Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 669: Uy lực của hỏa pháo




Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Thương Hưng xem như đã mất đi năng lực chiến đấu, trọng thương đến tình trạng như thế không chết cũng là nhờ thân thể yêu linh hổ tộc mạnh mẽ, đổi thành Nhân tộc đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Thương Hưng đã mất đi uy hiếp, Minh Phi và Hải Đại Kiềm càng thêm khó đối phó. Một tên có cánh có thể tùy ý phi hành, tên khác da dày thịt béo, không chỉ đang mặc trọng giáp mà còn có một cái vỏ cua lớn. Muốn giải quyết hai kẻ này trong thời gian ngắn, e rằng Từ Ngôn phải phí một phen tay chân.

Từ Ngôn đảo trường đao, lạnh nhạt nhìn về phía đối diện. Kỳ thật hắn đã sớm sinh lòng thoái ý.

Quy Nguyên tông có thể đi đến nhanh như vậy nói rõ Hải Đại Kiềm đã sớm mai phục bên ngoài thành. Hôm nay Trảm Yêu Minh phải đối mặt với ba thế lực Thương Hổ lâm, Minh Phong hạp cùng Quy Nguyên tông rồi. Nếu như Ma Huyết quật và Quỷ Nhãn tông nghe động chạy đến, hậu quả thật không thể tưởng được.

"Đại yêu!"

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra sau hai người, Từ Ngôn kinh sợ quát lớn, cả người cũng run lên đầy khiếp sợ. Một câu Đại yêu, Minh Phi cùng Hải Đại Kiềm nghe được cũng đồng thời khẽ giật mình, cùng quay người nhìn lại.

Sau lưng trống không, không có Đại yêu, chỉ có một con mãnh hổ toàn thân là máu không đứng dậy nổi.

"Hắn lừa các ngươi đấy, hai thùng cơm..."

Thương Hưng chớp cơ hội mắng chửi lại, suy yếu lên tiếng. Hải Đại Kiềm và Minh Phi nổi điên quay người lại, thì Quỷ Diện trước mặt đã không còn tung tích, người ta đã sớm bỏ chạy rồi.

Kỳ thật Thương Hưng cũng cho rằng thật sự có Đại yêu tiến đến, chẳng qua gã bị thương quá nặng nên không thể quay lại được.

Không quay đầu về được nên cũng có cái lợi, đó chính là lúc Minh Phi và Hải Đại Kiềm quay đầu lại, Thương Hưng trơ mắt nhìn Từ Ngôn thi triển phong độn, hóa thành vô hình đi mất. Vì vậy gã mới mỉa mai hai người, tựa như đã có dự kiến chuyện này từ trước.

"Đồ hổ chết!"

"Đồ mèo bệnh!"

Mỗi người một câu, mắng xong rồi Hải Đại Kiềm và Minh Phi vội vàng lao ra, tìm kiếm tung tích Từ Ngôn.

Phong độn có thể bỏ chạy một lần vạn trượng, nếu như Từ Ngôn muốn chạy trốn đã sớm rời khỏi nơi đây rồi. Chỉ có điều đám người Trảm Yêu Minh lại không thể đi khỏi được.

Bị ba thế lực vây giết, nhất là hơn ngàn nhân mã cùng mấy Hư Đan Quy Nguyên tông chạy tới bao vây đám người Phí lão lại, đám người Bình thúc và Tô Tễ Vân mặt mày tái nhợt vẫn miễn cưỡng tham chiến. Tiểu Linh Đang cũng muốn xông vào địch nhân, lại bị Phí lão ngăn lại.

"Chuẩn bị phá vòng vây!"

Phí lão trầm giọng gào to, mọi người ở Trảm Yêu Minh lập tức thu xếp chiến tuyến, có tiến có thoái. Có điều chẳng qua hiện nay quá mức bất lợi với Trảm Yêu Minh rồi.

Một cơn gió thổi tới, Từ Ngôn xuất hiện ở ngay bên cạnh Phí lão.

"Có thủ đoạn gì tranh thủ thời gian dùng đến hết đi. Ngươi tới mở ra một lối thoát, mang theo bọn hắn chạy đi, ta giúp các ngươi cản phía sau nửa khắc."

Từ Ngôn nói nhỏ, trong tay xuất hiện một cuốn họa quyển.

"Được!"

Phí Minh Viễn không do dự, quát khẽ rồi bấm niệm pháp quyết, lẩm nhẩm chú ngôn huyền ảo trong miệng.

Theo lão giả thi pháp, linh khí trong trời đất bắt đầu cuồn cuộn chuyển động. Từ Ngôn có thể cảm nhận được không khí chung quanh như trở nên bén nhọn, đến gió núi cũng như mang theo cảm giác sắc bén hơn.

"Lôi đạo đỉnh phong..."

Trong lòng Từ Ngôn hiển hiện một câu, mắt trái của hắn nhìn thấy những tia điện rậm rạp, trải rộng trong phạm vi trăm trượng. Rồi vòi rồng đột ngột nổi lên, theo đó có mưa phùn xuất hiện, cũng không phải là mưa thật, mà là từng sợi tia sét điện quang lưu chuyển lập lòe.

"Lôi Phong Điện Vũ!!!"

Phí Minh Viễn không tiếc hao phí tất cả linh khí, vốn liếng tu tập được đến đỉnh phong Hư Đan thi triển ra chiêu pháp thuật có uy lực lớn nhất.

Lôi Phong Điện Vũ, còn kinh người hơn lôi mâu, chỉ những cường giả Nguyên Anh mới có thể nắm giữ được. Phí Minh Viễn nắm giữ tinh tường hai loại pháp thuật Kim Thổ, cho nên từ đó lĩnh ngộ đến vài phần bên ngoài pháp thuật đỉnh phong lôi đạo. Dù vậy uy lực cũng đã vô cùng kinh người.

Tiếng sấm từng trận, chớp lóe như rồng. Pháp thuật vừa ra, lập tức trên trăm địch nhân bị ánh chớp bao phủ.

"Đi!"

Phí Minh Viễn hét to một tiếng, dẫn đầu nhanh chóng phóng khỏi vòng vây. Dựa vào lôi phong điện vũ đáng sợ kia giải khai ra được một lối thoát. Có một phó trưởng lão Hư Đan, thủ hạ chính là của Minh Phi muốn đến ngăn trở lại, bị lực lượng bị lôi điện bao phủ mà lập tức biến thành tro bụi.

Minh chủ Trảm Yêu Minh, có tu vi Hư Đan đỉnh phong gần tiếp cận Nguyên Anh, tất nhiên mạnh mẽ hơn Hư Đan bình thường gấp bội.

Đừng nhìn lão cảnh giới không đến Nguyên Anh nhưng đã vượt trội hơn hẳn người khác rồi, chỉ cần một chiêu Lôi Phong Điện Vũ kia, hầu như đồng giai đã không ai bằng. Ngoại trừ những yêu linh có năng lực phòng ngự rất mạnh ra, hầu như tu sĩ Hư Đan Nhân tộc khó mà cản được lão.

Một khi lỗ thủng xuất hiện, đội ngũ còn sót lại của Trảm Yêu Minh nhao nhao thoát khỏi vòng vây. Từng chiếc phi chu bay lên trời, chở mọi người thoát khỏi nơi đây.

"Muốn đi? Không dễ vậy đâu!"

Minh Phi hung dữ gào to, ném ra một tổ ong to bằng cỡ đầu người.

Tổ ong bị ném ra ngoài lập tức truyền đến tiếng vang vù vù, đón gió biến lớn ra, trong nháy mắt biến lớn thành một gian phòng. Ngàn vạn quái ong nhao nhao từ trong đó tuôn ra, bao bọc toàn bộ phi chu của Trảm Yêu Minh vào bên trong.

Không chỉ có rất nhiều quái ong, ở trong đó còn có Yêu vật loài ong to bằng bắp tay, hai mắt chứa một vòng huyết luân, đuôi có mũi châm đen kịt, chích một mũi đủ khiến một tu sĩ Trúc Cơ toi mạng.

Bầy ong chặn đứng đường lui Trảm Yêu Minh, tiếng kêu thảm thiết lập tức nổi lên, mười đệ tử Trảm Yêu Minh bị bao phủ trong đám quái ong, lập tức té rớt khỏi phi chu.

"Bát Bảo lăng!"

"Thiên Dương xích!"

Hai tiếng quát to, Tề Dương Bình và Tô Tễ Vân đồng thời quát vang, hai pháp khí không rõ được hai người giấu giếm cách nào trong lúc bị bắt được đồng loạt tế ra. Dải lăng dài của Tô Tễ Vân bay múa quay thành hình tròn, mỗi lần có quái ong nào đụng phải là sẽ nhao nhao vỡ vụn ra.

Pháp khí của Bình thúc là một thanh thước dài phủ đầy ánh lửa, mặt ngoài nóng rực vô cùng, quái ong chỉ cần bay qua sẽ bị biến thành tro bụi. Có hai vị Hư Đan trọng thương vận dụng pháp khí sở trường của mình, đám tu sĩ Hư Đan Trảm Yêu Minh khác cũng lấy pháp khí của mình ra, cũng không thiếu pháp thuật ra tay, bảo vệ lấy phi chu.

Bị Minh Phi thả ra quái ong cầm chân, Trảm Yêu Minh bỏ lỡ mất cơ hội bỏ chạy. Lôi Phong Điện Vũ của Phí lão đánh chết không ít địch nhân, lúc này sắp hao hết uy lực, Hải Đại Kiềm lại ỷ vào trọng giáp trên người mà cứng rắn lao ra khỏi lực lượng lôi điện ngăn cản.

Khôi giáp bên cánh tay phải nổ bung, Hải Đại Kiềm hiện ra một cái càng cua cực lớn, mở rộng tới ba trượng. Gã nhảy lên, rặc rặc một tiếng, dùng càng cua bẻ gãy một cái phi chu.

Sau lưng Hải Đại Kiềm, Minh Phi cũng chạy ra khỏi lôi điện, đang chuẩn bị bay lên không trung đuổi giết phi chu Trảm Yêu Minh.

Không thể đợi...

Ánh mắt Từ Ngôn ngưng tụ, lật tay tế ra Sơn Hà đồ, sau đó đón gió dựng lên.

Rầm rầm, quyển họa trải rộng, mặt sau lật ngược lên, mặt trước nhắm ngay Hải Đại Kiềm cùng Minh Phi. Đầu ngón tay Từ Ngôn cũng dấy lên một đốm lửa.

Thời cơ không tính quá tốt, đạo pháp thuật kia của Phí lão còn chưa hao hết uy lực. Từ Ngôn bất đắc dĩ, đành phải thúc giục Sơn Hà đồ ra.

"Sơn Hà pháo!"

Âm thanh nhè nhẹ nổi lên. Đó là tiếng kíp nổ bị điểm. Sau một khắc, cả Sơn Hà đồ xuất hiện một tầng ánh lửa, toàn bộ họng pháo nhỏ bên trong đều lóe lên ánh sáng vàng.

Ầm!!!

Thần Võ pháo nổ vang, công thành đoạt đất.

Tại mạn Bắc Thông Thiên hà, hỏa pháo đã xuất hiện lần đầu bên phía Nhân tộc, vạn khỏa Thần Võ đạn còn sót lại cứ vậy đã hao phí không còn gì.

Một hồi lưu quang phản chiếu xuống, vạn khẩu Thần Võ pháo đồng thời phụt lên ánh lửa, hỏa lực dày đặc như mưa trút xuống triệt để bao phủ Hải Đại Kiềm cùng Minh Phi, kể cả đám Hư Đan Nhân tộc và tu sĩ Trúc Cơ của ba thế lực và vô số các Yêu vật khác.