Dịch: Hoangtruc
Trong vòng vài ngày, thiên phong trên Tề Mi sơn xuất hiện đã đến tai Từ Ngôn.
Trong nhà ăn Thiên Hải lâu, Từ Ngôn đang điên cuồng xử lý một bàn lớn đầy sơn hào hải vị, dù cho có đến cảnh giới Hư Đan thì khẩu vị của hắn cũng không giảm đi chút nào.
"Thiên phong là cái gì? Trời nổi gió lớn à?"
Vừa ăn uống, Từ Ngôn vừa hỏi.
"Nghe nói là gió mạnh từ trên chín tầng trời, chỉ một luồng nhỏ cũng đủ thổi chết đệ tử cảnh giới Trúc Cơ chúng ta."
Vương Bát Chỉ nhìn thấy chén rượu của Từ Ngôn đã cạn sạch, vội vàng rót rượu, nói tiếp: "Ngôn ca nhi không nghe nói đến sao? Tin tức Tề Mi sơn truyền khắp cả Thiên Nam này rồi. Lần này Ma La động mở ra, e là hai đại tông môn chính tà sẽ phái vô số môn nhân tiến đến. Đây là tràng đại náo nhiệt ngàn năm một thuở a."
"Cứ để bọn họ đi náo nhiệt, ta không có hứng thú."
Từ Ngôn hớp một ngụm linh tửu, ra ý bảo Vương Bát Chỉ lại rót thêm một ly, nói: "Rót cho bản trưởng lão đầy vào!"
"Tuân lệnh, hắc hắc, Ngôn ca nhi đã thành trưởng lão, Vương Bát Chỉ ta cũng coi như có chỗ dựa ở Thiên Hải lâu này. Lão nhân gia ngài cần phải ra ngoài đỡ đần ta nhiều hơn nha." Vương Bát Chỉ đầy vô lại nói.
"Bây giờ có Mập Cửu thì tốt rồi." Từ Ngôn nhíu nhíu mày.
"Ngôn ca nhi nhớ Mập Cửu hả? Được thôi, chúng ta đi Tề Quốc là gặp gã ngay." Vương Bát Chỉ không rõ ý tứ của hắn cho lắm.
"Ai nhớ tên kia? Gã không có ở cạnh ngươi, nên ta cảm giác, cảm thấy ngươi là Phỉ lão tam." Từ Ngôn nhếch miệng, bất đắc dĩ nói.
"Phỉ lão tam là tên nào? Nghe qua đã biết là một tiểu bối vô danh, đến tên còn không có, mỗi số hiệu lão Tam? Ta xem ra vẫn tốt hơn gã nhiều à." Vương Bát Chỉ tức giận bất bình như thể tên gã hay hơn người ta nhiều.
"Chó chê mèo lắm lông, ngươi có gì khác người ta?" Từ Ngôn tức giận bảo: "Vương bát ca, ngươi có tên tự đàng hoàng sao? Không phải cũng gọi là Vương Bát Chỉ hả?"
"Ta có tên a! Quý danh Vương Khải, tên thường gọi mới là Vương Bát Chỉ, hắc hắc!" Vương Bát Chỉ nói ra tên mình khiến Từ Ngôn chợt kinh ngạc.
"Vương Khải? Tên cũng hay nha, còn Mập Cửu kia tên gì?" Từ Ngôn tò mò hỏi một câu.
"Mập Cửu tên là Hà Điền, hắc hắc, tên gã quá tục, làm sao so với tên ta được?" Vương Bát Chỉ đáp.
"Vương Khải, Hà Điền, các ngươi quả nhiên là huynh đệ nha. Tên tuổi không khác gì nhau, đều khó nghe cả."
Tâm tình Từ Ngôn không tệ, tự biên tự diễn nói: "Vẫn là tên bản trưởng lão đại khí nhất, Từ Ngôn, từ từ ngôn chi, lời chậm nói khẽ."
"Vậy Từ Chỉ Kiếm nghĩa là gì? Chỉ dùng đao, không cần kiếm sao?" Vương Bát Chỉ nói xen vào một câu, nghe xong sắc mặt hắn tối sầm lại.
Tốt nhất không nên tám chuyện với tên lưu manh đầu đường như Vương Bát Chỉ này, chỉ toàn ba láp ba xàm, không khác gì đàn gảy tai trâu mà.
"Ngôn ca nhi, ngươi xem một chút, thanh phi kiếm phẩm chất như thế nào? Mất một trăm linh thạch mua được đây, linh thạch ngươi cho ta đều đổi lấy món này cả."
Vương Bát Chỉ tươi cười lấy một thanh trường kiếm ra. Tuy nói là hạ phẩm nhưng nhìn qua cũng không tệ, linh khí nồng đậm, thân kiếm sắc bén, giá trị đáng với một trăm linh thạch.
"Được đó, đủ cho ngươi sử dụng rồi." Từ Ngôn quan sát trường kiếm một phen, gật đầu nói.
"Nhãn lực Ngôn ca nhi nhất định rõ ràng hơn ta, ngươi đã nói không tệ thì chắc chắn thanh kiếm này thật sự bất phàm. Có nó rồi, coi như ta cũng có thể bảo vệ bản thân trong Ma La động được rồi."
Vương Bát Chỉ rung đùi đắc ý nói, Từ Ngôn nghe xong lại ngây người.
"Ngươi muốn đi Ma La động?"
"Đúng vậy a, không riêng gì ta, chỉ sợ không mấy người còn ở lại trong tông môn đâu."
Nhìn Từ Ngôn kinh ngạc như vậy, Vương Bát Chỉ mới tranh thủ giải thích: "Hành trình Ma La động lần này, tông môn có ban bố một phần nhiệm vụ tông môn. Từ trưởng lão Hư Đan đến đệ tử bình thường đều có thể tham dự được, nếu như có tìm được linh thảo hoặc tài liệu đều được tông môn ban thưởng phần thưởng cực lớn. Nghe nói khắp Ma La động đều có dị bảo, chỉ cần đạt được một kiện bảo bối coi như đã phát tài rồi. Hơn nữa nghe nói trong đó còn có Duyên Thọ đan kéo dài thọ nguyên, một hạt giá trị hơn vạn linh thạch!"
Tưởng tượng đến mấy vạn linh thạch, Vương Bát Chỉ đắm chìm trong mộng đẹp làm giàu, miệng hắc hắc cười ngây ngô không ngừng.
"Duyên Thọ đan dù tốt thật, nhưng ngươi có thể tìm được hả?" Từ Ngôn không hề hứng thú với chuyện vào hiểm địa, bèn nói: "Vì mười năm thọ nguyên mà có bao người góp mạng mình đi vào."
"Nói vậy cũng không đúng." Bỗng nhiên Vương Bát Chỉ bướng bỉnh, rất nghiêm túc nói: "Tu hành giả chúng ta khổ luyện tu vi đến cùng là vì lý do gì? Còn không phải rèn luyện hiểm địa, trong tuyệt hiểm cầu lấy đường sinh cơ hay sao? Như đi ngược dòng nước, không tiến ắc lùi, nếu như suốt ngày tu hành trong tông môn, đừng nói thành tiên mà cuối cùng cũng chỉ tu luyện thành kẻ đần mà thôi."
Lời này của Vương Bát Chỉ khiến Từ Ngôn đầy kinh ngạc.
Lời bậy nhưng lý không bậy chút nào, kỳ thật bản thân tu hành phải là như vậy.
"Ngôn ca nhi, ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu ta có thể đạt được một vạn linh thạch thì sẽ có bao nhiêu nữ đệ tử chủ động sà vào? Người phú quý nha, ở giới phàm tục như vậy, giới tu hành cũng không khác, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc."
Câu trước rất hay, câu sau đã biến chất. Từ Ngôn nghe xong bèn thở dài một tiếng. Nếu Vương Bát Chỉ có thể trở thành Hư Đan thì nhất định ông trời bị mù rồi.
Tuy nói hắn không hứng thú với Ma La động, nhưng qua lời kể của Vương Bát Chỉ, Từ Ngôn cũng có chút động tâm.
Hắn không để ý đến tài liệu linh thảo gì, mà cảm thấy hết sức hứng thú với Duyên Thọ đan kia.
Đan dược có thể trì hoãn thọ nguyên làm sao không phải là Chí Bảo thiên địa kia chứ? Hơn nữa loại đan dược này chỉ có thể xuất từ trong tay cường giả chân chính ra, nếu Ma La động có Duyên Thọ đan, nói không chừng động quật kia có thể là di phủ của Tiên Nhân.
Dường như nhìn ra tâm tư của Từ Ngôn, Vương Bát Chỉ nói tiếp: "Có lời đồn Ma La động đã từng là động phủ của Tiên nhân. Sau khi Tiên nhân phi thiên thì động phủ cũng bị phong bế theo. Bởi vì lâu ngày cho nên pháp thuật phong cấm động phủ biến yếu đi, mới có chuyện vài chục năm lại mở ra một lần, hơn nữa còn có thêm một tin đồn đáng sợ nữa."
Vương Bát Chỉ nhìn nhìn chung quanh, vụng trộm thấp giọng nói: "Nghe nói Ma La động có Tiên đan thật sự, ăn được có thể phi thăng ngay, đi tới thẳng Tiên giới!"
Nghe được Từ Ngôn khẽ giật mình.
"Tiên đan? Là lời đồn thổi a."
Từ Ngôn cau mày, căn bản không tin, bảo: "Nếu quả thật có Tiên đan thì cường giả Nguyên Anh trong tông môn đã đi qua rồi, đám đệ tử Trúc Cơ các ngươi đi vào thì còn cơm cháo gì?"
"Ma La động có cấm chế Viễn Cổ, cảnh giới Nguyên Anh căn bản không vào được, cho nên chỉ có tu hành giả hai cảnh giới Hư Đan và Trúc Cơ đi vào được thôi."
Vương Bát Chỉ vừa quyệt miệng vừa giải thích, xem ra Từ Ngôn có làm trưởng lão thì tin tức cũng không nhanh nhạy bằng một gã đệ tử bình thường như gã.
"Muốn thì ngươi cứ đi, ta không có hứng thú."
Ăn cơm xong rồi, Từ Ngôn đứng dậy rời đi. Dù có chút động tâm, hắn cũng không định thăm dò hiểm địa kia.
Dù sao hắn mới thành Hư Đan, còn chưa rõ ràng Kim Đan quái dị bên trong Tử Phủ là thế nào, dù có hết sức tò mò về Ma La động thì hắn cũng gạt bỏ tâm tư thăm dò nơi đó đi.
Đoạn đường ra khỏi nhà ăn này, Từ Ngôn nghe thấy không ít người đang bàn luận về Tề Mi sơn và Ma La động, thậm chí Tiên đan mà Vương Bát Chỉ cẩn thận từng li từng tí đề cập tới cũng không phải là cơ mật gì. Đến một vị trưởng lão râu bạc còn vỗ bàn hô to, hành trình Ma La động lần này nhất định phải thu hoạch một viên Tiên đan.
"Chẳng lẽ thật sự có Tiên đan?"
Từ Ngôn đầy hồ nghi trở về Thiên Hải lâu. Hắn gần như tu luyện ổn thỏa phong độn rồi, vốn còn đang định tiếp tục tu luyện cảnh giới, không ngờ ngày hôm sau tông môn lại truyền tới một phần nhiệm vụ không cách nào cự tuyệt được.
Chính miệng Thái Thượng trưởng lão ban bố, tất cả trưởng lão cảnh giới Hư Đan trong Kim Tiền tông đều phải tiến về Ma La động.