, ngươi thật lòng không muốn đi xem một chút sao?”

“Ta không có hứng thú.” Hai mắt Từ Ngôn híp lại, hắn trả lời một cách lạnh lùng.

“Gia gia!” Vừa phát hiện mình đã thoát khỏi tòa phủ đệ khủng bố, nhìn thấy ông lão phía trước, Kim Tình lập tức hô to: “Gia gia, giúp cháu giết chết tên này, hắn dám làm nhục cháu!”

Kim Tình trên người không một mảnh vải che thân, phải dùng đuôi dài che lấy cơ thể. Ngay khi nhìn thấy trưởng bối trong nhà mình xuất hiện, lý nào ả lại tha cho tên ác tặc Từ Ngôn này.

Đè nén Lôi châu, một tay Từ Ngôn đặt trên trán Kim Tình, rầm rầm một tiếng, Sơn Hà Đồ theo gió bay lên cao.

“Cách xa ba trăm dặm, ta sẽ để ả đi. Kim lão đại, tốt hơn hết ngươi đừng nhúc nhích. Chỉ cần bước tới một bước, ta đảm bảo Kim Tình sẽ thịt nát xương tan.”

Vừa nói xong, Từ Ngôn định mang Kim Tình phóng lên Sơn Hà Đồ rời khỏi, ít nhất cách tên Đại yêu này mấy trăm dặm, hắn mới dám chắc bỏ chạy khỏi đối phương an toàn. Chưa kịp hành động thì bầu trời bỗng tối sầm, một mảnh mây đen tựa như bóng tối kéo đến bao vây lấy hắn.

Phía sau xe kéo, có một bóng người chẳng biết từ bao giờ xuất hiện, cũng là một ông lão râu tóc bạc trắng tương tự như lão hán đang đánh xe.

“Nếu đã đến rồi, thì ai cũng không được đi.”

Lão giả tóc trắng hắc hắc cười lạnh một tiếng. Đang ngồi trên xe bò, sắc mặt Kim lão đại bỗng nhiên biến đổi, trầm giọng nói: “Xích Nguyên!”

“Kim lão đại, ngươi đã đến địa bàn của Quy Nguyên Tông ta, sao lại không đến chào hỏi một tiếng? Cũng may ta phát hiện ra mùi chuột già trên người ngươi, mới lần theo được dấu vết của Quỷ Diện. Hắn đã giết nhiều môn nhân của lão phu, là kẻ thù không đội trời chung, hôm nay tiện thể tiễn hắn về cõi chết.”

Lão giả lưng còng Xích Nguyên hầm hè nói, ánh mắt lộ ra cái nhìn kinh khiếp, khí tức đáng sợ của một tên Đại yêu trong nháy mắt tỏa ra, trong vòng trăm dặm, tất cả chim muông gánh chịu cỗ áp lực này đều câm như hến.

“Ta mặc kệ chuyện ngươi giết chết cừu gia, nhưng chớ liên lụy tới cháu gái nhà ta. Nếu Kim Tình có chuyện gì, thì lại thiếu mất đi một người xuống sông.” Ánh mắt Kim lão đại lạnh đi, trầm giọng nói, đồng thời phóng xuất ta uy áp Đại yêu.

Hai cỗ uy áp kinh khủng đang vờn nhau trên bầu trời, giữa hai người xuất hiện một cái mai rùa khổng lồ úp xuống mặt đất, nhốt kín Từ Ngôn và Kim Tình vào bên trong.

“Thiên Túc, môn hạ của lão phu cũng là người xuống sông, lại bị Quỷ Diện kia săn giết mất, ngươi thấy ta nên tìm ai để đòi lại công bằng đây?” Xích Nguyên cười lạnh nói: “Đừng nghĩ là lão phu không biết, Kim lão đại, cháu gái của ngươi ỷ vào thân phận cao quý, lẻn vào địa bàn của Quy Nguyên tông, giết chết một đứa cháu trong dòng dõi hậu bối của ta. Ngươi xem, cái mai rùa Xích Nguyên xuất hiện tại đấu giá hội thành Ngũ Địa vẫn còn nóng hổi trong tay nó đấy thôi.”

“Ta bồi thường một vài món đồ tốt cho ngươi là được, cần gì tính toán chi li như thế?” Kim lão đại hừ một tiếng, nói: “Lão đầu nhà ngươi có nhiều con cháu, chết đi một vài đứa cũng không sợ diệt tộc.”

“Ngươi nói nghe có vẻ đơn giản, Kim lão đại nhà ngươi cũng giống ta, con cháu thành đàn, hôm nay nếu chết đi một người cũng không phải là chuyện gì to tát.”

Xích Nguyên tức giận quát to, kích thước thân thể bắt đầu bành trướng, đạp một bước phóng lên mai rùa, râu tóc bạc trắng bay phất phơ giữa bầu trời yên tĩnh; mai rùa dưới chân lão đột nhiên bốc cháy, hình thành nên một vòng lửa nóng phía bên ngoài. Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên kèm theo từng tia lửa đỏ.

Mai rùa tỏa ra nhiệt độ cực nóng, vạn vật xung quanh đều phải tránh xa, phía bên trong tựa như một lồng hấp, nóng hơn gấp bội.

Ngay lúc bị mai rùa giam giữ, Từ Ngôn kịp thời nhìn thấy lão giả tóc trắng kia, cũng kịp thời nhận ra ba vòng huyết luân trong mắt y. Dù không nghe đến cuộc đối thoại của Kim lão đại và lão già đáng sợ đó nhưng hắn chắc chắn mười phần là chuyến này hắn phải đối đầu với hai tên Đại yêu hóa hình.

Ngọn lửa cực nóng ép sát đến, Từ Ngôn vội vàng triệu hồi ra Thanh Lân Đao, dùng hết toàn lực chống lại ngọn lửa của tên đại yêu này.

Thanh Lân Đao có thể kháng lửa, Từ Ngôn biết rõ thanh đao có loại đặc tính trời sinh này nhưng nhiều năm qua hắn chưa bao giờ sử dụng đến, đây là lần đầu tiên hắn thử nghiệm.

Trường đao toát ra ánh sáng xanh lập lèo, lân phiến màu xanh trên sống đao phát ra ánh hào quang chói mắt, đây chính là dùng Yêu linh của Thanh Lân kếp hợp với đuôi của nó để tế luyện mà thành. Thanh bảo đao tản mát ra một loại lực lượng kỳ dị tạo thành một khu vực sáng rực giữa biển lửa hừng hực đang bao phủ xung quanh.

Chưa kịp vội mừng, Từ Ngôn lại phát hiện ánh sáng bao phủ bên ngoài lớp vảy xanh trên sống đao đang dần dần ảm đạm xuống.

Đây vốn dĩ là pháp khí chống lửa cực phẩm, cũng chưa thăng cấp thành pháp bảo, đối mặt với loại lửa nóng từ chính Đại yêu phát ra, cơ bản là chỉ có thể chống đỡ trong nhất thời, thanh pháp khí bảo đao cực phẩm này không sớm thì muộn cũng sẽ bị thiêu hủy.

Thấy thanh pháp khí chẳng khác gì một mảnh sắt đang bị hao tổn dần, Kim Tình triệu hoán ra một bộ áo giáp màu đen, vẫn còn e dè quả Lôi Châu quái dị đang uy hiếp ngay tại trán mình, ả quát khẽ: “Thả ta đi, nếu không ngươi nhất định phải chết!”

“Lão già tóc trắng đó là ai?”

Từ Ngôn thu hồi Võ Thần đạn, buông Kim Tình ra, trầm giọng hỏi, tại tình huống sinh tử như thế này, không cần thiết để nắm giữ con tin nữa, lão già vừa xuất hiện cơ bản không hề quan tâm đến tính mạng của Kim Tình.

“Lão là Xích Nguyên, tông chủ Quy Nguyên tông.”

Kim Tình tay không tất sắt, chỉ vẻn vẹn khoác lên mảnh áo giáp màu đen, vô cùng kiêng kỵ biển lửa xung quanh. Từ Ngôn thả ả ra, ả cũng không dám rời xa khỏi đối phương. Ả trốn bên cạnh Từ Ngôn, đưa ra lời dụ dỗ: “Ngươi gặp phải phiền toái, dù ông nội của ta không giết ngươi, Xích Nguyên cũng sẽ không tha cho ngươi. Quỷ Diện, nếu như ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta có lẽ sẽ tìm cách cứu ngươi một mạng.”

Ánh mắt Từ Ngôn léo ra tia sánh lạnh, hắn nói: “Cầu người không bằng cầu mình, ta hỏi cái gì ngươi trả lời cái đó, như vậy là đủ rồi. Nói nhiều thêm một câu nữa, ta để ngươi tự thân đi chống đỡ cơn bão lửa này thay vì trốn sau lưng ta.”

“Hừ!” Kim Tình ném cho Từ Ngôn một cái trừng mắt, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Đùng! Đùng! Đùng!

Trong biển lửa có một chuỗi âm thanh trầm đục phát ra, tựa như có người gõ mạnh lên chiếc mai rùa khổng lồ. Có một khe hở từ phía xa chợt hiện lên rồi dần dần khép lại.

Cầm cự được một thời gian, đã có nhiều vết rạn nứt xuất hiện trên thân Thanh Lân Đao. Sống đao hiện ra một vẻ ảm đạm, không còn tỏa sáng như trước. Nếu cứ bị nhốt bên trong mai rùa một lát nữa, hắn có thể sẽ đối mặt với tình huống vô cùng nguy hiểm.

Vừa trông thấy có một khe hở, tâm thần Từ Ngôn khẽ động, liền thúc giục ra hiệu lực phong độn của Thanh Phong giáp, lập tức hóa thành một cơn gió chạy trốn ra ngoài. Tốc độ của Kim Tình cũng không chậm, theo sát Từ Ngôn hòng thoát khỏi mai rùa.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, hai người vừa thấy ánh mặt trời, khe hở do Kim lão đạo chọc ra cũng tức khắc biến mất. Xích Nguyên đang đứng trên mai rùa thấy vậy, cả giận quát mắng không thôi.