Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 570: Chính tà một nhà




Dịch: Hoangtruc

Hai lối đi, một Âm một Dương, một lạnh một nóng, chia làm hai lối đi thông thẳng xuống hai đại khu vực sâu trong lòng núi.

Một nơi là đầm lầy âm lãnh, nơi kia thì là rừng đá nóng rực. Đến đầm lầy và rừng đá thì cũng coi như chính thức đến Ma La động, thông qua hai khu vực đó sẽ đến Âm Phong hạp.

Âm Phong hạp là một sơn cốc vô cùng hẹp dài đầy âm khí màu đen. Tuy nói là hạp cốc nhưng dĩ nhiên không có mặt trời, đi qua Âm Phong hạp mới đến bí cảnh nằm sâu nhất trong Ma La động. Đệ tử Trúc Cơ cảnh tối đa cũng chỉ dám tới Âm Phong hạp phải quay trở về, bởi vì nơi này đã không phải là nơi đệ tử bình thường giữ được mạng mình.

Đội ngũ Thiên Quỷ tông lựa chọn thông đạo đi thông tới rừng đá trong lòng đất. Bên phía Kim Tiền tông đành phải đi qua thông lộ tràn ngập hơi nước kia. Hai đội ngũ đi vào hai con đường bất đồng, chỉ còn để lại một trưởng lão Hư Đan đứng đợi đám đồng môn đợt tiếp đi tới.

Đầm lầy và bãi đá là hai khu vực gần như khác hẳn nhau, nếu người sau đi nhầm chắc chắn sẽ bị tà phái giết chết, không thể toàn mạng được. Ngược lại, tà phái đi nhầm vào đầm lầy tất bị chính phái diệt trừ. Lần này hai tông môn có tới mấy vạn môn nhân tiến vào Ma La động, tới lúc này cũng mới chỉ chừng một nửa số lượng đi vào Âm Dương động mà thôi.

Lần đầu tiên Từ Ngôn tới nơi đây, hắn không rõ tình huống Ma La động đành phải đi theo đám các trưởng lão men theo con đường đầy hơi nước. Con đường này rất dài, chẳng qua không có gì nguy hiểm, lại có đám trưởng lão dẫn đội nên các đệ tử đều nhẹ nhõm đi qua.

"Đầm lầy nguy hiểm hay bãi đá nguy hiểm hơn?"

Trong con đường đầy hơi nước này, Từ Ngôn sải bước tới cạnh Từ Trạch hỏi.

"Đương nhiên đầm lầy nguy hiểm hơn vài phần."

Từ Trạch tức giận nói: "Ít nhất khu vực bãi đá không có sương mù, có tầm nhìn xa, có nguy hiểm cũng nhanh chóng phát hiện được. Không giống khu vực đầm lầy, nhiều sương mù bao phủ, nếu có một con đầu Yêu thú đột nhiên xuất hiện không phải dọa người hay sao, càng không phải nói chuyện đầm lầy sâu cạn không như nhau, có chỗ nông nhưng cũng có chỗ trũng sâu không ra được."

"Điểm nguy hiểm nhất ở Đầm lầy là còn có Yêu vật ẩn nấp." Lâm Tiểu Nhu bên kia thấp giọng nói tiếp: "Nếu như bị một con Yêu linh ẩn thân trong đầm lầy đánh lén, cảnh giới Hư Đan cũng phải bỏ mạng."

"Hai người nói không sai." Một vị trưởng lão Vũ Khúc điện bên cạnh cũng vừa đi vừa nói chuyện: "Hai đường Âm Dương, âm vẫn hiểm trở hơn. Đầm lầy không chỉ có hơi nước bao phủ mà còn có Yêu vật ẩn nấp, có cả lệ quỷ âm hồn từng là tu hành giả lâm vào đầm lầy trước kia nữa. Ta nhớ lần đầu tiên Ma La động mở ra, Kim Tiền tông chúng ta cũng đi qua khu vực đầm lầy, đường tới bãi đá kia bị Thiên Quỷ tông đoạt mất."

"Đúng là như thế."

Một vị trưởng lão già nua khác vân vê chòm râu dài tiếp chuyện: "Sáu mươi năm trước, hai phái chính tà từng đã xảy ra một trện ác chiến trước Âm Dương động cũng là vì tranh đoạt cơ hội đi qua bãi đá. Kim Tiền tông chúng ta bị chèn ép một trận, chỉ có thể đi con đường đầm lầy này. Lão phu nhớ rõ lần đầu tiên đi vào, có đến gần ngàn đám đệ tử chết trong ao đầm, còn thêm nhiều Hư Đan vẫn lạc. Nếu năm đó không có tông chủ vẫn còn ở Hư Đan cảnh chém giết Yêu linh thì chúng ta còn tổn thất lớn hơn nữa."

"Tông chủ còn ở cảnh giới Hư Đan đã danh chấn Thiên Nam. Nếu không phải lần đó bên tà phái có quá nhiều cường giả đến trước Âm Dương động thì con đường bãi đá kia tất nhiên là của chúng ta."

Một vị lão phụ lưng còng đến từ Huyền Lục phong khàn khàn nói một câu. Nghe vậy, mấy vị trưởng lão già nua nhao nhao gật đầu không thôi.

Có rất ít trưởng lão trải nghiệm hành trình sáu mươi năm trước, thế nhưng phàm là người từng đi qua đầm lầy đều không nguyện ý đi lại lần thứ hai. Lần này số lượng Hư Đan bên Kim Tiền tông đến Âm Dương động ít hơn, mà tà phái lại còn có hung ma Khương Đại Xuyên, cho nên người ta cướp đi thông lộ bãi đá là chuyện đương nhiên.

Trừ phi hai bên lại tiến hành ác đấu một lần trước Âm Dương động, nếu không Kim Tiền tông chỉ có thể cắn răng đi qua khu vực đầm lầy nguy hiểm hơn mà thôi.

"Chẳng phải là bãi đá hay đầm lầy thì điểm cuối cũng là đến Âm Phong hạp cả sao?"

Trong khoảng thời gian này, Từ Ngôn đại khái biết được Âm Phong hạp chính là bảo địa quan trong nhất trong bí cảnh Ma La động, vì vậy bèn hỏi.

"Đúng vậy a, hai con đường, dù là bãi đá hay là đầm lầy thì cuối cùng cũng đi thông đến Âm Phong hạp." Từ Trạch gật đầu đáp.

"Qua Âm Phong hạp mới là bí cảnh sâu nhất trong Ma La động, mà Duyên Thọ đan trân quý nhất cũng chỉ có thể tìm thấy trong đó mà thôi." Lâm Tiểu Nhu cũng mở miệng nói.

Nghe được các Trưởng lão giải thích, Từ Ngôn cảm giác đám người mình không phải đi tầm bảo, mà là một đám đần độn.

"Dừng lại."

Quát to một tiếng, Từ Ngôn xoay người rời đi, nói: "Quay trở về, chúng ta chuyển sang đường bãi đá."

"Khu vực bãi đá đã bị Thiên Quỷ tông chiếm cứ, chúng ta đi đường đó không tránh khỏi giao thủ cùng đối phương."

"Nếu như tà phái bố trí mai phục, chúng ta ắt gặp nguy hiểm!"

"Đúng vậy a Từ trưởng lão, không thể đi qua bãi đá được, thông lộ tà phái đi qua nhất định nguy cơ trùng trùng. Nếu như bọn hắn tận lực mai phục, chúng ta có khả năng toàn quân bị diệt."

Quyết định của Từ Ngôn vượt qua cả dự đoán của mọi người.

Tất cả những lần vào Ma La động đều là như thế, chính tà mỗi người một đường, sau đó đi thẳng đến Âm Phong hạp. Nếu quả thật phải đi phía sau người ta, hoàn toàn chính xác có thể một đường thông suốt. Thế nhưng một khi bị mai phục, thật sự có thể toàn quân bị diệt."

"Có đường quang không đi, cứ đi qua đầm lầy làm gì hả?"

Từ Ngôn không kiên nhẫn khoát tay áo, nói: "Ta đi đường bãi đá, các ngươi ai muốn đi đầm lầy thì cứ việc."

Lần này Từ Ngôn quay ngược trở lại, còn có trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu lập tức quay đầu theo sau.

Người khác không biết, nhưng trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu có thể nhìn thấy tận mắt, đến gặp quỷ sứ còn bình yên vô sự thì chỉ có đi theo Từ trưởng lão mới là đại đạo.

Đám trưởng lão Kim Tiền tông còn lại chỉ còn nước trợn to mắt nhìn, không biết làm thế nào cho phải. Nếu Từ Ngôn là trưởng lão Kim Tiền tông, có nguyện ý đi sau lưng tà phái tìm chết cũng không ai quản, thế nhưng là bối phận Từ Ngôn quá cao.

Cường giả cảnh giới Nguyên Anh không vào Ma La động được, tối đa cũng chỉ Hư Đan tiến vào. Mà Từ Ngôn lại có địa vị tối cao trong cảnh giới Hư Đan Kim Tiền tông, đến Ma La động này rồi, hắn nói ai dám không nghe?

Nhìn Từ Ngôn đã đi thật xa, Từ Trạch dậm chân kéo theo Lâm Tiểu Nhu quay lại. Đám trưởng lão còn lại cũng hết cách. Nếu như Từ trưởng lão lên tiếng, không nghe không được, ai bảo người ta là chân truyền của Thái Thượng làm gì? Vì vậy các trưởng lão đành mang theo mấy ngàn môn nhân vòng đường cũ trở về.

Quyết định đi qua bãi đá, không phải Từ Ngôn không nghĩ tới chuyện sẽ bị tà phái mai phục. Thế nhưng hắn tin rằng đám người bãi đá tuyệt đối không đoán ra người bên chính phái sẽ vòng trở lại, đi theo sau lưng bọn hắn.

Dù sao cũng đến Âm Phong hạp, đã có người chịu trách nhiệm mở đường, chỗ tốt như thế ngu sao không chiếm?

Sắp quay trở lại Âm Dương động, Từ Ngôn mới phân phó đám trưởng lão cùng đệ tử sau lưng ở lại trong thông đạo, quanh đó tràn ngập hơi nước, nếu như không đi ra rất khó phát hiện phát hiện ra có người ở đây. Còn Từ Ngôn thì sải bước trở ra khỏi cửa động.

Lúc này, hai vị trưởng lão chính tà ở bên ngoài Âm Dương động đang nhìn nhau chằm chằm, dù hai người cũng mang theo trăm tên đệ tử, nhưng đội ngũ hai bên vẫn luôn phải phòng bị đối phương.

Nhìn thấy Từ Ngôn quay trở lại, trưởng lão Kim Tiền tông khẽ ngẩn người, mà ánh mắt trưởng lão Thiên Quỷ tông tức thì sáng ngời.

"Ngươi đi trước, ta cản phía sau."

Phân phó trưởng lão Kim Tiền tông một câu, Từ Ngôn chắp hai tay sau lưng đứng giữa hai thông đạo.

Trưởng lão Kim Tiền tông không rõ ràng cho lắm, còn đang định tiến lên hỏi thăm thì đã nghe Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng. Vị trưởng lão này không có lai lịch lớn, không dám đắc tội Từ Ngôn, đành phải mang theo trăm thủ hạ đi vào thông đạo tràn ngập hơi nước.

"Ngươi cũng đi đi, phía sau này giao cho ta."

Đợi đến lúc trưởng lão Kim Tiền tông đi xa, Từ Ngôn mới phân phó trưởng lão Thiên Quỷ tông một câu. Đối phương lập tức gật đầu, lộ vẻ vẻ hiểu rõ, mang theo thủ hạ rời đi.

Đến khi Âm Dương động không còn một bóng người, khóe miệng Từ Ngôn giật giật, lẩm bẩm: "Đầm lầy nhiều nguy hiểm, tất cả mọi người đi chung một đường không tốt hơn sao? Chính tà một nhà a."