Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 618: Thúc thúc coi trọng ngươi




Dịch giả: Hoangtruc
Biên: Spring_bird

Loảng xoảng, bát đũa rơi đầy đất.

Người thanh niên lúc trước vẫn nở nụ cười nay đã tái nhợt mặt mày, nhìn qua như thể đã trở cơn bệnh nặng đến nơi.

"Không phải nói đại nạn không chết tất có hậu phúc sao... Phúc đâu?"

Từ Ngôn ta thán một tiếng: "Nhất định là bị vận rủi của Khương Đại Xuyên lây bệnh rồi, về sau nhìn thấy gia hỏa xui xẻo kia phải tránh xa mới được."

Hắn đứng dậy rời khỏi quầy hàng quà vặt, để lại sau lưng là bà bà già nua còn đang thở phào. Đống bạc vụn hắn để lại kia đủ hơn mười bát tiền mì nóng đấy.

Thị trấn nhỏ này cách Thông Thiên hà không tính quá xa, chỉ chừng trăm dặm mà thôi, cái tên Bách Lý trấn cũng là từ đó mà ra.

Bách Lý trấn là thị trấn nhỏ Nhân tộc đầu tiên mà Từ Ngôn tìm thấy khi đến Thiên Bắc. Bốn phía thị trấn nhỏ vẫn là rừng rậm cao thấp không đồng đều, như thể toàn bộ Thiên Bắc này chính là một khu rừng rậm rộng lớn vô biên vô hạn.

Tìm khắp thị trấn nhỏ, Từ Ngôn mới thấy được một tòa khách sạn không tính là lớn.

Nếu như đã đến Thiên Bắc rồi, thì tu vi Từ Ngôn hiện tại không thể qua được Thông Thiên hà. Hắn chỉ có thể tạm thời lưu lại Thiên Bắc, nếu không tìm thấy đường trở về Thiên Nam thì chỉ đành trùng kích lên Nguyên Anh mới có được đường về mà thôi.

Cũng chỉ có tu vi Nguyên Anh mới có thể qua sông Thông Thiên hà.

"Ở trọ."

Đi vào khách sạn đơn sơ, Từ Ngôn quát to một tiếng. Vất vả lắm mới tìm được Bách Lý trấn, cho nên hắn định bụng trước tiên phải nghỉ ngơi và hồi phục trong tiểu trấn một phen đã.

Bên trong quầy không có lấy một bóng người, hai bên quầy có hai cái bàn gỗ, mấy cái ghế dài. Bên kia là một quầy hàng cũ kỹ nữa, phía sau có tấm màn cửa, hẳn là thông ra hậu viện.

"Chủ quán, khách tới cửa rồi."

Từ Ngôn nhíu nhíu mày, lần nữa nói một câu. Lúc này từ sau quầy có một đứa bé trai chừng bốn năm tuổi, đầu có hai chỏm tóc thò ra.

"Năm đồng tiền một ngày, ngươi muốn ở mấy ngày?"

Đứa bé ngáp hỏi, tay kia vẫn còn cầm nửa cái màn thầu, há mồm cắn một cái. Hẳn là đứa đứng tiệm tiếp khách trốn sau quầy ngủ gật đây mà!

"Ở một tháng, bao nhiêu tiền."

Từ Ngôn thấy đứa bé kia thú vị, tiện tay lấy mấy khối bạc vụn ra, đứng trước quầy cười hỏi.

"Mẹ ta nói rồi, một tháng ba mươi ngày, một ngày năm đồng tiền. Ngươi muốn ở một tháng thì mười đồng... Không đúng... Là hai mươi... À, ta phải tính đã."

Đứa bé trai giơ chân lên mặt quầy hàng không cao kia, tay buông cái màn thầu ra, bắt đầu đếm ngón tay đếm ngón chân. Sau một lúc lâu, nó nghiêm túc nói. "Ở một tháng, cần hai mươi lăm đồng tiền!"

"Thật thông minh."

Từ Ngôn gật đầu giơ ngón cái lên, khoa trương nói: "Tiểu tử, tương lai ngươi nhất định có tiền đồ, thúc thúc coi trọng ngươi!"

Nam hài tử còn cho mình tính đúng, cười đến không ngậm miệng được. Trong mắt nó, người thanh niên đối diện quả thật là tri kỷ hiếm có khó tìm.

"Hiếm gặp được người nào có học vấn... Mấy đồng bạc này cho ngươi, chừng này bạc cũng trên hai mươi hai, hẳn phải gần gần được hai mươi lăm đồng tiền rồi."

Từ Ngôn cười đưa bạc vụn cho đứa trẻ, tiện tay véo má thằng bé một cái. Đứa bé trai kia coi như còn chưa rõ tính chênh lệch bạc và tiền thế nào, còn bưng mặt nhìn hắn cười ha ha không ngừng.

"Khách quan này, không nên vô duyên cớ trêu chọc oa nhi."

Màn cửa vén lên, một nữ nhân hơn hai mươi, quần áo đơn giản nhưng gọn gàng sạch sẽ, dung mạo đoan chính lại đầy vẻ thanh lệ.

"Oa nhi còn nhỏ, đợi nó lớn thêm hai tuổi nữa ta sẽ dạy nó tính toán, để khách quan chê cười rồi."

Rõ ràng nữ tử nghe ra Từ Ngôn trêu chọc nó, nên có chút ý tứ oán trách. Đồng thời nàng còn tính lấy bạc thừa trong tay đứa bé trả lại cho Từ Ngôn.

"Nếu như khách quan ở một tháng, thì bạc này quá nhiều."

Từ Ngôn phất tay tỏ ý không sao, nói: "Lần này không rõ ở bao lâu, số này có lẽ còn không đủ. Chủ quán cứ cầm trước, cho ta một gian phòng tốt sạch sẽ là được, nhớ là đừng quấy rầy ta."

Hắn nói đùa đứa bé chẳng qua chỉ thoáng phát tiết phiền muộn trong lòng mà thôi, làm sao Từ Ngôn có thể lợi dụng một đứa trẻ này được.

Hắn không nói nhiều, đứng dậy đi tới hậu viện. Nàng kia do dự một chút, đành phải thu hồi bạc rồi đi theo.

Nói là khách sạn nhưng chẳng qua chỉ là một hộ tách ra làm hai tòa nhà mà thôi. Nơi đây cũng có vài phòng trống, tính ra cũng không rộng, được cái sạch sẽ gọn gàng.

Từ Ngôn chọn một gian phòng trống, ngồi trong phòng nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc ở Kim Tiền tông, Từ Ngôn quả thật có nghe kể vài chuyện về Thiên Bắc, thậm chí ngay cả trong sách vở cũng có ghi chép qua.

Phía bắc Thiên hà nhiều Yêu thú, Nhân tộc tàn lụi, có Đại yêu qua lại, cho nên thường thường hoang vu.

Trên sách vở không miêu tả Thiên Bắc nhiều lắm, rải rác vài câu, đại khái có thể phác thảo sơ qua nơi đây tràn ngập khí tức man hoang. Cho nên trong mắt phần lớn tu sĩ tại Thiên Nam, Thiên Bắc chính là một vùng đất hoang vu, thiên tài địa bảo đa dạng, Yêu thú lớn nhỏ khắp nơi.

Từ Ngôn tu hành chưa lâu, tuy là cảnh giới Hư Đan nhưng bước vào giới tu hành mới chỉ chừng mười năm. Với lịch duyệt này, hắn không có khả năng biết được chân tướng Thiên Bắc, cũng không nghĩ tới mình sẽ đến Thiên Bắc chỉ với cảnh giới Hư Đan thế này, cho nên trước đó cũng chưa từng nghe ngóng hoàn cảnh Thiên Bắc qua.

Hôm nay đã đến tiểu trấn bình thường nơi Thiên Bắc, Từ Ngôn mới phát giác ghi chép trên sách vở không chính xác cho lắm. Tiểu trấn này có không ít người, thoạt nhìn mặc dù có chút nghèo khó nhưng là có thể tự cấp tự túc.

"Thiên Bắc, có lẽ cũng có giới tu hành mới đúng."

Từ Ngôn nhắm mắt tự nói, dần dần hàng mày ngọn núi nhăn lại.

"Thiên Hà vịnh, rút cuộc là nơi nào? Trong cấm chế phong ấn thứ gì, có lai lịch gì? Rốt cuộc hai lão già Vương Bát Chỉ Mập Cửu có ý đồ gì..."

Lúc bị nhốt trong bí cảnh, hắn không có quá nhiều thời gian để ngồi phân tích. Hôm nay cuối cùng hắn cũng rời khỏi hiểm cảnh, bắt đầu suy tư mối liên quan giữa Thiên Hà vịnh và Vương Khải Hà Điền.

Trải qua hành trình Ma La động và bí cảnh sơn cốc, lại đến động quật trong lòng đất và cấm chế... Hắn dần nhớ lại từng chuyện trải qua trong năm ngoái, từng tầng sương mù như được dần dần đẩy ra.

Ma La động chẳng qua chỉ là một thông lộ đi thông đến Thiên Hà vịnh mà thôi. Điểm này Từ Ngôn hoàn toàn chắc chắn. Bởi vì động quật kia căn bản không ổn định, hẳn đã bị cường giả kiến tạo ra thành một nơi gọi là hiểm địa. Thế nhưng cổ thụ và Duyên Thọ đan trong bí cảnh kia chắc chắn không phải là Vương Bát Chỉ và Mập Cửu tạo ra.

Hắn mở mắt ra, ngón tay lần mò trong túi trữ vật. Một trái cây có hình hồ lô màu tím xuất hiện trong tay.

Linh đan kết xuất trên rễ cây này là tự tay Từ Ngôn hái xuống đấy. Hắn có thể kết luận đây là cực phẩm Duyên Thọ đan, không phải do người luyện chế ra mà là trái cây sinh trưởng trên rễ của cây cổ thụ.

Nếu như cực phẩm Duyên Thọ đan mọc trên cổ thụ, hẳn là bên ngoài bí cảnh do Vương Bát Chỉ và Mập Cửu bố trí. Thế nhưng động quật trong lòng đất có màng phong ấn đỏ thẫm kia chính là bí cảnh chân chính. Tu vi Nguyên Anh không vào được, mà cả tu vi Thần Văn cũng không vào đó được.

Bọn hắn đang tìm người phá vỡ phong ấn, hơn nữa Hư Đan bình thường căn bản vô dụng. Nhất định phải là người có đặc thù...

Suy tính đến cuối cùng, Từ Ngôn đã suy ra được đáp án mà hắn cho rằng gần với chân tướng nhất. Bởi vì tám chữ quái dị hậu sơn Kim Tiền tông kia chính là tám cái tên người được chuẩn bị...

Từ Ngôn không biết tám tên người kia từ đâu mà có, nhưng hắn đại khái đoán được dụng ý của Thái Thượng trưởng lão hai đại tông môn chính tà.

Phá vỡ phong ấn thì bọn hắn có chỗ tốt gì?

Nhớ tới dị tượng trong phong ấn, Từ Ngôn không khỏi rét lạnh trong lòng.

Hắn cho rằng nếu quả thật phong ấn bị phá mở, nhất định không có chuyện tốt phát sinh, có lẽ sẽ thả ra một con quái vật vô cùng kinh khủng.

"Vương Khải Hà Điền, hai tên ngu xuẩn các ngươi!"

Thầm mắng một tiếng, Từ Ngôn thu hồi hồ lô tím. Dù hắn có nghĩ thông suốt cả chuyện này thì cũng không có liên quan gì cả, nếu bây giờ hắn có thể trở lại Thiên Nam nhất định sẽ chỉ vào mũi Vương Bát Chỉ mà mắng to. Đáng tiếc, hắn không trở về được.

Vừa nghĩ tới đây, bên ngoài khách sạn bỗng truyền đến một tràng ầm ĩ, có tiếng ồn ào cùng với tiếng xe ngựa kéo tới.