Dịch: Hoangtruc
Bên trong rương chứa linh thảo nên dù có rớt xuống cũng không tổn thất gì, cùng lắm thì dính chút bụi bặm mà thôi.
Vốn cũng chỉ là việc nhỏ không có gì cả thế nhưng lại dẫn tới một trận đại nạn của Bách Lý trấn.
"Đồ vô dụng!"
Quản sự béo Ngưu An nổi giận mắng chửi, hành hạ tên hạ nhân làm đổ rương hòm một trận. Không nghĩ tới Ngưu An lại đạp phải một lá cây trong đám Tử Mục thảo rơi đầy đất.
Linh thảo bị hắn đạp phải không liên quan tới Bách Lý trấn, Ngưu An chỉ có thể tự nhận là không may. Thế nhưng khi gã cúi đầu nhìn về cọng cỏ bị đạp nát, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo.
"Đứng lại!"
Một câu gào to, Ngưu An gọi giật đám người Thường Tân đã sắp sửa đi ra ngoài cửa rồi.
Ngưu An cầm ngọn cỏ bị đạp nát lên, biểu lộ cổ quái, miết lá cây Tử Mục thảo bị nát bấy ra, trong phiến lá rõ ràng còn có thêm một mảnh da thuộc.
"Da trâu?"
Ngưu An đưa miếng da lên mũi ngửi ngửi, ánh mắt lập tức lập tức, vẫy tay một cái, quát bảo: "Bắt hết đám người Bách Lý trấn lại cho ta! Dám bỏ thêm da trâu vào lá cây Tử Mục thảo để cân cho nặng ký hả? Các ngươi thông minh thật a."
Phiến lá Tử Mục thảo rất dày rộng, nếu tách đôi phiến lá rồi nhét vài miếng da trâu này nọ nhỏ vào, có lẽ không khó khăn cho lắm.
Lúc này đám người phủ thành chủ thoáng cái đã vây đám người lại, cửa ra vào cũng đóng chặt, từng kẻ trợn mắt nhìn. Còn đám người Bách Lý trấn tức thì bị dọa sợ cả, nhất là Thường Tân. Tử Mục thảo kia là y mất trăm cay nghìn đắng mới thu thập được, căn bản trong lá cây không thể xuất hiện da trâu.
"Nhất định có hiểu lầm, Ngưu quản sự, nhất định chuyện này có hiểu lầm rồi!"
Thường Tân vội vàng giải thích: "Tử Mục thảo của Bách Lý trấn chúng ta đều là mới hái cả, làm sao có da trâu được."
"Chính ngươi nhìn đi."
Ngưu An bất thiện bảo, tay kia ném da trâu đến trước mặt Thường Tân, mắng: "Ngay cả Ngưu An ta mà cũng dám lừa gạt, Thường Tân, ngươi chán sống hả?"
Cầm lấy mảnh da trâu nhỏ lên, Thường Tân cũng ngây ngẩn cả người.
Da trâu không tính quá nặng, thế nhưng vẫn có phân lượng. Một lá cây có thêm một miếng da trâu, mười lá cây có thể dư ra được một cân rồi.
"Không có khả năng a, làm sao trong lá cây có da trâu được? Chúng ta tự tay hái linh thảo, làm sao xuất hiện da trâu chứ!" Thường Tân không dám tin mà lẩm bẩm, không rõ làm sao.
"Thường đại ca, có mười cân Tử Mục thảo là ta mua được từ thôn Thần Lộ." Lúc này võ giả Bách Lý trấn tên là Tiểu Tề mới tiến đến gần Thường Tân, thấp giọng nói một câu.
Gã vừa nói xong, chợt Thường Tân bừng tỉnh đại ngộ, hoảng sợ nói: "Triệu Long Triệu Hổ, các ngươi hại ta!"
Tử Mục thảo của Bách Lý trấn chỉ có chín mươi cân, còn thiếu mười cân kia là mua về từ thôn Thần Lộ. Thường Tân dẫn đội tự mình hái linh thảo không thể phạm sai lầm, mà trong cây cỏ hôm nay xuất hiện da trâu thì chỉ có thể đến từ mười cân Tử Mục thảo ở thôn Thần Lộ kia mà thôi.
"Ngưu quản sự, Bách Lý trấn chúng ta lần này đã chuẩn bị đủ chín mươi cân Tử Mục thảo, mười cân thiếu kia là mua từ thôn Thần Lộ, chuyện này có lẽ không phải do chúng ta động tay chân a."
Thường Tân gấp đến độ toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích. Những chuyện thế này trước kia chưa từng xuất hiện qua, một khi bị điều tra ra, không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ hàng tháng, không khéo trăm người trong thôn phải chết người cộng thêm người trong cuộc phải bị đánh chết không nghi ngờ gì.
"Mua từ thôn Thần Lộ?"
Ngưu An cười lạnh một tiếng, phân phó thủ hạ đuổi theo người thôn Thần Lộ, đồng thời sai người chuyển một trăm cân Tử Mục thảo mà thôn Thần Lộ đã giao lúc nãy lục xét trở lại.
Cẩn thận xem xét lại, mới thấy trong trăm cân Tử Mục thảo của Bách Lý trấn chỉ có mười cân cây cỏ có xuất hiện da trâu, còn trăm cân Tử Mục thảo thôn Thần Lộ hầu như đều có nhét da trâu vào cả.
"Thật đúng là muốn chết, dám động thủ vào Tử Mục thảo, lá gan của các ngươi càng lúc càng lớn mà!"
Vẻ mặt Ngưu An vô cùng lạnh lùng, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ phía sau gã cũng bắt đầu xoa tay, chỉ cần quản sự ra lệnh một tiếng thì người trong Bách Lý trấn và thôn Thần Lộ sẽ không còn ai sống sót trong trận này cả.
Không bao lâu sau, huynh đệ Triệu Gia còn chưa đi đã bị dẫn trở về cả.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Tử Mục thảo cùng đống da trâu rơi lả tả trên mặt đất, sắc mặt Triệu Long Triệu Hổ lập tức trở nên trắng nhợt như tờ giấy. Nhất là Triệu Long, mang theo ánh mắt áy náy nhìn Thường Tân.
Đến lúc này, Thường Tân mới biết được vì sao huynh đệ Triệu Gia muốn đến thu mua lại mười cân Tử Mục thảo kia rồi.
Không phải người ta keo kiệt, mà là sợ liên lụy Bách Lý trấn.
Thành chủ quanh năm suốt tháng muốn Tử Mục thảo, khiến Tử Mục thảo khu vực thành Trường Nhạc càng lúc càng thưa thớt. Khoảng thời gian một tháng không đủ Tử Mục thảo lớn lên được. Bởi vậy Tử Mục thảo càng lúc càng khó tìm được. Tháng này Bách Lý trấn liều sống liều chết mới thu thập được chín mươi cân, mà thôn Thần Lộ kỳ thật còn không tìm được đủ chín mươi cân nữa, chỉ chừng hơn bảy mươi cân mà thôi.
Vì để tránh cho trong thôn khỏi bị giết mất trăm người mà huynh đệ Triệu Gia mới đưa ra hạ sách này, bỏ thêm da trâu vào trong linh thảo để cân nặng hơn. Đến lúc trộn lẫn da trâu xong, cân lên lại dư hơn trăm cân, lúc này mới xuất hiện tình huống mười cân Tử Mục thảo kia. Rồi sau đó huynh đệ Triệu Gia ra ngoài, mười Tử Mục thảo có chứa da trâu dư bị người trong thôn bán cho Bách Lý trấn.
Tình cảnh không phức tạp, với tâm trí của mình, Từ Ngôn sớm đã nhìn ra, mắt thấy hơn mười cân linh thảo không có gì trọng dụng mà liên quan tới hơn trăm người phải chết.
Bị khám phá ra chân tướng, huynh đệ Triệu Gia cúi đầu không nói, Thường Tân tức thì hối hận. Hiện tại y chỉ hy vọng Ngưu quản sự đừng để Bách Lý trấn liên lụy vào. Bằng không mà nói, cái mạng Thường Tân y cũng chỉ đành ở lại nơi này mà thôi.
"Còn muốn ba hoa cái gì nữa không?" Ngưu An khinh thường cười nhạo hỏi: "Lại ba hoa thêm đi a, nói thí dụ như các ngươi tìm được Tử Mục thảo, trời sinh đã mọc ra da trâu, nói đi, cm các ngươi câm rồi hả?"
"Ai làm nấy chịu, chuyện này là do Triệu Hổ ta làm, không liên quan tới người ngoài."
Lúc này Triệu Hổ bước lên một bước, kiên quyết quát. Gã muốn gánh lấy tội trạng, bằng không những người trong thôn Thần Lộ, kể cả đại ca Triệu Long của gã và đám người Bách Lý trấn cũng đừng mong sống sót được.
"Rất có cốt khí nha, lão già nha!"
Ngưu An mắng một câu, bỗng nhiên vung trường kiếm ra, một đạo kiếm rít lên, chém thẳng xuống đỉnh đầu Triệu Hổ.
Đối mặt với một kiếm của quản sự phủ thành chủ, Triệu Hổ căn bản không dám trốn, nhắm mắt lại chờ chết. Mà vị đại ca Triệu Long kinh hãi xông lại muốn thay đệ đệ mình ngăn lại một kích này, còn Thường Tân bên kia xem thấy tình cảnh này lòng như đao cắt không dám ra tay ngăn trở.
Quản sự Ngưu An phủ thành chủ là thân tín của thành chủ đại nhân, gã muốn giết người trước nay không ai dám hỏi đến. Thực tế lần này cũng chỉ là gã vờn đùa với thôn Thần Lộ và Bách Lý trấn mà thôi.
Mắt thấy huynh đệ Triệu Gia sắp bỏ mình, ngay khi kiếm khí sắp rơi xuống thì có người giơ chân lên. Một khắc sau, huynh đệ Triệu Gia bị đạp bay thẳng ra ngoài, mà đạo kiếm khí kia của Ngưu An bởi vậy mà thất bại, chém xuống mặt đất thành một rãnh sâu.
"Chỉ trên dưới trăm cân Tử Mục thảo mà thôi, đáng bao nhiêu linh thạch? Ta thanh toán thay bọn hắn?"
Từ Ngôn thật sự không kiên nhẫn được nữa, Tử Mục thảo tổng cộng không đáng bao nhiêu linh thạch, làm ầm ĩ không để yên không nói, còn tính kéo tới thêm mấy trăm mạng người.
Một cước còn nhanh hơn kiếm khí khiến Thường Tân lần nữa kinh ngạc muôn phần. Huynh đệ Triệu Gia đạp bay tuy rằng chật vật không chịu nổi nhưng cũng không có gì đáng ngại. Mà vị Ngưu An kia tức thì cổ quái nhìn thanh niên đối diện.
"Cũng không phải là trăm cân Tử Mục thảo, mà là một trăm mười cân, như thế nào, ngươi muốn trả linh thạch?"