Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 635: Thành chủ không phải là người




Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Lực phá hoại của thành chủ Thành Trường Nhạc kinh người, trong nháy mắt đã nện sập cả đại sảnh. Trong tiếng nổ vang, bụi đất nổi lên, Từ Ngôn cũng theo đó biến mất không thấy gì nữa.

Trên đất trống bên ngoài Đại sảnh, bóng người mơ hồ lập tức ngưng tụ. Từ Ngôn vận dụng phong độn rời khởi đại sảnh, mắt trái còn đang trừng lên.

Ngưu Trường Nhạc cầm lấy Lang Nha bổng đạt đến trình độ pháp khí thượng phẩm, nhưng mà Ngưu Trường Nhạc không tế ra pháp khí đối địch mà chỉ biết Man lực vung vẩy.

Từ Ngôn nghi hoặc cho nên mới vận dụng năng lực mắt trái. Ở trong mắt trái của hắn, Ngưu Trường Nhạc lao ra khỏi phế tích có huyết văn trong mắt càng thêm rõ ràng, là cùng loại với huyết văn độc nhất vô nhị của Yêu linh.

Công pháp gì?

Ngoài kinh hãi, sắc mặt Từ Ngôn lạnh lẽo, tay kết kiếm quyết, Trường Phong kiếm tấn công mạnh mẽ tới.

Hai người chiến từ đại sảnh ra ngoài phòng, những hộ vệ phủ thành chủ kia đã sớm rời khỏi thật xa. Bọn hắn không sợ phi kiếm của Từ Ngôn, mà sợ thành chủ phát cuồng.

Ùm...ụm bò....ò...!!!

Đối mặt với thế công lăng lệ ác liệt của phi kiếm, Ngưu Trường Nhạc há miệng kêu to. Tiếng kêu kì quái không khác gì tiếng trâu bò kêu.

Rặc rặc kẹt!

Theo tiếng gào rú giống như trâu rừng của Ngưu Trường Nhạc, cả người lão lập tức tăng vọt gấp đôi. Vốn lão đã là tráng hán to như cột điện, lúc này như một người khổng lồ. Kim giáp trên người cũng phát ra trầm đục như muốn nổ banh ra.

Ô...ô...n...g! Ô...ô...n...g! Ô...ô...n...g!

Hai cây Lang Nha bổng cực lớn bị vung mạnh soàn soạt gió, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng hợp thành một vòng như thể trong tay Ngưu Trường Nhạc lúc này đang cầm một cái mâm tròn. Một khi Trường Phong kiếm đụng vào lập tức sẽ bị chấn khai.

Thần lực không gì sánh kịp, tăng thêm hai kiện pháp khí thượng phẩm, tuy rằng phương thức đối địch của thành chủ thành Trường Nhạc cổ quái ngu ngốc, nhưng mà uy lực kinh người.

Một thanh Lang Nha bổng năm ngàn cân, hai thanh là ngàn cân. Một khi vung lên, lực đạo bạo tăng gấp mấy lần nữa. Bị một man lực mấy vạn cân nện vào người, tu sĩ Hư Đan cũng phải gân gãy xương đoạn, không khéo bị đánh chết.

Từ Ngôn từng gặp phải không ít đối thủ, duy chỉ có loại quái nhân thế này thì là lần đầu gặp gỡ.

Kiếm quyết trong tay vừa thu lại, Từ Ngôn lại bấm pháp quyết, thân hình bạo khởi lên, một quầng liệt diễm xuất hiện trên không trung.

"Phần Sơn!"

Rõ ràng đối phương lực lượng sở trường, đến Trường Phong kiếm còn không phá nổi Lang Nha bổng, Từ Ngôn đành phải cải biến đấu pháp, dùng ra pháp thuật.

Quầng lửa khổng lồ hình thành trong không trung, ngay sau đó đánh xuống mặt đất, bao phủ Ngưu Trường Nhạc vào bên trong.

Quầng lửa vừa rơi xuống đã bị Lang Nha bổng quấy đến biến đổi, uy lực giảm nhiều, vài hỏa diễm xuyên thấu qua Lang Nha bổng cũng bị kim giáp trên người Ngưu Trường Nhạc cản sạch lại.

"Pháp khí Phòng ngự?"

Nhìn thấy trên người Ngưu Trường Nhạc tung tóe, lại thấy bộ dáng hồn nhiên không sợ hãi của đối phương, Từ Ngôn lại lần nữa chau mày.

Không chỉ có pháp khí thượng phẩm Lang Nha bổng không thúc dục, món kim giáp đó cũng chưa từng thúc dục. Bởi vì Từ Ngôn không nhìn ra linh khí dao động từ đối phương.

Dù có uy áp Hư Đan cùng một thân Man lực nhưng lại không có nửa điểm linh khí. Thực tế Ngưu Trường Nhạc hóa thân thể cực lớn nhìn thế nào cũng như một con Yêu thú.

Cách đối phó với kẻ có man lực tốt nhất là dùng trí, Từ Ngôn lại không động tâm trí, chỉ vỗ vỗ túi trữ vật. Trong tay hắn có thêm hơn mười Thần Võ đạn thu nhỏ lại.

Ngưu Trường Nhạc không phải có Man lực kinh người sao? Vậy thì nổ nát vụn đi vậy! Dù sao Từ Ngôn còn thừa Thần Võ đạn đến hơn vạn khối, dùng Sơn Hà pháo có chút lãng phí, ném từng chút một thế này tiết kiệm hơn,

Vèo! Vèo! Vèo!

Từng luồng sáng từ trong tay Từ Ngôn bay ra, Lang Nha bổng bị Ngưu Trường Nhạc múa đến kín không kẽ hở, hơn mười Thần Võ đạn vừa vặn phát nổ ngay trước người lão.

Tiếng nổ kinh thiên động địa, thành chủ thành Trường Nhạc đầy bụi đất kêu oa oa kì quái, hai mắt đỏ bừng, nhanh chóng lao tới

Lão không sợ đạo pháp thuật hỏa diễm kia, nhưng liên tiếp bị nổ thế này lại không thể tiếp nhận nổi.

Nhìn thấy đối phương vọt tới, Từ Ngôn sao có thể để đối phương như ý? Hắn tế Sơn Hà đồ bay lên không trung, không bay xa mà chỉ đứng trên không trung nơi đó, rồi Thần Võ đạn lại lần nữa ra tay.

Ngưu Trường Nhạc có lực lượng lớn vô cùng nhưng không cách nào bay được, đối mặt với địch nhân trên đỉnh đầu bắt đầu nổi giận gầm lên. Lang Nha bổng bị lão ném lên rất cao, tiếc rằng không đủ đến được đối phương. Vì vậy lão đành phải tránh trái tránh phải né Thần Võ đạn.

Công phu phi thạch của Từ Ngôn tinh xảo đến thế nào? Sao có thể để Ngưu Trường Nhạc né tránh được. Dưới Liên Y thi triển toàn lực, Ngưu Trường Nhạc hoàn toàn bị hỏa lôi bao bọc.

Sau khi bay ra hơn ba trăm khối Thần Võ đạn, pháp quyết Từ Ngôn lại biến, đưa ngón tay điểm xuống mặt đất.

"Lôi mâu!"

Rặc rặc soạt!

Ánh sét kinh người hội tụ ngay ngón tay hắn, sau đó nổ vang phóng đi. Pháp thuật Lôi mâu tầng cao của Dẫn Lôi thuật, chỉ có cảnh giới Hư Đan mới có thể thi triển được, uy lực vô cùng lớn.

Sau tiếng nổ vang, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, kim giáp trên người thành chủ thành Trường Nhạc đã trở nên đen kịt. Lúc này toàn thân lão sũng nước, bộ dạng chật vật không chịu nổi.

Thần Võ đạn cộng thêm pháp thuật uy lực kinh người, lực lượng Ngưu Trường Nhạc có lớn hơn nữa cũng khó lòng ngăn cản nổi. Đang lúc lão đầu choáng mắt hoa, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng gió rít bất thiện.

Vù vù vù!

Ầm ầm ầm!

Trăm khối Thần Võ đạn lại lần nữa oanh kích xuống, nổ tung cả trên người Ngưu Trường Nhạc.

Ánh lửa còn chưa biến mất, Trường Phong kiếm lại hóa thành một tia sáng chém tới. Hắn vận dụng toàn lực một kiếm đã có hiệu quả, trực tiếp chém xuyên qua kim giáp trên người Ngưu Trường Nhạc, rạch một miệng vết thương tàn khốc trên bụng lão, như một cái miệng há to nhìn qua đầy kinh người.

Một kích trọng thương đối phương, Từ Ngôn mới hạ xuống mặt đất.

Với thực lực hôm nay, hắn toàn lực chém giết Hư Đan cùng giai không khó, thế nhưng thành chủ thành Trường Nhạc lại rất khó chơi. Nếu như đối phương bay được, cũng có thể tế ra pháp khí được, thì chỉ cần một nửa thân man lực kinh người thế kia cũng đã khiến Từ Ngôn khó mà thủ thắng rồi.

Chậm rãi đi tới gần Ngưu Trường Nhạc ngã xuống đất không dậy nổi, trong lòng hắn không hiểu sao vẫn còn một phần nghi hoặc hiểu rõ.

Một thân man lực hoàn toàn chính xác kỳ lạ quý hiếm, thế nhưng làm hắn không hiểu là dù Ngưu Trường Nhạc bạo tăng gấp đôi thân hình rồi vẫn không thể không hiểu pháp thuật được. Chuyện thế này Từ Ngôn vẫn chưa từng thấy qua.

"Thân thủ thành chủ rất cao minh, vẫn chưa ngồi dậy được sao? Chung ta so tài tiếp."

Đi đến gần đối phương, Từ Ngôn lạnh lùng nói ra. Trường Phong kiếm lạnh lẽo lơ lửng ở bên cạnh, bỗng nhiên chém về phía đầu Ngưu Trường Nhạc.

Địch nhân trọng thương không tính an toàn, địch nhân chết mất mới tính là vô hại.

Ùm...ụm bò....ò...!!!

Không đợi Phi kiếm chém đến phụ cận, một tiếng trâu rống đột nhiên nổ. Theo tiếng trâu rống, còn có tiếng mảnh giáp vỡ vụn.

Tạch...!

Một cái sừng trâu cực lớn đánh bay Trường Phong kiếm ra, xuất hiện trước mặt Từ Ngôn là một quái vật khổng lồ.

Hai sừng như đao, mắt to như lồng đèn, bốn vó cực lớn, toàn thân da đen. Thành chủ thành Trường Nhạc biến mất không thấy gì nữa biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một con trâu rừng đen!

Ùm...ụm bò....ò...!!!!

Trâu rừng há miệng gào thét, trong lỗ mũi phun ra hai luồng khí trắng dài. Móng sau mãnh liệt đạp một cái, như một tòa cự sơn đánh tới.

Dị biến đột nhiên xuất hiện khiến Từ Ngôn cả kinh, trợn mắt há hốc mồm. Mắt trái của hắn nhìn thấy tận mắt, không phải Ngưu Trường Nhạc thả ra một con Yêu thú trâu rừng, mà là bản thân biến thành con trâu đen này!

Trâu đen lộ ra hai mắt có hai vòng huyết văn dữ tợn, vọt mạnh tới như chớp giật, hai cái sừng trâu ghim thẳng về phía đối phương.

"Độn!"

Từ Ngôn nhất thời kinh ngạc, sai sót tiên cơ, đành phải vận dụng phong độn hóa thành một đám gió mát tránh được lần tập kích bất ngờ này. Đến khi hắn ngưng tụ ra chân thân ngay phía sau lưng trâu đen, ánh mắt đã trở nên lạnh như băng.

"Hóa ra thành chủ thành Trường Nhạc không phải người, mà là một Yêu linh!"

Tay trái khẽ động, Trường Phong kiếm một bên, bên kia là Thanh Lân đao hiển hiện mà ra, theo Từ Ngôn quát lạnh một tiếng, đao kiếm đồng thời xuất trận.