Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 564: Mệnh lệnh của Thái Thượng




Dịch: Hoangtruc

Nghe qua nhiệm vụ tông môn, trong đầu Từ Ngôn lóe lên một ý nghĩ, rằng Thái Thượng trưởng lão sắp chết già.

Cường giả Thần Văn sắp vẫn lạc cho nên mới cấp thiết cần có một hạt Tiên đan. Cho nên mới có nhiệm vụ tông môn yêu cầu tất cả trưởng lão Hư Đan tham dự thế này.

"Già không nên nết, ỷ lớn hiếp nhỏ, dựa thế đè người, cực độ khốn nạn!"

Trong Thiên Hải lâu, Từ Ngôn gõ bàn mắng to. Dù sao nơi đây chỉ có một mình hắn, có mắng chửi mấy cũng không ai nghe được.

Cái gì mà nhiệm vụ tông môn chứ? Rõ ràng là bắt tất cả trưởng lão Hư Đan đi đoạt Tiên đan, kéo dài mạng sống cho chính Thái Thượng trưởng lão.

Đã xác định ba ngày sau đó phải xuất hành, Từ Ngôn lại càng cực kỳ bất mãn.

Hắn mới vừa vặn Kết Đan, đến kim đan của mình còn chưa rõ ràng đã bị bắt đi tới hiểm địa Ma La động kia rồi. Không chiếm được Tiên đan không sao, chỉ mong không bỏ mạng trong đó là được.

Từ Ngôn mang theo một thân nộ khí đi thẳng tới hậu sơn tìm Thái Thượng trưởng lão. Ít nhất hắn là chân truyền của Thái Thượng, không cần phải đi mạo hiểm mới đúng.

Mất hơn nửa ngày vẫn không tìm được Thái Thượng trưởng lão, có điều hắn lại đụng phải tông chủ.

"Từ sư đệ, đến hậu sơn có chuyện gì à?"

Thật ra Nhạn Hành Thiên đang tu luyện trong động phủ của mình, không nhìn thấy Từ Ngôn nhưng có thể nghe tiếng gọi to từ hậu sơn truyền đến. Bởi Từ Ngôn không tìm thấy Thái Thượng trưởng lão bèn cao giọng hô to gọi nhỏ không thôi.

"Tông chủ, sư tôn ta đã đi đâu rồi? Nhiệm vụ tông môn lần này ta không cần đi được không?"

Nhìn thấy tông chủ, Từ Ngôn đã lập tức đã chạy tới hỏi thăm.

"Mệnh lệnh của Thái Thượng trưởng lão, phàm là trưởng lão Hư Đan đều phải tiến vào Ma La động, Từ sư đệ cũng không ngoại lệ."

Nhạn Hành Thiên cười khổ một tiếng, đáp: "Bởi vì lần này không chỉ có Kim Tiền tông ta mà còn có đại lực lượng cường giả Hư Đan được Thiên Quỷ tông phái đi vào, nếu thế lực không ngang nhau e rằng bên phía Kim Tiền tông sẽ phải nhận thiệt thòi. Cho nên mới có chuyện phái tất cả trưởng lão đi vào, mục đích thật sự là nhằm ngăn chặn ba mươi sáu lộ quỷ sứ bên phía Thiên Quỷ tông."

Tông chủ nói như vậy, Từ Ngôn biết mình không tránh nổi rồi. Kỳ thật không cần thêm người khác, chỉ cần một mình hắn đã có thể dọa cho đám quỷ sứ không dám lên tiếng rồi.

Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành phải buồn bã rời đi.

Trước chuyến đi, hắn qua Tự Linh đường tìm Bàng Hồng Nguyệt, dặn dò nương tử mình tuyệt đối không được tiến về Ma La động.

Trưởng lão Tông môn tiến vào, nhưng không ai bắt buộc tất cả đệ tử Trúc Cơ phải đi cả. Mà Bàng Hồng Nguyệt cũng không định tham dự vào nhiệm vụ lần này lần này nên nghe thấy Từ Ngôn dặn dò bèn lập tức gật đầu.

"Phu quân đi lần này nhớ cẩn thận đấy." Bàng Hồng Nguyệt ôn nhu nói: "Trong đan điền ta đã có linh khí thành đoạn, có lẽ hai năm tới sẽ đột phá lên Hư Đan."

Thiên phú của Bàng Hồng Nguyệt cũng không kém hơn Từ Ngôn, có tu vi thế này không tính là bất ngờ gì. Chỉ có tiểu công chúa bên cạnh nàng là bĩu môi, quái thanh quái khí nói: "Lúc nào trong bụng Hồng Nguyệt hình thành một tiểu sinh mệnh mới tốt, xem ra là kẻ kia có công lực quá nhỏ bé, hay là không đầy đủ công năng chăng, hì hì hì hì."

Sở Linh Nhi cười nhạo khiến Từ Ngôn tái nhợt cả mặt, cả giận nói: "Cô đang xem nhẹ bản lĩnh của bản trưởng lão!"

"Đúng nha, nếu như Từ trưởng lão có đại bản lĩnh thì sao bụng của Hồng Nguyệt tỷ nhà ta không thể lớn lên chút nào vậy hả?" Sở Linh Nhi che miệng nhõng nhẽo cười, mà Bàng Hồng Nguyệt nghe được thì đỏ lựng cả mặt.

Yêu nữ đúng là yêu nữ, mang theo một bụng hờn dỗi quay trở về Thiên Hải lâu, chuẩn bị cho hành trình Tề Mi sơn sắp tới.

Bàng Hồng Nguyệt không đi nhưng Sở Linh Nhi lại có ý định đi qua Tề Mi sơn đi một chuyến, nàng thích nhất là náo nhiệt, trong khi các trưởng lão đều tham dự nhiệm vụ tông môn sao nàng không ngó qua cho được. Chẳng qua trước khi chuẩn bị đi, Sở Linh Nhi đã bị Sở Hoàng gọi vào đại điện rồi.

Đối mặt với uy áp của tổ phụ, Sở Linh Nhi không dám nghịch ngợm, nghiêm chỉnh đứng một bên.

"Nha đầu, con có nguyện ý đi làm nhiệm vụ tông môn lần này không?"

Sở Thương Hải lẳng lặng ngồi trong đại điện, bình tĩnh hỏi.

Sở Linh Nhi còn tưởng rằng tổ phụ nhìn ra ý đồ của mình, lại không dám nói dối, đành đáp: "Linh Nhi tu luyện ở Sở Hoàng sơn đã nhiều năm rồi, muốn ra ngoài mở mang tầm mắt một phen."

Trong đại điện trầm mặc lại, một lúc lâu, Sở Linh Nhi như nghe được tiếng thở dài trầm khẽ. Sau đó là từng kiện từng kiện dị bảo lóe sáng vây lấy người nàng.

Có bảo giáp hộ thân, có tấm thuẫn tinh xảo, có gương đồng phong cách cổ xưa, còn có ba thanh trường kiếm nữa, tất cả đều là pháp khí thượng phẩm.

Tiểu công chúa kinh hỉ muôn phần, nhận lấy bảo bối rồi vội vàng làm lễ vạn phúc bái tạ. Hoàng gia gia ban thưởng khiến Sở Linh Nhi vui mừng không ngậm miệng được, nàng còn tưởng trưởng bối ân cần quan tâm bèn vui vẻ rời khỏi đại điện.

Sau khi bóng dáng Sở Linh Nhi khuất mất, trong đại điện không người có thêm một bóng người cao gầy.

Sở Thương Hải đứng dậy, thần sắc an ổn trở nên cung kính, thấp giọng nói: "Thái Thượng trưởng lão, đứa nhỏ Linh Nhi kia chỉ mới có cảnh giới Trúc Cơ..."

"Trúc Cơ..." Bóng người cao gầy khẽ lắc đầu, cảm thán nói: "Thần Văn thì như thế nào chứ? Nếu như bọn hắn có thể đây là chúng ta, có lẽ sẽ cởi bỏ phần bí ẩn này, cũng có lẽ sẽ trừ đi hạo kiếp cho muôn dân trăm họ thiên hạ này. Dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng của giới tu hành Thiên Nam chúng ta rồi."

Bóng người cao gầy kia để lại câu nói nhỏ, còn mình đã biến mất không thấy gì nữa. Cũng trong lúc đó, bên trong Thiên Quỷ tông cách ngàn vạn dặm, đại môn Hung điện bị một bàn tay mập mạp đẩy mở.

Trong đại điện lờ mờ có một người cao lớn đang ngồi xếp bằng. Gã như một con hung thú chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nồng đậm thêm vài phần hung lệ.

"Sông rộng réo rắt, đã đến lúc rồi, ngươi hãy đi Ma La động một chuyến."

Bóng người mập mạp kia đi tới gần, giọng điệu nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, nhất định phải đi tới phần cuối của bí cảnh, gắng sức phá vỡ cho được tầng cấm chế đỏ thẫm đó."

"Ta không đi!"

Ánh mắt Khương Đại Xuyên hung hãn, quát: "Năm năm rồi, lẽ ra ta đã Kết Anh từ năm năm trước rồi mới phải! Hôm nay vẫn là tu vi Hư Đan như vậy, ta muốn tiến giai lên cảnh giới Nguyên Anh!!!"

"Không đi cũng phải đi, nếu không, ta sẽ lấy lại Hắc Phong kiếm của sư đệ." Bóng dáng mơ hồ kia lạnh lẽo nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên sư tôn ngươi nói gì trước khi lâm chung sao? Lão phu là sư bá của ngươi, lời ta nói... Chính là sư tôn ngươi nói!"

Đề cập đến hai chữ sư tôn, ánh mắt Khương Đại Xuyên khẽ giật, hung lệ trong mắt cũng tiêu tán đi vài phần, cúi đầu không nói.

Vị Thái Thượng trưởng lão trước mặt này hầu như quanh năm không ở tông môn, lại gần như không ai diện kiến, hơn nữa vị Thái Thượng trưởng lão này còn là sư huynh của điện chủ Hung điện đời trước, so ra thì đúng là sư bá của Khương Đại Xuyên.

Sư bá muốn thu Pháp bảo về thì dù Khương Đại Xuyên không cho cũng không thể cản nổi cường giả cảnh. Rơi vào đường cùng, Khương Đại Xuyên đành trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc thì trong Bí cảnh có thứ gì? Phá vỡ cấm chế thì gặp phải cái gì?"

"Không cần hỏi nhiều, cấm chế phá vỡ thì lão phu mới dùng bản thể đến đó được. Nếu như không phá vỡ, ngươi lo mà nghĩ cách chạy trốn đi."

"Nếu trốn không thoát thì sao? Lỡ như chết bên trong đó thì sao?" Khương Đại Xuyên không cam lòng hỏi.

"Sinh tức thì phúc, tử tức thì suy, mấy ai nhìn thấu chuyện sinh tử này? Làm sao thay đổi được? Dù ngươi không đi, cứ ngồi mãi trong Hung điện thì mấy trăm năm tới ngươi vẫn phải chết mà thôi."

Bóng người mập mạp ngẩng đầu lên nhìn vòm trời tối om, lẩm bẩm: "Nếu như có thể thành công, có lẽ chúng ta sẽ cởi bỏ được mù mờ về chuyện phi thăng kia, con đường tu tiên a, con đường tu tiên a..."

Bóng người mơ hồ kia lắc đầu mang theo tiếng cười tự giễu biến mất bên trong đại điện. Câu nói của cường giả Thần Văn đầy tối nghĩa, đến Khương Đại Xuyên còn nghe mà không hiểu gì.