Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Bị vây nửa năm đã khiến lòng Từ Ngôn trầm ổn lại, lần trước phong độn thất bại cũng không ảnh hưởng nhiều tới hắn.
Chỉ cần không bị chết đói thì việc gì cũng có thể giải quyết được cả.
Hắn dọn dẹp một vị trí trong động quật, mang ra một cái nồi, đốt lửa nấu nướng. Một mùi thơm tản ra, canh thịt từ thịt khô và rau khô hầm, chỉ ngửi qua thôi cũng khiến người khác phải dựng ngón tay cái lên.
Lúc Từ Ngôn thi triển phong độn từ rễ cây trở về thì canh thịt hầm đang sôi, vừa kịp lúc để ăn, vì thế hắn làm một bụng no nê.
"Có muốn làm một chén không? Mùi thơm thế này a."
Từ Ngôn bưng chén hớp một ngụm canh thịt, miệng hà hơi nói với nữ hài bằng gỗ bên kia.
Tiểu Mộc đầu nghiêng đầu không nói, đầy tò mò nhìn Từ Ngôn ăn uống, đôi mắt to giống như chớp động ánh hâm mộ và chờ mong.
Gỗ thì không cần ăn gì cả, càng không ngửi được mùi thơm.
Từ Ngôn vẫn còn đang uống canh nóng, đồng thời thò tay vào trong túi trữ vật lấy ra một cái cây nhỏ.
Đó là Linh Phong thụ, có lá cây hình dạng như quả chuông gió, lúc lắc vang lên tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy. Có điều lúc này cây đã trụi lủi không còn bao nhiêu lá rồi.
Nhìn xem thân cây còn không tới một nửa, lại nhìn nhìn củi đun dưới đáy nồi, Từ Ngôn mất hứng hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Phá sản là thế này chứ còn thế nào nữa! Linh Phong thụ gần một ngàn linh thạch dùng làm củi đốt, bản hầu chính là đệ nhất phá gia chi tử ở Thiên Nam này a."
Tiểu Mộc đầu ở một bên yên tĩnh lắng nghe, lúc này lại đang gắng sức gật đầu như thể rất tán đồng ý kiến của Từ Ngôn.
"Thật là đúng là đầu gỗ, không hiểu lời hay ý xấu ra sao cả."
Thì thầm một tiếng, Từ Ngôn buông chén canh, lấy ra một kiện quần áo bằng lá cây bán thành phẩm, tiếp tục xử lý công việc luyện khí vẫn đang dang dở.
Không lâu sau, lá cây trên Linh Phong thụ đã bị dùng sạch, một kiện quần áo xanh biếc được tế luyện thành. Áo rung rình, lập tức có âm thanh chuông gió thanh thúy vang lên.
"Lần này quen biết nhau, tặng ngươi bộ quần áo này, hi vọng ngươi thích."
Lần đầu tiên hắn chế tạo pháp khí hộ thân nên có vài khuyết điểm nhỏ nhặt, căn bản không có năng lực phòng ngự đáng kể nhưng vẫn tính là một bộ đồ mặc lên người hợp cách.
Hắn đưa bộ quần áo luyện chế từ Linh Phong thụ cho nữ hài bằng gỗ, đồng thời ôn hòa mỉm cười.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Mộc đầu lộ ra vẻ kinh hỉ, nhận lấy quần áo xong bèn nhìn trái xem phải, vụng về mặc lên người, loay hoay một lúc vẫn chưa xong.
Từ Ngôn bất đắc dĩ mắng nàng là gỗ đần xong, tự mình ra tay giúp nữ hài gỗ mặc bộ quần áo này vào.
Đinh đinh đinh, đang đang đang.
Theo nữ hài vui mừng xoay người, một hồi chuông gió reo vang khiến cả trong động quật âm trầm mà lạnh như băng như có thêm một tia sinh cơ xanh biếc.
Mặt mày như vẽ, môi đỏ cánh hoa, váy áo lá xanh này của nữ hài không coi là xinh đẹp nhưng lại rất sống động và phù hợp.
Ít nhất vào lúc này, trong mắt Từ Ngôn, nữ hài tiểu Mộc đầu không còn là khúc gỗ nữa, mà là một người sống thực sự.
"Đúng vậy, rất đẹp."
Gật đầu tán thưởng một câu, Từ Ngôn tiếp tục uống chén canh thịt của mình. Tiểu Mộc đầu lại vô cùng vui mừng, xúng xính nhìn mình bên dòng nước mãi không thôi. Đây là lần đầu tiền nàng phát hiện mình xinh đẹp như tiên vậy.
Ăn uống no đủ, thu hồi tô chén, Từ Ngôn lại tiếp tục tu hành.
Đảo mắt đã nửa năm.
Không chỉ có Từ Ngôn, còn có hai người nữa bị vây khốn như vậy.
Sở Linh Nhi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, sợi khí đen bên ngoài đầu nàng đã không còn thừa bao nhiêu, tất cả đều chui vào đầu nàng cả rồi. Còn Khương Đại Xuyên đang nghiến răng nghiến lợi, chửi bới không ngừng.
Mặc dù không cần Uẩn Anh đan, nhưng một năm này đủ để Khương Đại Xuyên nắm chắc trùng kích được lên Nguyên Anh. Thế nhưng đạo phong ấn của Thái Thượng trưởng lão trong Tử Phủ gã vẫn còn tồn tại, Ngăn cản gã tiến giai. Với tu vi của Khương Đại Xuyên, muốn cởi bỏ bố trí của cường giả Thần Văn ít nhất phải tốn vài năm. Nếu không gã đã sớm trùng kích Nguyên Anh, rồi sau đó mượn nhờ tu vi cảnh giới Nguyên Anh lao ra mảnh hiểm địa này.
"Lại cực độ không may, cái địa phương tàn phế này có gì cởi bỏ được chuyện phi thăng kia chứ? Lão tử đã chịu đựng đủ rồi."
Quỷ sứ đứng đầu phẫn nộ không thôi, trầm giọng quát: "Một năm rồi, lão gia hỏa, coi như ta đã tận lực rồi, cấm chế không phá vỡ không phải lỗi của ta."
Dứt lời, hung quang trong mắt Khương Đại Xuyên nổi lên, tay bấm niệm pháp quyết phức tạp thi triển toàn bộ lực lượng. Theo đó, một thông lộ trải đầy vụn đá vụn xương khô từ hư không mơ hồ hiển hiện ra.
Đó là một con đường đất như bình thường trải đầy đá vụn, ven đường chất đầy xương khô, thoạt nhìn không chỉ tà dị mà còn đầy khí tức âm trầm.
Con đường đất dường như nối thẳng tới cõi u mình càng ngày càng rõ ràng, đến mức có thể nhìn ra được từng viên sỏi đá nhỏ. Khương Đại Xuyên lập tức hừ một tiếng khó chịu, một bước đạp đi lên.
Bước chân của Khương Đại Xuyên vừa đặt lên con đường đất thì tiếng quỷ khóc ầm ầm nổi lên, trên người gã cũng có tầng tầng âm quỷ hiển hiện. Quỷ vật vừa hiện ra sẽ nhanh chóng bị vỡ vụn thành khói đen, như thể khí tức trên con đường đó khủng bố đến mức đến ác quỷ cũng phải vỡ nát.
"Đệ lục biến... Quỷ Đạo bàn thiên!"
Khương Đại Xuyên đạp mạnh chân xuống, trên người tràn lên đầy những âm hồn. Gã dựa vào những âm hồn này gánh trả lấy lực lượng cắn trả thay, nếu không dù có chạy được ra ngoài thì gã cũng chịu trọng thương, thậm chí có thể vong mạng cũng không chừng.
Một câu Quỷ Đạo bàn thiên, đường đất bỗng nhiên kéo dài ra, vọt thẳng vào tường đá trong động quật. Cùng lúc đó, tường đá như tan chảy thành một cái động đá lớn, đường đất càng kéo thẳng vào, động kia cũng càng sâu hun hút.
Nhìn thấy đường ra xuất hiện, Khương Đại Xuyên cắn răng bước nhanh mà đi, đâm thẳng vào trong động đó.
Khương Đại Xuyên vừa mới chui vào tường đá, con đường đất phía sau gã lập tức theo biến mất. Mà cái động sâu trên tường đá kia cũng biến mất theo.
Quỷ sứ đứng đầu hao phí tất cả luyện hồn, phải dùng gần cạn kiệt cả lực lượng thần hồn của mình mới chạy ra khỏi giam cầm.
Khương Đại Xuyên rời khỏi động quật, xuất hiện ở trên bờ sông. Tuy nhiên tu vi gã chỉ là Hư Đan đỉnh phong, không cách nào lao ra khỏi nước sông, chỉ có thể dốc sức liều mạng bơi vào bờ.
Khương Đại Xuyên lúc này chật vật không chịu nổi bò lên bờ, hoảng sợ không thôi. Gã đưa mắt nhìn con sông lớn đang cuồn cuộn, mới chợt giật mình nhận ra mình mới từ Thông Thiên hà trốn ra được đây.
"Thông Thiên hà!"
Khương Đại Xuyên nhanh chóng rời xa khỏi bờ, mang theo kiêng kị thật sâu không dám quay đầu nhìn lại.
....
"Vạn trượng..."
Từ Ngôn ngồi trong động quật, hung hăng siết chặt nắm tay, nói nhỏ: "Dùng phong độn thoát ra vạn trượng, lại thêm Xuất Quỷ Nhập Thần thoát ra thêm ngàn trượng nữa, ta không tin lần này vẫn trốn không thoát."
Sau khi phong độn hao sạch, hắn sẽ vận dụng tiếp Xuất Quỷ Nhập Thần. Nếu như vậy vẫn không ra được thì hắn cũng hết cách rồi.
"Tiểu Mộc đầu, ta phải đi, ngươi tự bảo trọng đấy."
Hắn quay đầu lại đưa mắt nhìn nữ hài bằng gỗ sau lưng, xấu xa cười cười nói: "Kỳ thật trang phục của nữ hài nhân loại vẫn còn có cái yếm nữa. Lần sau gặp lại ta sẽ tặng cho ngươi một cái, nương tử nhà ta có nhiều lắm, rất đẹp."
Tiểu Mộc đầu nghe qua không hiểu cái yếm là gì nhưng cũng ra sức gật đầu, bộ dáng ngây thơ đầy chờ mong, khiến Từ Ngôn không khỏi cảm thấy đỏ mặt.
Hắn cảm thấy trêu chọc một đứa đầu gỗ không hiểu gì quả có chút đê tiện a...
Từ Ngôn cười cười tự giễu, định thi triển độn pháp. Chợt sắc mặt hắn khẽ động.
Chỉ là một câu vui đùa, nhưng hắn chợt nghĩ tới một cái cái yếm màu đỏ khác, không phải của nương tử hắn, mà là của tên đầu lĩnh hộ viện hèn mọn bỉ ổi Vương Bát Chỉ.