Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Tại giới tu hành có truyền lưu một câu nói cổ xưa mà đa phần ai ai cũng biết.
Không đến Nguyên Anh, không qua sông.
Trừ phi đến cảnh giới Nguyên Anh, nếu không coi như là Hư Đan tu vi đỉnh phong cũng không cách nào qua sông Thông Thiên hà.
Bởi vì Thông Thiên hà không chỉ rộng lớn, trên mặt sông còn có một cỗ uy áp vô hình. Mặc dù có phi hành trên không trung cũng không cách nào tránh được lực lượng nước sông áp bách.
Dù bay cao thế nào, một khi tu vi phía dưới Nguyên Anh qua sông đều bị lực lượng thần bí kia phong cấm, áp bách, thậm chí vây trong nước sông.
Nhìn nước sông gào thét chồm lên, sắc mặt Từ Ngôn luân chuyển xanh trắng, biểu tình bất định.
Mặt trời nhô lên cao, bây giờ hắn còn không cách nào kết luận chính mình rốt cuộc đang ở Thiên Nam hay Thiên Bắc. Hắn chỉ một mực có một dự cảm không hay.
Một bước nhảy lên Sơn Hà đồ, Từ Ngôn thuận gió bay lên. Sau khi đến không trung bên cạnh bờ, hắn vận chuyển mắt trái nhìn kỹ lại.
Dựa vào mắt trái mạnh mẽ, Từ Ngôn thấy được trung tâm nước sông xuất hiện một tầng băng, còn về bờ bên kia thì hắn không nhìn tới được.
"Đó là... Tuyết sơn?"
Hắn nghi hoặc tự nói, không do dự đổi hướng bay của pháp khí phi hành bay vào rừng rậm vô biên vô hạn.
Rốt cuộc là Thiên Nam hay là Thiên Bắc thì chỉ cần tìm người hỏi chút là biết.
Thiên Hà vịnh thần bí, được xưng cửu chuyển mười tám ngoặt, quanh co khúc khuỷu giống như một con rồng uốn lượn. Nếu có thể nhìn từ trên cao thấy toàn cảnh Thiên Hà vịnh, mới có thể phát hiện Thiên Hà vịnh không thẳng tắp mà có xu hướng quây tròn lại. Cho nên chuyện người độn theo thân cây chạy ra khỏi đó, có thể xuất hiện ở Thiên Nam, cũng có khả năng xuất hiện ở Thiên Bắc.
Ba người bị nhốt trong tử địa, đã có hai người chạy ra. Một năm đã trôi qua, chỉ còn có Sở Linh Nhi vẫn không nhúc nhích nằm sâu trong động quật.
Hơi thở còn yếu ớt biểu thị vẫn còn sinh cơ, tiểu công chúa không chết. Nhưng nàng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Hắc khí xoay quanh trên đỉnh đầu nàng đã chui cả vào trong đầu, khí tức hình rồng sau lưng nàng đã sớm ảm đạm không ánh sáng. Lúc này trong cơ thể Sở Linh Nhi đang có hai khí tức đáng sợ không kém tranh đấu không ngớt.
Một là ánh sáng đen tuyền, một cái kia là ánh sáng trắng.
Rống!!
Có tiếng gầm rú nổi lên trong động quật hắc ám, ngay sau đó lại bị một tiếng gào thét âm trầm kinh khủng khác bao phủ.
Thân thể nữ hài nho nhỏ bắt đầu run rẩy lên. Trên mặt Sở Linh Nhi đỏ thẫm, thân thể nóng bỏng theo âm thanh gào thét âm trầm kia cũng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
Thân thể lạnh như băng, ấn kí hình rồng sau lưng Sở Linh Nhi cũng dần dần biến mất, cuối cùng đã không còn tung tích.
Trong bóng tối lạnh như băng, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn hơi hơi giật giật, một đôi đồng tử vô thần chậm rãi mở ra.
Sở Linh Nhi chậm rãi ngồi dậy, vẫn không nhúc nhích trong bóng đêm. Đôi mắt kia mở to, dần dần nổi lên một tia thần thái quái dị như thể vui sướng vì được tân sinh lần nữa.
Tiếng bước chân vang lên, bóng người nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi bước đi, đến thẳng cấm chế đỏ thẫm trước mặt. Nàng thò bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, nhẹ vỗ về ánh sáng lưu chuyển trên cấm chế.
Lời nói nhỏ quỷ dị âm trầm trong hàm răng kia truyền đến.
"Từ... Ngôn..."
Giọng nói khàn khàn, hơn nữa là giọng của nam tử. Rồi miệng anh đào nhỏ kia lại vểnh lên, phát ra một tràng cười tiếng cười quái dị của nam tử khàn khàn như trước. Thế nhưng cười cười rồi, lại chuyển sang giọng nói thanh thúy của nữ hài ngay.
Trong động quật hắc ám, vang lên hai tiếng cười khác hẳn nhau, rồi dần dung hợp lại làm một.
...
Tại Thiên Nam mười sáu nước, có một nước là Lam Vũ quốc, trong đó có một tiểu trấn nhỏ vô danh được kiến lập tựa vào núi đá.
Có một người nam tử trung niên đi vào thành trấn náo nhiệt này lúc giữa trưa, đưa tới không ít ánh nhìn tò mò. Bởi vì nam nhân này còn có một con heo đen lỡ cỡ đi bên cạnh.
Bàng Vạn Lý đi du ngoạn nhiều năm, tìm quán rượu lớn nhất nơi đây, đặt một gian nhã các với một bàn đồ ăn thật lớn. Ông ta không ăn bao nhiêu, phần lớn vào bụng heo Tiểu Hắc cả.
"Ba năm rồi, heo huynh, vất vả ngươi quá. Theo giúp ta đi khắp danh sơn đại hà."
Khò khè. Khò khè...
"Không đủ ăn hả? Không sao, tiểu nhị, lên thêm một bàn đồ ăn."
Khò khè... Khò khè.. Khò khè..
Nhìn con heo Tiểu Hắc sung sướng ăn uống, Bàng Vạn Lý mỉm cười, một mình thưởng thức bình rượu ngon.
Thật tiêu diêu tự tại!
Ba năm trước, ra khỏi kinh thành rồi Bàng Vạn Lý không trở về tông môn. Ông ta buông bỏ trọng trách gia chủ rồi, cảm thấy một thân nhẹ nhõm. Lần này du lịch thiên hạ, Bàng Vạn Lý một đường đi tới, trải qua các quốc gia bị Man tộc khống chế, cuối cùng mới tới Lam Vũ quốc cách xa Thông Thiên hà nhất.
Ông ta không có mục đích gì, chỉ là muốn hoàn thành một phần mộng tưởng lúc còn trẻ.
Hành thiên hạ!
Nếu như nói chuyến đi này có kèm theo mục đích, thì có lẽ còn một phần nhỏ nữa là muốn nhân cơ hội này tìm kiếm phu nhân của ông ta một phen, Hồng Vân.
Những năm này, Bàng Vạn Lý mang theo con Tiểu Hắc ra đi gặp không ít hiểm địa, thậm chí còn gặp phải Man tộc đuổi giết, lần lượt thoát hiểm, lại khiến Bàng Vạn Lý cảm giác mình lần nữa trẻ lại.
Ít nhất bên người đã không có lục đục gia tộc, đã không có tông môn áp lực, xem như ông ta một thân nhẹ nhõm.
Thật ra ở chung lâu rồi, Bàng Vạn Lý dần dần phát hiện con heo Tiểu Hắc của Từ Ngôn tuyệt đối vật phi phàm, hơn nữa còn mười phần linh tính. Nó không chỉ nuốt Yêu vật mà thậm chí còn chấn nhiếp được cả yêu linh.
Con heo Tiểu Hắc không ít lần giúp đỡ Bàng Vạn Lý trong hiểm địa, cho nên Bàng Vạn Lý mới gọi nó là heo huynh.
Vừa uống hảo tửu, Bàng Vạn Lý vừa nhìn Tiểu Hắc không ngừng ăn.
Mấy năm qua này Tiểu Hắc nuốt không ít Yêu vật, hơn nữa đang từ từ lớn lên. Tuy rằng nó rất chậm lớn, nhưng với ánh mắt am hiểu nuôi dưỡng Linh cầm của gia chủ Bàng gia Bàng Vạn Lý, có lẽ ba năm qua Tiểu Hắc nặng hơn khoảng hai mươi cân.
"Heo rừng mọc răng, cong ngược mà sắc bén, đột phá chính diện có thể giết được cả lang hổ. Heo huynh, răng ngươi sao không cong về trước mà mọc dài thẳng xuống?"
Bàng Vạn Lý mỉm cười nói: "Răng nanh hổ báo mới thẳng dài xuống dưới, sắc bén mà nội liễm, chẳng lẽ ngươi không phải heo?"
Khò khè khò khè...
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, hừ hừ vài tiếng không rõ muốn nói gì, như thể có chút bất mãn vì dám ví nó với lang hổ. Sau đó nó tiếp tục cắm cúi ăn.
Bàng Vạn Lý chỉ có thể đại khái suy đoán ý Tiểu Hắc chứ ông ta không hiểu đối phương đang nói gì, cho nên đành phải lắc đầu cười khổ. Chẳng qua ông ta xem ra, con heo này quả thật không giống heo.
Răng nanh heo rừng cong ngược, dài về phía trước. Năm ngoái, Tiểu Hắc cũng bắt đầu mọc ra bốn cái răng nanh nhọn, hai cái trên, hai cái dưới. Hàm răng thế này thì chỉ có răng nanh của hổ báo các loại mà thôi, cho nên đến tột cùng là thì Tiểu Hắc thuộc loại dị thú nào vẫn khiến Bàng Vạn Lý hiếu kỳ không thôi.
Bàng Vạn Lý cười khổ lắc đầu, đặt chén rượu xuống, đổ một con cua to bằng chén cơm từ trong tay áo ra.
Con cua nhỏ mới vừa xuất hiện đã bị tiếng heo ăn uống dọa sợ khép cả càng lại, cũng không nhúc nhích, ánh mắt nhỏ đầy sợ hãi.
"Tiểu thú nhát gan, heo huynh không ăn ngươi đâu. Hài, xem ra nuôi Linh cầm loài cua không dễ tí nào."
Bàng Vạn Lý tự nói một câu, lại cất con cua nhỏ vào trong ống tay áo, đồng thời cũng thả một khối linh thạch đi vào.
Lai lịch con cua nhỏ này có chút đặc biệt, là Bàng Vạn Lý ấp từ hòn đá nhỏ của cô gia lúc trước mà nở ra. Bàng Vạn Lý cảm thấy thú vị nên vẫn một mực nuôi con cua nhỏ này. Mãi đến lúc khí tức Yêu vật trong cơ thể con cua càng ngày càng nặng, ông ta mới giật mình phát hiện hóa ra con cua nhỏ này cũng là một loại Yêu thú, chẳng qua hết sức e ngại Tiểu Hắc.
Nhớ tới con rể của mình, khóe miệng Bàng Vạn Lý hiện lên một nụ cười hòa ái.
Có Từ Ngôn, nữ nhi của mình chắc hẳn bình yên vô sự. Ít nhất cả đời này nàng không phải lo nghĩ gì.
Nghĩ đến tâm sự, Bàng Vạn Lý vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay tại lúc đó, một nữ tử mặc một thân quần áo vải thô đang đứng dưới tửu lâu nhìn lên.
"Hồng Vân!"
Tiếng kinh hô vang lên, cái chén nhỏ rơi xuống đất, vỡ nát.