Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Trên phố dài ngoài khách sạn có một đội xe ngựa vừa đi vào Bách Lý trấn. Có khoảng mười cỗ xe, chỉ chừng nửa số đó có người đánh xe, còn lại do các tráng hán kéo túm mà đi.
Từ khi đội nhân mã này lái vào thôn trấn, rất nhiều người lập tức xúm lại, nhất thời ngựa hí người hô, ầm ĩ không chịu nổi.
Nghe được tiếng ồn, Từ Ngôn nhíu nhíu mày, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài khách điếm, Từ Ngôn thấy được một màn cổ quái. Một đám nhỏ choai choai đang vây quanh mấy cỗ xe ngựa kia vỗ tay cười to, còn có một vài đứa nhỏ bò lên bả vai tráng hán kéo hàng, không thiếu những phu nhân xúm đứng một bên, có nhẹ giọng nói nhỏ, vẫn có người còn không lau sạch nước mắt.
Cảnh tượng như thể xa cách đã lâu mới gặp lại nhau. Từ Ngôn chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt của hắn đã rơi vào hàng hóa mà những cỗ xe ngựa đang chở.
Nhìn thấy đồ trên cỗ xe, ánh mắt Từ Ngôn khẽ đổi.
Mười cỗ xe ngựa, đều chỉ chở một thứ.
Cây cỏ!
Gần trăm tráng hán lôi kéo mười cỗ xe cỏ trở về. Việc lạ thế này quả thật khiến người ta không tưởng tượng ra.
Thế nhưng Từ Ngôn nhìn đến những cây cỏ dài rộng kia lại càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
Cây cỏ quái dị, phiến lá dài rộng, trên phiến lá có đường vân màu tím. Mà nhìn từ mắt trái, Từ Ngôn còn thấy trên cây cỏ quái dị kia rõ ràng còn có linh khí thập phần ảm đạm, ra là một loại linh thảo!
Linh thảo không giả, nhưng linh khí quá mức ít ỏi, e là còn không đạt được mức độ linh thảo hạ phẩm, cơ bản không cách nào dùng để luyện chế Linh đan.
Từ Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy cây cỏ quái dị này, nhất thời không phân biệt được linh thảo Thiên Bắc này thuộc loại nào, càng không rõ tên của loại linh thảo này.
Đoàn xe dừng lại ở cách khách sạn không xa, lúc này tráng hán đầu lĩnh nhanh chóng đi tới đây.
Hắn là một người lớn tuổi nhất trong đội ngũ, chừng bốn mươi tuổi, cả người đầy cơ thịt săn chắc rất cường tráng. Giữa những bước chân có thể nhìn ra được thân thủ bất phàm, thực tế khí tức thập phần ổn định này còn mạnh hơn không ít Tiên Thiên võ giả.
Trúc Cơ cảnh...
Từ Ngôn đại khái có thể nhìn ra được thực lực đối phương, có lẽ tráng hán trung niên kia có tu vi Trúc Cơ, còn các tráng hán khác thì là Tiên Thiên mà thôi. Nhưng hắn không nghĩ ra vì sao đối phương lại đi về phía mình.
Đi đến gần khách sạn, tráng hán liếc nhìn Từ Ngôn, khách khí gật đầu. Sau đó y nói với nữ nhân đứng ở ngoài cửa: "Mẹ của Đại Vũ à, lần này chồng của ngươi không về được, đây là ba mươi lượng bạc. Mong cô bớt đau buồn."
Nữ nhân vốn là môi mím thật chặt, lúc này che miệng lại ráng không khóc ra thành tiếng, thế nhưng nước mắt lại ào ào tuôn xuống như mưa.
"Thường đại thúc, cha ta sao không về được?" đứa bé trai tên Đại Vũ trừng to mắt, nghiêm túc hỏi: "Có phải phụ thân lạc đường hay không? Ta đi tìm ông ấy! Đại Vũ biết đường mà!"
Tráng hán được gọi là Thường đại thúc nặng nề thở dài, vỗ vỗ đầu đứa bé, nói: "Oa nhi ngươi nhanh lớn lên một chút. Sau khi lớn lên nhất định phải chăm chỉ học võ, từ nay về sau, chỉ có hai mẹ con ngươi nương tựa vào nhau rồi. Ngươi là nam tử hán, nhớ rõ phải che chở cho mẫu thân nghe chưa?"
Đứa bé trai không hiểu gì, chỉ trừng hai mắt nhìn, rồi nhào vào ngực mẫu thân truy hỏi tung tích phụ thân. Nữ nhân cố nén nước mắt, nói qua vài câu dối gạt đứa trẻ.
Một lần xuất hành không chỉ có một người chết, tráng hán trấn an nữ nhân mở khách sạn xong lại đi về một phía khác tìm gặp vài phu nhân không tìm thấy nam nhân nhà mình trong đoàn, gặp mỗi người lại đưa cho ba mươi lạng bạc.
Từ Ngôn đứng một bên, nhìn đến đây đại khái đã đoán ra chân tướng. Những tráng hán này có lẽ là đám người thu thập linh thảo, do đó tổn thất một ít nhân thủ.
Mặc dù linh khí thập phần thưa thớt, nhưng chắc hẳn cây cỏ quái dị trên xe ngựa có chút tác dụng tinh tiến tu vi với Tiên Thiên võ giả nên mới dốc sức như vậy. Vì linh thảo mà chết là chuyện rất bình thường đối với tu hành giả.
Thiên tài địa bảo, may mắn thì có được, nếu phải chết thì chỉ trách mình không may. Còn nếu muốn cả đời bình an thì không nên đi mạo hiểm làm gì.
Tình huống vì tham lam mà chết không hiếm, cho nên Từ Ngôn không để tâm đến chuyện chủ tiệm khách sạn bỏ mình, hầu như không thèm để ý chút nào. Chẳng qua khi nhìn bộ dáng đứa nhỏ kia, hắn có chút thương xót.
Lúc này tráng hán họ Thường đã phân phát ngân lượng xong, bắt đầu hô những tráng hán khác dỡ hàng xuống. Có người đưa lên cân, ước lượng cân nặng đống cây cỏ quái dị kia.
Vốn tưởng rằng sau đó đám võ giả Tiên Thiên cùng nhau phân phối linh thảo, nên Từ Ngôn mang theo ánh mắt nhìn đạm mạc nhìn đám người bận rộn kia. Hắn định đợi đám người kia chia chác nhau xong, sẽ đến tìm vị tráng hán họ Thường bắt chuyện một phen.
Từ Ngôn có chút ngoài ý về chuyện có thể gặp được tu hành giả Trúc Cơ cảnh trong tiểu trấn thế này, nếu như đụng phải, cũng nói rõ hắn có thêm cơ hội hiểu rõ về giới tu hành Thiên Bắc.
Vì không muốn người bên cạnh nghi ngờ, Từ Ngôn đành phải nhẫn nại đợi một bên. Tuy rằng có Hư Đan, nhưng mới đến, căn bản không biết chân tướng Thiên Bắc thế nào cả.
"Chín cân ba lạng."
"Tám cân chín lạng."
Vừa tính toán phân lượng mỗi xe, sắc mặt tráng hán họ Thường càng thêm không tốt. Đến khi cân xong xe cuối, y thở dài thườn thượt.
"Tổng cộng chín mươi cân, không đến chín mươi mốt. Chúng ta còn thiếu mười cân Tử Mục thảo nữa."
Còn thiếu cân, bốn chữ này giống như một chùy sắt nện vào lòng tất cả mọi người. Con đường dài lập tức yên tĩnh lại, như thể tiếng kim rơi còn nghe được.
"Thường đại ca, chúng ta lại đi một chuyến. Mười cân mà thôi, không khó!"
"Đúng vậy, chỉ thiếu mười cân thì không nhiều. Bây giờ chúng ta đi luôn chắc kịp, có lẽ sẽ kịp."
Lúc này mấy tráng hán xúm lại, ta một câu ngươi một lời, tất cả đều thập phần lo lắng.
"Từ đây đến cuối tháng còn có năm ngày, không kịp rồi..."
Tráng hán họ Thường nhíu chặt hai hàng lông mày, trầm giọng nói ra: "Lần này chúng ta xâm nhập vào rừng rậm trăm dặm mới tìm được bằng đây. Đám rừng còn lại đều đã không có Tử Mục thảo nữa, có tìm cũng phải tìm nơi mới, không nói lộ trình xa hơn mà e rằng còn gặp phải Yêu thú lạ lẫm nữa. Vội vàng mà đi thế này, có lẽ không có người nào về được. Đến lúc đó chẳng phải người già, phụ nữ và trẻ em của Bách Lý trấn chỉ có thể chờ chết thôi sao."
"Thường đại ca, chúng ta làm sao bây giờ? Còn thiếu mười cân, tháng này mà giao không đủ, Trường Nhạc thành bên kia tất nhiên không tha cho chúng ta."
Một người đàn ông cao gầy gắt gao siết quả đấm, ánh mắt đỏ bừng nói: "Năm trước Tam đệ nhà ta đã bị giết, ta không muốn Nhị đệ cũng bị giết. Không giao ra trăm cân Tử Mục thảo thì phải giao đủ trăm đầu người. Thường đại ca, chúng ta không có đường lui a!"
"Đừng nóng vội, để ta suy nghĩ đã..."
Tráng hán họ Thường cúi đầu suy nghĩ, phân phó một kẻ có mắt sáng ngời, thoạt nhìn thập phần lanh lợi trong đám người, bảo: "Tiểu Tề, ngươi cưỡi khoái mã đi qua Thần Lộ thôn một chuyến, xem lần này bọn hắn thu hoạch như thế nào. Nếu có kiếm được nhiều Tử Mục thảo hơn, chúng ta dùng bạc mua lại, trong trấn còn thừa lại mấy trăm lạng bạc, ngươi mang tất cả theo đi."
Nghe tráng hán họ Thường nói như vậy, hán tử Tiểu Tề kia lập tức gật đầu đáp ứng.
Lúc này nữ nhân trông coi cửa khách sạn đang nghẹn ngào đột nhiên ngẩng đầu, kéo con mình chạy đến cạnh tráng hán họ Thương, nhét vào tay đối phương ba mươi lượng bạc.
"Chúng ta cô nhi quả mẫu, không dùng hết nhiều tiền như vậy. Thường đại ca cầm lấy đi, chỉ cần Bách Lý trấn chúng ta không có người chết, chúng ta ăn ít một chút cũng tính là gì đâu."
Hành động của nữ nhân mở khách sạn khiến tất cả người khác đồng cảm lây. Rất nhanh, một đám người vây qua, nhất là những phu nhân có nam nhân đã chết mà có được ngân lượng đều đem tiền bạc đưa cả ra.
Nhìn tình cảnh như vậy, hàng mày của Từ Ngôn khẽ giật giật.
Hình như lúc nãy hắn đã đoán sai. Các nam nhân trong trấn e là không vì tinh tiến tu vi của mình mà đi mạo hiểm thu thập linh thảo, có lẽ còn có ẩn tình khác.