Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 687: Đại yêu Hóa hình




Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Vào một ngày, có một thanh niên đi ra khỏi thâm sơn. Hắn mặc một thân áo gấm xanh, bước chân trầm ổn, khuôn mặt tuấn dật mang theo khí thế oai hùng, đuôi lông mày nơi khóe mắt còn có chút lãnh ý mờ mịt. Chưa kể một thân y đầy những sát khí, khiến đám thú con ven đường cả kinh, chạy trốn tứ tán.

Hao phí nửa năm, chém giết hơn mười yêu linh trong núi sâu, rốt cuộc Từ Ngôn đã luyện chế ra mười chín hạt Ly Vẫn đan.

Linh đan vào bụng, bản thể hắn đạt đến trình độ mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng được. Tuy nói còn không thể tay không đấu yêu linh, nhưng Từ Ngôn vẫn có thể nắm chắc thân thể ngạnh kháng được một kích toàn lực của yêu linh đấy.

Phàm là linh đan, có hiệu dụng thì đều sẽ có bình cảnh. Dược hiệu Ly Vẫn đan đã không cách nào giúp thân thể Từ Ngôn tiến thêm một bước nữa. Cho nên hắn mới rời khỏi thâm sơn, chấm dứt kiếp sống săn giết yêu linh.

Bên con đường nhỏ ngoài núi, Từ Ngôn đi tới một khối đá to cao bằng đầu người. Hắn đột nhiên vung nắm đấm lên, không dùng nửa điểm linh lực đập xuống.

Rặc rặc một tiếng, nắm đấm đã in một dấu quyền trên mặt đá, sâu tới hơn hai thước, hầu như toàn bộ cánh tay đều chui cả vào trong tảng đá.

Cảnh giới Tiên Thiên kích đá vào bia, ý nói là dùng chưởng lực đánh hòn đá vào tấm bia đá, hoàn toàn không cách nào chấn vỡ tấm bia. Nếu tu sĩ Trúc Cơ toàn lực ra quyền, chỉ cần một chưởng là có thể đánh nứt tấm bia đá. Tu sĩ Hư Đan còn mạnh mẽ hơn, một quyền có thể đánh nứt vỡ ba tấm bia đá.

Thế nhưng tấm bia đá tuyệt không phải là hòn đá. Bia chỉ là một mặt đá dày nửa xích (*1 xích bằng 1/3 mét, nửa xích tức là khoảng 16.7cm), còn kém hơn tảng đá lớn rất nhiều.

Rặc rặc!

Tay hắn lại khua động, cánh tay chui vào bên trong trực tiếp đánh toác tảng đá này thành một lỗ hổng lớn.

"Lực đạo trăm cân, quả nhiên Bích Anh loa thật thần kỳ!"

Hắn tự nói, mang theo chút ít mừng vui. Tay quyền lại vung lên, bành bành bành nện ba quyền xuống, tảng đá vỡ nát, ầm ầm sụp xuống.

Nhìn nhìn bụi bặm trên nắm tay, còn cả khớp xương thoáng trắng bệch, Từ Ngôn thoả mãn gật đầu. Phải chịu đựng giày vò trong quá trình ăn Bích Anh loa cũng không uổng phí, lúc này coi như hắn đã có thêm trăm cân sức mạnh nữa.

Bản lĩnh một quyền phá huỷ một tảng đá lớn này tuyệt không phải tu sĩ Hư Đan có thể làm được, ít nhất phải những cường giả Nguyên Anh mới có khả năng. Bởi vì chỉ có tiến giai Nguyên Anh, thân thể tu sĩ Nhân tộc mới lại được cường hóa thêm một lần nữa.

Với linh khí và tu vi vượt xa cùng giai, lại thêm sức mạnh thân thể tăng lên vượt trội, Từ Ngôn có thể coi là người mạnh nhất cảnh giới Hư Đan khắp toàn cõi Nam Bắc Thiên hà này.

"Bích Anh loa, có lẽ trong tay Thanh Bì còn có nữa, coi như không có thì chắc lão cũng biết tung tích kỳ vật này mới đúng."

Hắn trầm ngâm, trong tay có thêm một viên lôi châu, là viên Võ Thần đạn duy nhất mà hắn luyện chế ra trong khoảng thời gian vừa rồi. Hắn cất bước mà đi, dọc theo đường nhỏ đi về phía xa.

Hai con Bích Anh loa giúp tăng lên trăm cân lực lượng, nhưng vẫn còn kém xa đám yêu linh hóa hình vung vẩy kiện vũ khí mấy ngàn cân. Cho nên Từ Ngôn đăm chiêu, là làm sao tìm ra được thêm Bích Anh loa hơn nữa.

Thanh Bì không dễ đối phó, hơn nữa Yêu tộc trong thành Ngũ Địa đông đúc, nếu có thể luyện chế thêm Võ Thần đạn thì còn có thể dễ dàng nổ hủy thành Ngũ Địa. Đáng tiếc tài liệu luyện chế Võ Thần đạn quả thật rất phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn không cách gì luyện chế ra nhiều được.

Từ Ngôn vừa đi, vừa suy tư đường đi sau này. Không bao lâu sau, hắn vừa chuyển hướng qua một khe núi, chợt nghe tiếng bánh xe vang lên.

"Tiểu ca nhi chầm chậm đã, đi chầm chậm a, lão phu muốn hỏi đường chút!"

Bước chân Từ Ngôn dừng lại ngay ngã ba. Hắn quay quay đầu nhìn lại, thấy có một xe trâu đang men theo một con đường nhỏ khác tiến đến. Xe đi không nhanh, trâu kéo xe chậm rì, còn lão đánh xe lại có vẻ rất cấp bách, từ xa đã gọi to lại.

Đánh xe là một lão già thấp bé, tay cầm theo roi da trụi lủi. Sau khi quất roi vài cái, tốc độ con trâu mới nhanh thêm một chút, không lâu sau đã đi tới gần hắn.

"Tiểu ca nhi, có biết đi tới Ô Long sơn là đường nào không? Cháu gái nhà ta năm ngoái đi lạc mất... Người khác truyền lời về nói có nhìn thấy đứa nhỏ ở quanh quanh Ô Long sơn. Đáng thương cho lão già như ta, bằng từng này tuổi đầu còn đi tìm trẻ nhỏ, ài, thật là năm vận tháng hạn mà."

Người đi trên đường cực ít nhưng cũng không phải không có. Lão già tìm kiếm cháu gái nhìn qua có vẻ rất lo lắng, mắt mở to nhìn thanh niên đối diện đầy mong chờ.

Vừa nhìn thấy lão già này, Từ Ngôn đã cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng đứng cả lên. Bởi vì mắt phải hắn là lão già bình thường không có gì lạ cả, nhưng mắt trái hắn lại nhìn thấy rõ trong cắp mắt hí của đối phương có ba vòng huyết luân lưu chuyển.

Đại yêu Hóa hình!

"Ô Long sơn ngay hướng nam, lão đi chừng trăm dặm về hướng nam là được."

Từ Ngôn thầm kinh ngạc không thôi, thế nhưng là không chút đổi sắc mặt đáp lời, tay còn chỉ chỉ phương hướng. Về phần Ô Long sơn là nơi nào hắn căn bản cũng không rõ ràng cho lắm.

"Hóa ra gần như vậy, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ông lão vui mừng gật đầu, nói: "Nhìn hướng đi của Tiểu ca thì hình như cũng là hướng Nam, xe trâu của lão tính ra không chậm, chở Tiểu ca đi một đoạn đường vậy."

Lão già vừa mở lời, dưới chân Từ Ngôn đã khẽ động, chuẩn bị thi triển phong độn.

Từ Ngôn không nắm chắc có thể chiến thắng Đại yêu Hóa hình chân chính hay không, cách tốt nhất chỉ có thể tránh xa mà thôi.

"Với tốc độ của Tiểu ca, tất không thể so được với lão đây. Ngươi đi bộ quá chậm, không bằng lên xe trâu này đi, mau lên đây đi."

Lão già như nhìn ra đối phương muốn đi mất, bèn cười ha hả nói. Trên xe cũng chỉ toàn kê lót đầy rơm rạ, nhìn qua rất đơn sơ.

Từ Ngôn đưa mắt nhìn lão già, lại trầm ngâm, rồi gật đầu nhảy lên.

Lão già hết sức cao hứng, cười hắc hắc vung vẩy roi da. Con trâu bị đánh đau, chậm chạp cất bước, cỗ xe cọt kẹt..t..tttt nhanh chóng di chuyển về phương Nam.

Ngồi trên xe, đồng tử mắt của hắn vẫn một mực co rút lại. Tuy rằng lão già kia đưa lưng về phía hắn, nhưng Từ Ngôn vẫn cứ có một cảm giác như có mũi châm kề sát sau lưng. Có điều hắn cách Đại yêu hóa hình gần như thế, có dùng phong độn cũng chưa chắc bỏ rơi được đối phương.

Tâm tư hắn nhanh chóng thay đổi, đại khái cũng đoán được thân phận lão già này.

"Cháu gái lão nhân gia có lẽ rất bướng bỉnh, bằng không cũng sẽ không đi lạc thế kia." Từ Ngôn không chút biểu lộ gì hỏi.

"Ai bảo không phải chứ, nha đầu kia nghịch ngợm từ nhỏ. Nếu không phải lão phu không tự mình lấy được gia tài ra, thì không cần phải nhất định tìm nha đầu kia nha." Lão giả lắc đầu thở dài.

"Gia tài? Làm sao không lấy ra được? Xin hỏi tôn tính đại danh lão nhân gia?" Hai mắt Từ Ngôn khẽ nheo lại.

"Người khác đều gọi ta là Kim lão đại, ngươi gọi ta là Kim lão được rồi, mà Kim lão đại cũng được, chẳng qua chỉ để xưng hô mà thôi."

Lão vừa đánh xe trâu vừa nói: "Không nói dối ngươi, vàng bạc trong nhà lão đây chất thành núi. Đa số vàng đều được ta giấu kỹ dưới hầm. Không nghĩ tới có ngày hầm sụp mất, chỉ còn một lối vào nho nhỏ, cũng chỉ có cháu gái ta mới bò được vào trong. Cho nên nếu không có nó, lão đây biến thành kẻ nghèo kiết xác mất."

Lão giả như đang kể lại một câu chuyện đầy thú vị. Nghe đối phương nói như vậy, trong lòng Từ Ngôn lại khẽ động.

"Hầm sụp? Đào lên là được." Từ Ngôn trầm giọng nói.

"Làm gì dễ dàng như vậy a? Năm đó lão đây quá tham lam, đào hầm thật sâu vào. Một khi đào ra, không khéo sẽ khiến nước sông bên cạnh tràn vào. Đến lúc đó tất cả vàng bạc châu báu đều bị cuốn cả đi thì phải làm sao a."

"Vậy cần phải tìm kiếm cẩn thận rồi, núi vàng bạc kia không thể để lãng phí được." Từ Ngôn nói xong, ngón tay khẽ nhúc nhích, một hạt lôi châu tinh xảo được hắn cầm trong tay. Sau đó ánh chớp lóe lên, một khí tức kinh khủng từ cỗ xe trâu bốc lên.

"Người đã già, mắt cũng hoa, không bằng tiểu ca nhi giúp đỡ lão đây tìm cháu gái. Tìm được rồi, sẽ chia cho ngươi một nửa số vàng bạc đấy. Thế nào?" Xe trâu chậm rãi dừng lại, lão già đưa lưng về phía Từ Ngôn, giọng điệu bình thản.

"Việc rất nhỏ."

Từ Ngôn lạnh nhạt đáp. Tâm niệm vừa động, Kim Tình từ Thiên Cơ phủ bị kéo ra. Lôi châu trong tay Từ Ngôn được đặt sát trán ả, hắn lạnh giọng: "Không cần phải chia vàng bạc cho ta. Từ nay về sau, đường ai nấy đi là được rồi."