Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 572: Nói đến thế thôi




Dịch: Hoangtruc

Một câu nói của Khâu Hàn Lễ khiến cả thế nhân phải kinh hoảng, đến Từ Ngôn cũng bị Thần Võ pháo cực lớn trước mặt dọa sợ.

Chẳng qua Từ Ngôn nhanh chóng phản ứng lại. Võ Thần pháo này có luyện chế ra thì chắc chắn không có nhiều. Hơn nữa chỉ có Võ Thần pháo không mà không có Võ Thần đạn cũng coi như vô dụng.

Vũ khí có thể đuổi giết được Hư Đan, dù không phải là pháp khí thì luyện chế thành phẩm xong cũng coi như không kém pháp khí, thậm chí có khi còn đắt đỏ hơn cực phẩm pháp khí. Đến Khâu Hàn Lễ tìm khắp nơi còn không đủ tài liệu, phải vào tận Ma La động kiếm thì có thể nhìn ra được, dù Võ Thần pháo có dễ dàng luyện chết ra nhưng không có Võ Thần đạn căn bản sẽ chỉ là vọng tưởng.

Về phần hành động vĩ đại này có thể cải biến địa vị tu hành giả và người phàm hay không lại càng khó mà tin tưởng được, trừ phi Khâu Hàn Lễ có thể làm một hơi hàng trăm hàng ngàn Võ Thần pháo và Võ Thần đạn.

Thiên hạ này căn bản không có nhiều tài nguyên như vậy, càng không có nhiều kẻ si mê luyện khí như Khâu Hàn Lễ.

"Khâu trưởng lão, tài liệu để luyện chế ra Võ Thần đạn không phải có thể dùng luyện chế ra Pháp bảo rồi a?" Từ Ngôn bất đắc dĩ nói.

"Lão phu không thiếu Pháp bảo, có điều Võ Thần đạn mới quan trọng. Nếu có thể luyện chế ra Võ Thần đạn, lão phu có thể thông qua đạo luyện khí của mình đột phá khỏi Hư Đan."

Đề cập đến luyện khí, tinh thần Khâu Hàn Lễ lập tức phấn chấn hẳn ra. Lão khó khăn lắm mới gặp được một kẻ có thiên phú luyện khí không tầm thường như Từ Ngôn, cho nên không thể để yên chuyện được.

"Ba ngày, Khâu trưởng lão, chúng ta chỉ có ba ngày trong Ma La động này a." Từ Ngôn nghe xong, tranh thủ lên tiếng nhắc nhở.

"Thiếu chút nữa quên mất, đúng rồi, cái này cho ngươi."

Khâu Hàn Lễ vừa nói vừa lấy một cuộn thẻ tre ra, nói: "Phương pháp luyện chế Võ Thần đạn. Đại khái lão phu đã tính toán sơ qua, ghi trong thẻ tre đó. Nếu ngươi có thời gian thì nên tế luyện một phen. Đến lúc đó chúng ta mỗi người một khẩu Võ Thần pháo, ta ở bên Thiên Quỷ tông nã pháo qua, ngươi bên phía Kim Tiền tông nã pháo lại, nhìn xem ai bắn tới trước."

Cách xa nhau vạn dặm, nếu quả thật một pháo bắn qua được, vậy sau này đừng hòng có kẻ nào trong hai phái chính tà bế quan được. Bởi bọn họ còn phải suốt ngày phòng bị Võ Thần pháo của đối phương bắn qua.

"Sao nào, không tin à?"

Khâu Hàn Lễ dương dương đắc ý, nói: "Theo ta phỏng đoán, Võ Thần pháo dư sức bắn ra được hơn ngàn dặm. Ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu Võ Thần pháo có thể bắn xa ngoài ngàn dặm thì chúng ta luyện chế tiếp họng pháo lớn hơn gấp mười lần Võ Thần pháo, kiểu như Thiên Thần pháo đi. Sau đó ta luyện chế ra Thiên Thần đạn, ta không tin không thể từ Thiên Quỷ tông bắn tới Kim Tiền tông được!"

Từ Ngôn xem như khuất phục hoàn toàn cái ý nghĩ hão huyền này của Khâu Hàn Lễ. Hắn đành cười khổ thu cuộn thẻ tre lại, đích thân đưa Khâu Hàn Lễ đến cửa động quật bên trái.

"Chỉ sợ không phải là cường giả Thần Văn tuyệt không luyện chế ra được Thiên Thần đạn đâu. Mà có loại vũ khí bắn xa vạn dặm thế kia, e rằng thiên hạ đại loạn!"

Tiễn Khâu Hàn Lễ đi, Từ Ngôn lắc đầu cười khổ một tiếng. Tuy nói Thiên Thần đạn căn bản chỉ là ý nghĩ hão huyền, thế nhưng không phải không thể luyện chế được Võ Thần đạn mà Khâu Hàn Lễ nói đấy.

Từ Ngôn không có hứng thú với chuyện có bắn ra xa ngàn dặm được hay không, mà hắn cảm thấy hứng thú với loại Võ Thần đạn cực lớn kia.

Đạn pháo cực lớn với người khác rất vướng víu nhưng với Từ Ngôn hắn lại là thứ ngàn vàng khó mua, chỉ cần dùng Súc linh quyết thu nhỏ lại là ổn.

Tưởng tượng đến cảnh tượng đuổi giết Hư Đan như lấy đồ trong túi, mí mắt Từ Ngôn không khỏi giật liên hồi.

Sát khí, sát khí chân chính a!

"Từ gia!"

Từ Ngôn còn đang ảo tưởng đến cảnh Thần Võ đạn to bằng cái đầu người do mình luyện ra, thì nơi xa đã có người vui vẻ kêu to.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đội ngũ môn nhân Thiên Quỷ tông nối đuôi nhau kéo đến. Dẫn đầu đoàn người là một trưởng lão Hư Đan lạ mặt, còn người kêu to hai tiếng Từ gia lại là một đệ tử Trúc Cơ trong đội ngũ, chính là Phỉ lão tam.

"Từ quốc chủ!"

Từ Ngôn không biết trưởng lão kia, thế nhưng người ta không lạ gì Từ Ngôn, vội vàng tiến lên bái kiến.

"Bên trái, đi qua bãi đá."

Từ Ngôn không có nhiều lời, khoát tay áo như thể đuổi ruồi. Vị trưởng lão kia cười thẹn thùng, vội vàng dẫn người đi qua thông lộ phía bên trái.

"Phía sau còn có người không?" Bỗng nhiên Từ Ngôn hỏi một câu.

"Có lẽ đã không còn, chúng ta là đội đi cuối rồi." Trưởng lão Thiên Quỷ tông vội vàng đáp. Nhìn thấy đối phương không hỏi nữa, lão mới tiếp tục đi vào trong thông đạo.

"Từ gia, làm sao ngài cũng tới Ma La động vậy?"

Phỉ lão tam không đi theo đám người vào thông đạo mà cười cười lê la tới gần hắn.

Lúc trước Từ Ngôn không để ý gã, đến lúc tất cả người bên Thiên Quỷ tông đều đi cả vào thông đạo, sắc mặt hắn mới lập tức trầm xuống.

"Nếu không muốn chết mau cút trở về." Từ Ngôn giảm thấp âm lượng xuống, nói với Phỉ lão tam.

"Có quỷ sứ dẫn đội, không thể có nguy hiểm chứ?" Phỉ lão tam nghe ra Từ Ngôn như đang cảnh báo mình, bèn hồ nghi hỏi một câu.

"Đi hay không tùy ngươi. Ba năm giao tình, ta chỉ nói thế thôi."

Từ Ngôn không nói thêm. Muốn làm quỷ đoản mệnh thì có cản thế nào cũng vô dụng thôi.

"Ta trở về, trở về liền. Ta nghe lời Từ gia đấy!"

Phỉ lão tam nhìn thấy tia lạnh lùng trong mắt Từ Ngôn bèn kinh hãi, không nói hai lời quay đầu trở về. Gã vậy mà rõ ràng buông bỏ hành trình Ma La động lần này.

Từ Ngôn còn tưởng rằng Phỉ lão tam không bỏ lòng tham, cũng muốn tìm kiếm một hạt Tiên đan trong này. Nhìn thấy đối phương rời đi, Từ Ngôn cũng phải nhìn tên lâu la tà phái Phỉ lão tam này với ánh mắt khác.

Phỉ lão tam chưa chắc nhìn ra được thế cục nhưng lại đoán ra vài phần tâm tư của Từ Ngôn. Loại gia hỏa có thể nắm chắc tâm tình người khác đến thế này, dù có là con sâu cái kiến cũng sẽ là con sâu cái kiến sống lâu nhất.

Đợi đến lúc bóng dáng Phỉ lão tam men theo đường cũ trở về khuất dạng, Từ Ngôn mới đi vào thông đạo phía bên phải, tìm lại đám trưởng lão Kim Tiền tông đang chờ đợi đã lâu.

"Đi thôi, tất cả người bên Thiên Quỷ tông đều đã đi trước rồi, ta chịu trách nhiệm dò đường, nếu như có nguy hiểm sẽ phát tín hiệu cảnh báo."

Nói với đám trưởng lão xong, Từ Ngôn dẫn đầu đoàn người đi vào động quật bên trái.

Kêu Phỉ lão tam trở về là vì Từ Ngôn mang ý định cứu Phỉ lão tam một mạng. Bởi vì vốn dĩ Phỉ lão tam đi sau chót đội ngũ Thiên Quỷ tông, nếu để đám các Trưởng lão Kim Tiền tông gặp phải, gã chắc chắn sẽ mất mạng.

Từ Ngôn sẽ không giết gã, nhưng người khác sẽ không để ý nhiều tới một tên tiểu đệ tử tà phái.

Có Từ Ngôn đi đầu, một vài trưởng lão có chút bất mãn với chuyện thay đổi lộ tuyến cũng không lên tiếng thêm. Các trưởng lão đã như vậy, đám đệ tử cũng không dám lắm miệng, một đoàn người dần rời khỏi trong thông đạo trải rộng hơi nước đi ra ngoài, chuyển qua thông đạo khô ráo bên trái.

Thông đạo uốn lượn hẹp dài, không rõ dài bao nhiêu, mà Từ Ngôn ở tuốt đằng trước cũng không đi nhanh bởi hắn cũng cần cách đội ngũ Thiên Quỷ tông một khoảng cách an toàn. Nhờ có mắt trái mạnh mẽ của Từ Ngôn mà đội ngũ Kim Tiền tông vừa đi vừa ngừng nghỉ, bôn ba hơn hai canh giờ cũng đi ra được khỏi thông đạo.

Trước mặt, một vùng cát vàng trải đầy.

Bên trên bãi cát rộng lớn này là những tảng đá lớn nhỏ khác nhau, không rõ đã bị chôn vùi trong tầng cát đất này sâu hay không? Phần lớn chúng nó bị phong hóa thành từng hố sâu, thậm chí có tảng đá lớn đã bị mục rỗng ở tầng giữa, nứt thành vô số lỗ thủng lớn nhỏ khác nhau.

Bãi đá kỳ dị, cát vàng khắp nơi, nhìn qua Từ Ngôn chợt có cảm giác như mình về tới Thiên Quỷ tông.

Kinh ngạc một lát, Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn lại.

Đỉnh đầu không có trời xanh mà là tầng vách đá, hóa ra bãi đá này vẫn nằm trong lòng đất.

Vừa tới nơi này, tóc tai Từ Ngôn như có gió thổi hắt qua, cuồng phong từ đằng xa thổi tới hòa theo cả đất cát khiến người ta không thể không mở hai mắt ra được.

Hắn khẽ động linh khí, một tầng linh khí hộ thể nhanh chóng hiện ra quanh người, ngăn cản hoàn toàn đất cát khỏi người hắn.

Gió lớn thế này không ảnh hưởng tới tu hành giả được.

Hắn dùng mắt trái nhìn lại, bốn phía không một bóng người. Có lẽ đám người Thiên Quỷ tông đã đi xa rồi.

Từ Ngôn đi đằng trước, đám trưởng lão sau lưng còn chưa đuổi kịp nên hắn định ngừng lại đợi một chút. Trong lúc vô tình, hắn quét mắt nhìn lên trên đỉnh đầu, tích tắc sau, hàng mày hắn khẽ cau lại. Rồi hắn bước thẳng lên Trường Phong kiếm, bay đến một khối Tinh Thạch đang lung lay sắp đổ trên đỉnh đầu.