Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 642: Bách quỷ dạ hành




Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Trong động phủ, ngưu hồn giãy giụa không ngớt nhưng vẫn bị một một cỗ Linh lực mạnh mẽ gắt gao giam cầm.

Dưới Linh lực không ngừng áp chế, rốt cuộc Ngưu Trường Nhạc cũng khai ra chân tướng tông chủ Quy Nguyên tông.

Tông chủ Quy Nguyên tông là một Đại yêu chân chính thống ngự vạn dặm khu vực quanh Quy Nguyên tông. Tại Thiên Bắc thế lực như Quy Nguyên tông có rất nhiều. Mà tu sĩ Nhân tộc chẳng qua chỉ là một đám thủ hạ của bọn Đại yêu mà thôi, thậm chí cũng có thể là nô lệ nữa là. Chỉ cần có tu sĩ Hư Đan đột phá đến Nguyên Anh, tức thì sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của Yêu tộc.

Thiên Bắc không để cho Nguyên Anh tồn tại!

Biết được tin tức này, dù rằng Từ Ngôn mơ hồ đoán được một ít những vẫn cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

"Thần Mộc hạp đến tột cùng là nơi nào?" Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, Linh lực lại lần nữa đè nén xuống.

"Là nơi tranh đoạt Linh Lung quả, mười năm một lần. Ta có thể hóa hình cũng là nhờ tông chủ cho ăn Linh Lung quả!"

Ngưu Trường Nhạc hấp hối nói, hai mắt ngưu hồn vô thần, bị linh lực áp bách mà muốn tiêu tán cả đi.

"Có bao nhiêu thế lực tranh đoạt?" Từ Ngôn lạnh lẽo, lại hỏi tiếp.

"Không, không có mấy thế lực..." Ngưu hồn hấp hối.

"Linh Hồ sơn ở nơi nào của Thiên Bắc?" Mắt thấy ngưu hồn sắp vỡ tan, Từ Ngôn trầm giọng hỏi lại.

"Linh Hồ sơn không ở ngũ địa, mà ở rất xa, rất xa..."

Một lần tra hỏi, linh thể Ngưu Trường Nhạc bị trọng thương sắp tiêu tán, lúc này mới Từ Ngôn buông ra linh lực, vận dụng pháp môn luyện hồn luyện hóa thành luyện hồn cho mình sử dụng.

Linh Lung quả chính là Duyên Thọ đan, đến Từ Ngôn cũng không thể nào coi thường loại thiên địa linh bảo chân chính này được. Chẳng qua xem ra Thiên Bắc rất khó đạt được Linh Lung quả. Dù sao Đại yêu phần đông, mà Thần Mộc hạp tuyệt không phải vùng đất hiền lành gì.

Địa vực được xưng là ngũ địa thuộc đồng sở hữu của năm thế lực khổng lồ. Quy Nguyên tông chính là thứ nhất, về phần Linh Hồ sơn... Trước khi chưa hiểu rõ được Thiên Bắc, Từ Ngôn cũng không cách nào tiến về đó. Hơn nữa hắn cũng không rõ ràng Linh Hồ sơn nằm ở nơi nào.

Luyện hóa con rết và ngưu hồn xong, Từ Ngôn không làm gì nữa mà chìm vào tu luyện.

Hắn vẫn vận chuyển Ích Vân quyết như cũ, liên tiếp ba ngày, trong động phủ không có tiếng động gì ngoài âm thanh từng khối linh thạch từ linh khí dạt dào dần dần biến thành ảm đạm, cuối cùng hóa thành bột mịn.

Ba ngày tu luyện, hao phí ba trăm linh thạch. Đến ngày thứ tư, Từ Ngôn ngừng tu luyện lại.

Tu hành giả cảnh giới Hư Đan nếu không mượn nhờ linh thạch thì tốc độ tu luyện sẽ vô cùng chậm chạp, thế nhưng linh thạch hao phí cũng sẽ hết sức kinh người.

Tu sĩ Hư Đan bình thường tu luyện một ngày đại khái có thể hao phí mười khối linh thạch trở lên, Từ Ngôn một ngày lại dùng mất trăm khối!

Tiêu hao kinh người như thế, mặc dù trong túi trữ vật còn có hơn vạn linh thạch cũng không dùng được quá lâu, chỉ chừng nửa năm là cùng.

Kim Đan thần bí không chỉ mang đến thực lực cường đại mà cũng mang đến một phần tai hại đáng sợ. Từ Ngôn thậm chí đoán được chính mình đột phá Nguyên Anh khó khăn hơn người khác gấp mười lần.

Nhìn nhìn linh thạch trong túi trữ vật, Từ Ngôn nhếch nhếch miệng bắt đầu tự tu luyện, không cần đến linh thạch phụ trợ.

Sau ba ngày nữa, Từ Ngôn ngừng vận chuyển tâm pháp.

Mượn nhờ linh thạch tu luyện ba ngày, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được tu vi tăng lên một tia. Tuy rằng không có ý nghĩa nhưng có còn hơn không, thế nhưng ba ngày sau không dùng đến linh thạch, Từ Ngôn căn bản không có cảm giác tu vi của mình tăng trưởng gì cả.

Trong động phủ yên tĩnh vang lên một tiếng than thở.

"Hóa ra Kim Đan là một cái động không đáy, mất bao nhiêu linh thạch mới có thể đến Nguyên Anh đây a?"

Hơn một vạn linh thạch đặt ở Thiên Nam hay Thiên Bắc đều không phải là con số nhỏ, thế nhưng dùng vào tu luyện thì chỉ có thể chống đỡ được không tới nửa năm. Trừ phi Từ Ngôn có đến trăm vạn linh thạch may ra mới dám mượn nhờ linh thạch tu luyện.

Nhớ tới chỗ tốt ở Thiên Hải lâu, Từ Ngôn thổn thức không thôi.

Nếu như rời khỏi Thiên Hà vịnh đến được Thiên Nam thì hắn đã có thể thẳng thừng trở về Kim Tiền tông, một mình chiếm cứ linh nhãn tu luyện. Hôm nay thân ở Thiên Bắc tựa như lữ khách lưu lạc tha hương, không nói không chỗ nương tựa mà còn phải đề phòng Yêu tộc khắp nơi.

Lừa gạt tiến vào Thiên Hà vịnh đã đủ xui xẻo, hôm nay Từ Ngôn vẫn không may như trước. Hơn nữa lần không may này có thể còn kéo dài tới Nguyên Anh mới có thể chấm dứt được.

Bởi vì dưới Nguyên Anh căn bản không thể qua được Thông Thiên hà.

"Quy Nguyên tông lại có linh nhãn..."

Lầm bầm lầu bầu, Từ Ngôn khẽ nhíu mày lắc đầu tản đi phần tâm tư này. Nơi đó có Đại yêu chiếm cứ, quá mức nguy hiểm, với thực lực hôm nay của hắn còn chưa phải là đối thủ của Đại yêu.

Không tìm ra nơi có linh nhãn, chỉ có thể tạm thời lấy linh thạch tu luyện. Ngày hôm nay, Từ Ngôn mới chính thức bắt đầu kiếp sống bế quan.

Một lần bế quan kéo dài mãi đến nửa năm.

Trong nửa năm qua, ngoài tu luyện thì Từ Ngôn còn tế toàn bộ linh thể bên trong Phong Hồn tinh thành luyện hồn cả.

Có yêu linh Tê Mộc hầu giam cầm trong bí cảnh, có yêu linh Bạch Chưởng viên, bên trong Phong Hồn tinh tổng cộng có mười ba linh thể yêu linh. Lại thêm Ngưu Trường Nhạc và đại rết, Từ Ngôn có tổng cộng mười lăm luyện hồn.

Thiên Quỷ thất biến đệ nhất biến không thể khống chế được nhiều luyện hồn như vậy, nhất là luyện hồn trình độ yêu linh. Chỉ có tu đệ tứ biến Bách Quỷ Dạ Hành thành công mới có thể khống chế trăm đầu Quỷ vật.

Từ Ngôn đã tu thành đệ tam biến Xuất Quỷ Nhập Thần, cho nên mới bắt đầu khổ tu đệ tứ biến. Chỉ mất ba tháng, hắn đã tu thành Bách Quỷ Dạ Hành.

Trong động phủ nổi lên một tràng gió lạnh gào thét, mười lăm luyện hồn giương nanh múa vuốt, hùng hổ dọc ngang liên tục trên không trung. Uy lực một đầu luyện hồn không đủ để chống lại Hư Đan hoặc yêu linh, thế nhưng mười đầu trở lên đủ để ngăn cản một vị tu sĩ Hư Đan hoặc là một đầu yêu linh rồi.

Dùng Thiên Quỷ thất biến khống chế được luyện hồn, bỗng nhiên ánh mắt Từ Ngôn lóe lên. Luyện hồn lập tức tản ra, biến mất trên bốn vách tường động phủ, lần lượt từng cái mặt quỷ âm trầm nổi lên trên thạch bích, toàn bộ động phủ lập tức biến thành Quỷ quật.

"Tùy ý ẩn nấp, có thể đem ra sử dụng tự nhiên, dùng để đánh lén ám sát tuyệt diệu a."

Từ Ngôn tán thưởng một tiếng, thoả mãn gật đầu. Tay trái nhoáng một cái, mười bốn đầu luyện hồn nhao nhao chui vào ống tay áo, nghỉ lại trong ống tay áo trái hắn, chỉ còn lại luyện hồn Tê Mộc hầu trong động phủ dùng để canh giữ động phủ.

Ngoài động phủ không có cấm chế cũng không có trận pháp, có thể chống đỡ được dã thú nhưng không ngăn được Yêu thú, cho nên lưu lại một đạo luyện hồn thủ vệ an toàn hơn chút ít.

Khương Đại Xuyên cũng có trăm ác quỷ, Từ Ngôn không chỉ đối diện một lần cho nên thừa biết uy lực Bách Quỷ Dạ Hành kinh người. Hôm nay hắn có mười lăm luyện hồn trình độ yêu linh, thực lực cũng coi như tăng lên một phần.

Điểm chỉ gọi tới luyện hồn tiểu hầu kéo vào lòng bàn tay, Từ Ngôn trừng tròng mắt phân phó.

"Ngươi ở lại canh cửa ra vào động phủ, gặp phải Yêu thú nguy hiểm hay tu sĩ tới gần lập tức cảnh báo, nghe hiểu không?"

Luyện hồn trình độ Yêu linh vẫn còn giữ được chút ít trí khôn nhất định, hơn nữa loài khỉ vốn thông minh, cho nên con luyện hồn tiểu hầu kia vội gật đầu, nằm trên bàn tay Từ Ngôn thở dài.

Hầu hồn khéo léo, nhìn qua khá thú vị, Từ Ngôn cười cười không khỏi để sát mắt nhìn kỹ một lúc.

Từ Ngôn vốn chỉ hiếu kỳ muốn xem kỹ xem làm sao luyện hồn có thể giữ lại được một tia trí tuệ kia, vô thức mở to hai mắt. Không đợi hắn nhìn ra luyện hồn tiểu hầu kỳ dị điểm nào, một lực hút từ trong mắt trái hắn lao ra, quấn lấy luyện hồn tiểu hầu, kéo vào trong mắt!

Bởi vì luyện hồn cách mắt trái quá gần, cho nên xúc động đến lực lượng thần bí trong mắt trái. Lần này Từ Ngôn hoảng sợ không thôi, sau khi tỉnh ngộ lại hắn chuyển sang giận dữ.

Từ khi đến Thiên Bắc, Từ Ngôn vẫn luôn không vận dụng mắt trái, dù là dốc sức chiến đấu với Ngưu Trường Nhạc hay rết Hồng Vũ hắn cũng không mượn nhờ lực lượng mắt trái cường hóa pháp thuật Phần Sơn vì sợ không thể khống chế được mắt trái được. Hôm nay hay rồi, quái vật trong mắt càng phát lòng tham không đáy, luyện hồn cách gần đó cũng bị hút cả vào bên trong.

Trong cơn giận dữ, Từ Ngôn hội tụ tâm thần đến Tử Phủ, sau đó há mồm phun ra Kim Đan, dùng toàn bộ tâm thần hội tụ Kim Đan đuổi theo luyện hồn rồi chui vào sâu trong mắt trái.