Dịch giả: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Dưới chân ngọn núi nhỏ này là một cánh đồng hoang vu, thỉnh thoảng có tuấn mã cất vó băng băng. Thảo nguyên vô biên vô hạn mới là nơi ngựa hoang sải bước, còn hổ lang nhìn trộm bầy ngựa thì đang ẩn nấp sâu trong đám cỏ hoang, hoặc là gần ngọn núi nhỏ kia.
Một con mãnh hổ sặc sỡ nhẹ nhàng nhảy lên, hạ xuống một tảng đá lớn. Hổ kia rùng mình, thân hạ xuống bốn chân, nằm dưới chân núi lười biếng phơi nắng.
Ngọn núi nhỏ này đã thành nơi mãnh hổ ngủ, ngáy.
Cọt kẹt..t..tttt, cọt kẹt..t..tttt!
Cự thạch dán chặt lấy lòng núi phát ra một tràng trầm đục, ngay sau đó bắt đầu chuyển động. Một khe hở hiện ra phía sau tảng đá, như thể là cánh cửa bị người đẩy ra một nửa.
Tảng đá vang lên tiếng động khiến mãnh hổ cả kinh dựng đứng lông lá, nằm rạp xuống mặt đất gầm gừ. Sau đó nó nhìn thấy một thanh niên đi ra từ phía sau tảng đá, hung tính mãnh hổ lập tức nổi lên muốn bổ nhào qua.
Thanh niên nhìn như bình thường tùy ý quét mắt nhìn mãnh hổ. Chỉ thế thôi lại khiến con hổ đang nổi hung tính cuộn rút như con mèo bệnh, cong tròn người run rẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, không dám phát ra tiếng kêu rên nào.
"Hiện tại không đói bụng, coi như ngươi tốt số đấy!"
Từ Ngôn nói nhỏ một câu, không để ý tới con hổ nữa mà đi tới dòng sông nhỏ phía sau ngọn núi.
Bế quan một năm, Từ Ngôn đi ra hít thở không khí. Hắn còn chưa đạt tới cảnh giới cao thủ Hư Đan một lần khép cửa bế quan có thể kéo dài ba năm được.
Nước sông trải rộng, lạnh buốt mà trong trẻo. Đưa tay vốc hai ngụm nước, Từ Ngôn bắt đầu đứng trên bờ sông rửa mặt. Một lần tắm nước lạnh, giặt rửa này khiến hắn sảng khoái đến cực điểm.
Cảnh giới Hư Đan, chẳng kiêng sợ thứ nước đá giá lạnh này.
Một năm qua, ngoại trừ tăng tu vi lên một chút thì Từ Ngôn đã luyện chế Thiên Phong giáp và dải gấm đỏ của Vương Bát Chỉ kia với nhau thành một bộ bảo giáp hộ thân cổ quái, có điều còn thiếu vài tài liệu nên vẫn chưa hoàn thành. Lần này hắn đi ra chính là định đến đại thành phụ cận thu thập chút ít tài liệu luyện khí.
Tiếp nhận lấy kinh nghiệm luyện khí từ Khâu Hàn Lễ và Từ Trạch, tuy thủ đoạn luyện khí của Từ Ngôn vẫn còn non nớt nhưng tạo nghệ vẫn dư sức luyện ra được bảo giáp hộ thân trình độ thượng phẩm đấy. Hắn cũng tin rằng mình có thể luyện chế ra được.
Chẳng qua là Thiên Phong giáp trải qua một đợt phong bạo trong bí cảnh dày vò sớm đã bị tàn phá không chịu nổi. Mà món gấm đỏ của Vương Bát Chỉ nhìn như nguyên vẹn nhưng cũng có nhiều chỗ thiếu hụt. Chỉ cần chữa trị hai kiện pháp khí thượng phẩm này đã hao phí một lượng lớn tài liệu rồi.
Dù sao tài liệu Thiên Bắc rẻ đến mức khiến cho người khác tức lộn ruột, chưa tới mười linh thạch đã mua được một đống lớn.
Kỳ thật trên người Từ Ngôn mang theo không ít tài liệu luyện khí, đủ để chữa trị hai kiện pháp khí kia. Thế nhưng trong quá trình luyện khí, hắn thử đem hai kiện pháp khí hòa làm một thể, cuối cùng vì thiếu chút ít tài liệu nên không thành công được.
Kiện gấm đỏ có công hiệu độn pháp kỳ dị nhưng không có năng lực phòng ngự. Thiên Phong giáp chỉ có thể phòng ngự, không có kỳ hiệu độn pháp, nếu như mặc hai kiện pháp khí này cùng lúc không chỉ không thoải mái mà lúc thúc giục cũng sẽ rất dễ phạm sai lầm. Chưa kể chuyện dải gấm đỏ của Vương Bát Chỉ khép lại sẽ thành một cái yếm đỏ, dù da mặt Từ Ngôn có dày thì vẫn không chấp nhận được cái hành vi đó, lại còn là màu đỏ tươi kia nữa...
Trong lúc hắn tẩy rửa bên bờ sông, thì bên chân của hắn cũng có một con cua xanh nhỏ nhỏ nhúc nhích lung tung.
Hắn đứng ở trong sông, con cua xanh bơi vào trong nước. Hắn lên bờ, cua nhỏ cũng lên bờ, cứ mãi dính chặt lấy Từ Ngôn không rời nửa bước.
"Cua nhỏ a, ngươi tạm thời ở dưới sông này đi, mấy ngày nữa ta sẽ trở về."
Nói xong, Từ Ngôn vứt một đống đá vào cả dòng sông, ngồi xuống phân phó: "chăm lo đám những huynh đệ tỷ muội này nhé, đến lúc chúng nó nở ra không để chúng đi loạn."
Không rõ cua xanh nhỏ có nghe hiểu không, chỉ thấy nó quơ quơ cặp càng nhỏ như đang vẫy tay từ biệt.
Từ Ngôn đứng dậy, nhảy lên Sơn Hà đồ, bay về phía cánh đồng hoang vu.
Con cua xanh kia là trứng con cua trong hòn đá, vô tình nở ra lúc hắn đang bế quan đấy.
Lúc ấy Từ Ngôn chuẩn bị hầm một nồi canh hải sản, trong tay không có tôm cua, chợt nhớ ra trong túi trữ vật còn có một đống cua đá còn chưa đụng tới. Hắn vừa mới lấy ra một hòn nhỏ, chưa bỏ vào nồi thì hòn đá đã nứt ra, rồi một con cua xanh nhỏ bò ra ngoài.
Nhìn cua nhỏ tinh thần sáng láng, Từ Ngôn cười mắng một tiếng, không ăn nó nữa mà dùng thủ đoạn thu phục Linh cầm thuần hóa nó, trở thành con Linh cầm đầu tiên của mình.
Bàng gia dùng thuần hóa Linh cầm thành danh, nương tử nhà mình là người Bàng gia, cho nên Từ Ngôn sớm hiểu rõ vài loại thủ đoạn thu phục Linh cầm. Đối phó với một con cua xanh nhỏ không tới Yêu vật thì lại càng đơn giản.
Kiếp sống bế quan buồn tẻ, có thêm một vật sống tại bên người cũng coi như thêm một phần sinh khí. Bởi vậy nên cua xanh nhỏ này luôn đi theo bên người Từ Ngôn. Chẳng qua là lần này bị để lại sông nhỏ này là nhằm coi sóc đám huynh đệ tỷ muội kia của nó.
Cua xanh nhỏ tận trung cương vị công tác, bắt đầu bò xung quanh đống đá dưới lòng sông. Càng cua nhỏ giơ cao lên như vệ binh tuần tra, phần trung thành này quả thật rất đáng khen ngợi. Thật đáng thương nó không biết mục đích lúc ban đầu của người chủ ấp ra nó, chỉ là nhằm muốn ăn tươi mà thôi.
Hai ngày sau, trên đầu đường một tòa đại thành cách đó mấy ngàn dặm có một thanh niên đầu đội mũ rộng vành chậm rãi đi tới. Hắn qua vài con đường, đi vào một con phố dài chỉ cho phép tu hành giả tiến vào.
Năm ngoái lúc đánh chết hai vị thành chủ, Từ Ngôn không ẩn nấp dung mạo. Cho nên lần này xuất hiện, hắn mua một một cái mũ rộng vành trên đường, vành nón kéo thấp xuống, người ngoài căn bản không nhìn ra dung mạo.
Toàn bộ Thiên Bắc đều là địa bàn của Yêu tộc, Từ Ngôn không thể không cẩn thận làm việc.
Vừa đi vào con phố giao dịch, bước chân Từ Ngôn đã ngừng lại ngay đầu đường, quét mắt nhìn qua bố cáo cực đại dán bên đường rồi cất bước đi tiếp, dung nhập vào giữa đám người.
Bố cáo không chỉ dán ở đầu đường, cuối phố cũng có dán.
Trên bố cáo vẽ một người, là một thanh niên mặt mày thanh tú, phía dưới có số tiền thường. Trọn vẹn năm trăm linh thạch.
Năm trăm linh thạch không là gì ở Thiên Nam, nhưng ở Thiên Bắc thì có thể nói là cực kỳ khủng khiếp, có thể nói là khen thưởng kếch xù. Bên cạnh bố cáo có không ít tu hành giả lưu luyến, nhìn số linh thạch khen thưởng không khỏi nuốt nước miếng. Lúc bọn họ nhìn hình người trên cáo thị, ánh mắt lóe hung hãn, tựa như nhìn thấy cừu nhân giết cha.
Đến tu sĩ Hư Đan còn chưa hẳn có được năm trăm linh thạch, cho nên kẻ nào nhìn thấy cũng nổi lòng tham lam không thôi.
Từ Ngôn cũng nhìn thấy bố cáo. Hắn không chỉ có xì mũi coi thường khoản thưởng năm trăm linh thạch, mà trong lòng còn chửi ầm lên. Đã một năm rồi, mà Quy Nguyên tông vẫn còn mang thù, dán cả bức họa hắn ra.
Người thanh niên vẽ trên bố cáo không ai khác, chính là Từ Ngôn!
Kỳ thật Lệnh truy nã này đã truyền khắp vạn dặm ở trong địa vực từ năm ngoái, thậm chí hiện nay còn xuất hiện ở cả mấy thế lực khác nữa. Từ Ngôn bế quan không biết, hôm nay vừa ra khỏi cửa mới biết mình nổi danh đến như vậy.
Mà dán thì cứ dán đi, cùng lắm thì hắn lại bế quan nữa.
Trong lòng thầm mắng một câu, Từ Ngôn bắt đầu mua sắm tài liệu cần thiết. Lần này hắn không nhìn thấy cái gì mua cái đó nữa, mà chỉ chọn những thứ hữu dụng nhắm tránh để người khác nghi ngờ.
Bởi hắn đội mũ rộng vành, chọn mua nhanh chóng, chưa tới một canh giờ Từ Ngôn đã ra khỏi phố giao dịch. Hắn đi thẳng ra khỏi thành, nhanh chóng trở về động phủ của mình.
Cũng may Quy Nguyên tông thống ngự địa bàn khá lớn, muốn tìm một người trong phạm vi vạn dặm thế này không phải dễ.
Từ Ngôn vừa suy nghĩ nơi chốn sau này sẽ đi, vừa khống chế Sơn Hà đồ, vài ngày sau hắn đã về tới động phủ bên ngọn núi nhỏ.
Hắn đứng trên đỉnh núi, hàng mày nhíu chặt.
Phương xa, cánh đồng hoang vu phủ một màu xanh lá như mặt biển rộng, tương liên với phần cuối chân trời xanh thẳm, cảnh trí xinh đẹp lại không xua tán đi phiền muộn trong lòng.
Nếu như là Thiên Nam thì tốt rồi, chọc phải cừu gia thì cùng lắm vừa đi vừa chạy. Tại Thiên Bắc này chọc phải cừu gia, coi như không đường đi tới. Bởi vì toàn bộ Thiên Bắc này đều là địa bàn của Yêu tộc.
Hắn thở dài muộn phiền, nhảy xuống ngọn núi, đi tới bờ sông định gọi cua xanh nhỏ trở về.
Vừa tới bờ sông, Từ Ngôn đã sững người lại.
Trước mắt hắn, lúc này trong nước sông đầy những con cua nhỏ, tới chừng ngàn con!